Nam Việt Đế Vương

Chương 66: Trở về




Đế vương, tỉnh lại.....
Đột nhiên trong thức hải hắn một thanh âm già nua vang lên, thanh âm nghe cổ xưa vô cùng, tựa như từ thời viễn cổ truyền đến.
"Cái gì????"
Ngươi đã quên rồi sao, lời hứa năm xưa đâu rồi.....
Trần Phong hoảng hốt nhìn vào Tinh thần hải, hoàn toàn không thấy cái gì ngoài một mảnh không gian vô tận.
Ngươi sinh ra là Đế Long, Đế mệnh, Đế thể. Ngươi là Đế, sao lại suy nghĩ tối tăm đến vậy.
Tỉnh lại Tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại.....
Thanh âm quanh quẩn trong đầu óc hắn, khiến hắn cảm thấy nhức nhối vô cùng.
"Là ai, đi ra.....a a a a!!!!!!"
Hắn gào thét, Tinh thần hải hóa thành một biển lửa mênh mông, lửa cháy hừng hực đốt bốn phía. Nhưng đáng tiếc hắn không hề đốt được cái gì, âm thanh vẫn vang vọng mãi.
"Tu luyện, vì đạo của mình!"
Đột nhiên một thanh âm hào sảng vang lên, cắt ngang buổi trò chuyện.
Trần Phong đầu đau nhức những vẫn cố gắng quay sang nhìn hắn.
"Việc tu luyện, vốn là vì đạo của mình. Đạo của bản thân các ngươi, là tâm nguyện của các ngươi, là chỗ dựa của các ngươi, là con đường mà các ngươi bước đi."
"Ta vốn có thể ở trong Thanh Long Giang tông, hưởng thụ cuộc sống đầy đủ, sung sướng, nhưng ta không muốn vậy. Ta không muốn lãng phí cuộc đời này, ta không muốn lãng phí cơ thể mẹ cha tặng cho. Ta muốn là một người có ích cho tổ quốc, cho dân tộc!"
"Ta tu đạo, trước vì mình, sau vì người!"
Đúng vậy...
Trần Phong đột nhiên có cảm giác ngộ ra, nhất thời cảm thấy vô cùng thông suốt. Hành trình tu luyện của hắn còn vô cùng dài, vô cùng chông gai, hắn chưa thể ngừng được. Khi tiến vào giới tu luyện, tức hắn không thể rút chân ra nổi nữa, hắn không còn là người thường!
Tuấn Khải đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt có chút giãn ra. Gã lúc này đến đây, vừa lúc mọi người đang bàn luận, còn Trần Phong một bên đang có vẻ rất thống khổ. Với năng lực của hắn thì có thể biết được Trần Phong có dấu hiệu Chân khí bất ổn, dường như là tẩu hỏa nhập ma. Với tu vi của hắn không thể có chuyện luyện công bị được, tức chỉ có khả năng "Tâm" của hắn bất ổn, dẫn đến không thể kiểm soát năng lực của mình. Vì vậy gã mới nói ra những câu như vậy, mong thức tỉnh Trần Phong.
Lúc này hắn thấy Trần Phong có chút ổn định lại, cũng bớt lo đi nhiều, lập tức nói:
" Mọi người nếu cần gì hãy nói, ta sẽ cố giúp hết sức. Còn Trần Phong, đi cùng ta.!"
Nói xong gã dùng Linh lực nâng Trần Phong lên,đưa hắn đi ra khỏi khu trại, mặc kệ hắn có đồng ý không.
Trên một đỉnh núi cao.
Tuấn Khải thả Trần Phong xuống mặt đất, vỗ vỗ vai hắn, cười nói:
" Thiếu niên, có tâm sự thì nói ra đi nào."
Trần Phong nhìn khuôn mặt cương trực của hắn, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy ấm áp, cười nhẹ, rồi bắt đầu kể cho hắn về cuộc đời mình. Từ cuộc sống trong Khu I, cho đến chiến Hắc Long bang, gia nhập Minh Dương thành,......
