Nam Việt Đế Vương

Chương 290: So tài




"Kinh nghiệm?" Ngọc Linh lúc này cũng đã hiểu ra, gật gù đáp:
"Thảo nào tự nhiên cậu có ý tốt như vậy, ra là muốn dùng những kẻ này để tăng cường tri thức cho chính bản thân mình."
Những người này có kinh nghiệm không kém gì Trần Phong, tuy nhiên bàn về khả năng vận dụng thì còn kém hắn một khoảng không nhỏ. Bởi vậy mới bị Trần Phong lợi dụng, à không, nói lợi dụng thì hơi quá đáng, dù sao bọn hắn vẫn thu được lợi ích từ điều này, tuy nhiên là không thể nào sánh bằng Trần Phong.
Bởi vì có một người làm gương nên cũng không ai dám che dấu nữa, đều nói ra những gì mình hiểu được, sau đó đối chiếu với những người khác, tìm được cách tốt nhất để vượt qua con đường ánh sáng này.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện nhóm Trần Phong đi được xa hơn hẳn, bởi vậy cũng xin gia nhập. Dù có đôi kẻ nảy ra tư tâm nhưng rất nhanh đã bị đào thải, chỉ còn lại những người thật sự muốn trao đổi tri thức với nhau.
Một trăm bước tiếp theo này đã bị bọn hắn suy diễn ra ba mươi bước, khiến cho một số người dù có thiên phú khá kém cùng ngộ tính thấp vẫn có thể tiếp tục! Thậm chí như Nguyễn Đạt, tên này nghĩ chắc hẳn mình không thể chạm ngưỡng hai trăm bước, nhưng giờ đây đã đi đến hai trăm mười bước, lại được Tế Linh điện ban thưởng nên thực lực càng tăng thêm một bậc, đã đạt đến Ngoại Cương cảnh Hóa Hình kì.
Trần Quân cùng ba vị Hội trưởng của ba bang hội còn lại - Thanh Quang, Hữu Trọng, Minh Nhật, lúc này sắc mặt hơi đổi, lẩm bẩm:
"Bọn hắn lại có thể đi xa đến như vậy? Đùa chúng ta sao?"
Mấy người trong bang hội bọn họ thì cắn răng, nói:
"Nơi đây khảo nghiệm là thực lực cá nhân, đâu phải là hành động tổ đội? Chúng đem những cái mình biết truyền cho người khác, không sợ bọn hắn vượt lên bản thân sao?"
"Đó chính là cái bọn họ hơn." Nguyễn Lâm lộ ra vẻ khâm phục, nói lớn:
"Những người ở đây, có ai muốn đi xa hơn nữa? Muốn chạm chân vào bước thứ ba trăm thì tiến ra đây? Ta sẽ dốc lòng nói ra những cảm ngộ của mình, và các ngươi cũng vậy."
Có mấy người hào hứng tiến lên, nhưng có kẻ rụt rẻ lui lại, tên thì lắc đầu không nói, người thì thản nhiên chắp tay sau lưng không đáp.
"Cái đám người này..." Nguyễn Lâm cười lạnh, hắn biết rõ trong lòng những kẻ này đang nghĩ gì.
Đối lập với cảnh đó, nhóm người quanh Trần Phong ngày càng đông, đã lên đến cả trăm người, ai nấy thảo luận cực kì khí thế, nói cho nơi đây biến thành một vùng thánh địa, biết bao người muốn tiến lại.
Đến bước thứ ba trăm năm mươi thì số người xin vào càng đông, đã lên đến gần bốn trăm người. Trần Phong lúc này cũng ngừng thuyết giảng, bắt đầu hấp thu tinh túy trong những cảm ngộ của đám người này. Hắn có Thuận Thiên