"... Đi đến đó cháu thật sự không biết mình có nên đi tiếp hay là lại dừng lại nữa. Tâm cháu giờ loạn như ma."
"Trần Phong, hãy nhìn về phía xa xa kia, cháu có thấy một con sư tử không?"
Hắn nghe lời gã mà quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một con sói đang nằm cạnh xác con hươu, chậm rãi nhấm nháp. Rồi đột nhiên từ đâu một đàn sói lao tới, tìm mọi cách tranh cướp cái xác. Con sói kia ra sức chống trả, nhưng rốt cục lại yếu thế hơn, chịu thua, bỏ chiến lợi phẩm của mình mà chạy trốn.
" Thế giới này là nơi mà kẻ yếu thì bị bắt nạt, kẻ mạnh thì làm chủ. Nếu cháu định dừng lại, định sống một cuộc sống bình thường như vậy thì cũng được thôi, nhưng rồi có ngày cháu sẽ giống như con sói đó, không có thực lực, không có chỗ dựa, chỉ biết cụp đuôi mà chạy trốn lủi, vô cùng nhục nhã."
Nói rồi gã lại chỉ tay sang một hướng khác, nói:
" Cháu nhìn con mèo nhỏ đầu kia đi."
Trần Phong thấy được phía xa xa là một con mèo nhỏ bé, yếu ớt, bao vây quanh nó là ba con chó lớn, vô cùng hung dữ, hàm răng nhọn hoắt tôn thêm vẻ đáng sợ của tụi nó. Nhưng dù vậy con mèo vẫn không bỏ trốn, nó cứ đứng đó, xù lên bộ lông cố gắng ngăn cản kẻ thù.
" Con mèo kia sao lại không bỏ đi, mặc dù nó có khả năng làm được điều đó? Bởi vì sau lưng nó là một đàn con, đàn con còn nhỏ yếu, cần được nó bao bọc. Điều đó đã tiếp thêm dũng khí, sức mạnh, động lực để nó đứng lại."
Gâu gâu gâu
Nghéooooo
Tiếng kêu vang lên, ba con chó lao lên cắn xé con mèo, phút chốc đã cắn nó mình đầy thương tích, cách cái chết không xa. Mà một con khác đã xông vào ổ, ngoạm ra ba con mèo con, chuẩn bị ăn thịt.
" Nó có động lực để đứng lên, nhưng nó không có thực lực để làm điều đó, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù giết hại con mình."
Nói rồi gã điểm ra một chỉ, một luồng sáng chiếu đến, lập tức ba con chó kêu thảm, thân thể nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại. Một luồng sáng xanh lục khác bay ra, chiếu lên con mèo mẹ cùng ba mèo con, phút chốc tụi nó sinh cơ bừng bừng, liên tục đột phá, lột xác, phút chốc đã trở thành bốn con yêu thú cấp một.
" Đôi lúc sẽ có những người ra tay cứu ngươi, đưa ngươi vượt qua cơn gian khó, nhưng chỉ là đôi khi. Ngươi rốt cục phải tự bước đi trên đôi chân mình, tự lập. Chim non phải tập rời tổ, tập bay, lúc đó mới có thể bay lượn trên bầu trời cao rộng."
Nói đến đây, ánh mắt gã nhìn về phía chân trời xa xăm, có vẻ như đang nhớ lại chuyện gì đó.
" Chú cho cháu một đêm, suy nghĩ thấu đáo, rồi ngày mai quay lại nói chuyện với chú."
Gã đột nhiên bỏ lại một câu như vậy rồi phủi mông bay đi, không chút quan tâm đến hắn.
Trần Phong khuôn mặt hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi tiêu thụ những thứ hắn vừa được giảng dạy. Hắn lại rơi vào trạng thái ngộ đạo, giống như lúc chiến với Lý Kiếm, khi đánh với phân thân của Vạn chủng Ma tôn vậy.
Ở xa xa, Tuấn Khải lơ lửng trên một gốc cây, nhìn Trần Phong mà cười khổ:
" Thằng nhóc này, luôn khiến người ta không bao giờ hết lo lắng mà."

Sáng hôm sau
Tuấn Khải ngồi trong quân doanh tu luyện, quanh thân hắn là một con sông lớn, nước cuộn trào, đôi lúc còn hóa thành một dòng sông lửa, Hỏa Hà, thế lửa cháy hừng hực. Đột nhiên con sông biến mất, gã nở nụ cười vui vẻ, nhìn về phía cửa ra vào. Trần Phong lúc này đứng thẳng, hai mắt sáng quắc tựa như có một luồng thần quang phóng ra, khí thế như núi lửa sắp phun trào.
" Sao rồi, đã có quyết định chưa?"
" Đã có. Cảm ơn ngài rất nhiều." Hắn cúi đầu hành lễ, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Cháu sẽ tiến tiếp, sẽ tiếp tục tu luyện, tu đến khi không còn đối thủ, không còn kẻ địch, để được che chở những người xung quanh. Dù cái mạng nhỏ này mất đi, thì cháu vẫn sẽ tiến tới!"
" Tốt!"
Tuấn Khải nở nụ cười vang, tay phải đập mạnh lên bàn, phút chốc chấn nó thành bột mịn.
" Thế thì hãy cố gắng tu luyện cho đến Ngoại cương cảnh giới, rồi đợt tuyển chọn của Thanh Long Giang tông mở ra ta sẽ giúp cháu hết sức! Giờ thì chắc cháu cũng muốn về Minh Dương thành rồi, đúng không?"
Trần Phong gật gật đầu, đáp:
" Phiền chú rồi."
Tuấn Khải phất tay, nói:
" Không có gì, chỉ là một chuyện nhỏ. Dù sao ta cũng đang có chút việc ở đó, tiện tay xử lí luôn đi."
Hai người chuẩn bị lại đồ đạc lại một chút, sau đó liền xuất phát. Tuấn Khải dùng Linh lực hóa thành thuyền nhỏ, sau đó hai người leo lên, bay vút đi. Tốc độ con thuyền vô cùng kinh người, rốt cục đã vứt Nam Việt biên quan đến xa lắc xa lơ.
Đột nhiên Trần Phong bay qua một bản nhỏ, bên cạnh có một dòng suối cũng nhỏ, nước suối trong veo, phía dưới là mấy chục đứa trẻ đang vui đùa, trông rất vui.
"Xuống chào mọi người rồi về." Tuấn Khải vỗ vỗ vai Trần Phong, dòng sông nhanh chóng tách ra thành một nhánh khác, chảy xuôi về phía bản nhỏ.
Trần Phong đứng trước căn nhà Rông, lòng có chút phức tạp. Hắn ở đây chỉ mới một ngày đêm, nhưng mà cũng có chút lưu luyến. Những dân bản ở đây vô cùng thân thiện, tốt bụng, giờ ra đi khiến hắn có chút không nỡ.
Đột nhiên một người đàn ông từ trong nhà đi ra, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Người đó là Vi Sơn. Ông ấy đã phải cúng tế rất lâu rồi, cộng thêm lo lắng nữa nên cũng bòn rút đi ít nhiều thể lực cùng tinh thần.
"Trần Phong, cháu vẫn ổn?? Ơn Giàng, ơn Phạ, ơn các thần bản thần mường."
Ông ta lộ rõ vẻ vui mừng, hai tay chắp lại, khấn vái tứ phương.
Trong lòng Trần Phong cảm động, khẽ cười:
"Cháu vẫn ổn, đã làm phiền bác nhiều quá rồi."
Nói xong hắn rút từ trong Nhẫn không gian ra một tờ giấy:
"Cháu đã nghiên cứu phương thuốc của mọi người, và đây là cách chỉnh sửa. Chỉ cần làm như vậy thì hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều."
Vi Sơn nhận lấy tờ giấy, đọc lướt qua một lượt, gật gật đầu, đáp:
" Cảm ơn cháu."
Nói rồi gã đưa tay ra, nắm lấy tay Trần Phong.
"Sau này gặp lại."
"Sau này gặp lại."
Trần Phong sẽ không ngờ có ngày mình sẽ quay lại đây, và trong một hoàn cảnh mà chính hắn cũng không ngờ tới. Đó đương nhiên là chuyện tương lai, hiện tại chưa thể nói đến.
"Xuất phát!"
Con thuyền ầm ầm di chuyển, sóng nước trập trùng.
Trên đường quay trở về Trần Phong thấy được vô số cảnh tượng khác, những cảnh mà hắn chưa bao giờ thấy được. Những cánh đồng lúa vàng rượm bao la bát ngát, từng bản làng to to nhỏ nhỏ, từng vị Thành Hoàng làng thân thể vĩ đại, lơ lửng trong không trung, được vô số dân làng cúng tế, hương khói nghi ngút, che chở cho người dân. Hắn còn thấy được Thanh Long Giang, con sông chảy từ cực Tây đến biển Đông của Phủ Nghệ An. Con sông to lớn, hùng vĩ, như một con rồng cuộn mình, khí thế kinh thiên động địa.
"Con sông này chính là mạch máu, biểu tượng của chúng ta. Ngay cả Linh thuật mà ta vận dụng cũng là từ con sông đó mà ra. Nhắc đến Phủ Nghệ AN mà không nhắc đến con sông này thì sai lầm lớn đó."
Trần Phong nhìn toàn cảnh, không nhịn được mà xuýt xoa tán thưởng.
" Thế nào, thật đẹp phải không? Đấy, đây là tổ quốc chúng ta, quê hương chúng ta đấy. Hãy tự hào đi."
Tuấn Khải tay chắp sau lưng, nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ mà cười nói:
" Chú vốn là con nhà nông, suốt ngày chân lấm tay bùn, sống một cuộc sống bình dị. Ngày ngày ra đồng, chiều về lại ra sông tắm. Vì vậy mà ta yêu mảnh đất này, ngôi làng này, con sông này, quê hương này. Cháu nên quan sát nhiều hơn, đi nhiều hơn. Rồi cháu sẽ nhận ra, cuộc sống của mình không vô ích đâu. Việc tu luyện cũng không hề vô ích đâu. Gần lắm rồi, đại nạn của Nam Việt quốc ta sắp đến rồi. Nếu cháu không kịp trưởng thành....."
Nói đến đây, gã đột nhiên ngừng lại, thở một hơi dài.
Trần Phong quay sang nhìn gã, có chút không hiểu.
" Việt Vương mười lăm năm trước đột nhiên ngã bệnh, từ đó không rõ tin tức. Bên ngoài nhiều tin tức đồn đại rằng ngài ấy đã chết, nên muốn làm loạn rồi. Trần tộc, Lê tộc, Nguyễn tộc, Đinh tộc, Mạc tộc..... Mấy đại tộc này đều có tâm tư riêng, chỉ sợ nguy hiểm. Mà Bắc Minh Đế Quốc dạo này hoạt động không chút e ngại, chỉ sợ....."
Nói đến đây, Trần Phong đã hiểu ra rồi. Tuấn Khải quả thật là một con người của dân tộc. Gã là một Huyền Linh cảnh giới Linh giả, nói cao thì cũng không cao, nói thấp thì cũng không thấp, lẽ ra những chuyện cấp quốc gia như vậy không nên quan tâm. Nhưng gã lại chú ý tất cả như vậy, thật đáng kinh biết bao.
Ánh mắt Tuấn Khải nhìn chân trời đăm đăm, chân mày ngày càng nhíu chặt, hai bàn tay cũng riết mạnh. Ngày cả con sông dưới chân gã cũng rung động liên hồi, nước chân trào lên như thủy triều, bên trong vô số yêu thú do Linh lực hóa thành gào thét, rất ghê người. Điều đó chứng tỏ nội tâm gã lúc này xúc động đến bực nào.
Hết chương 65
Ai đọc đến chương này thì cmt giao lưu với tác giả nhá:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.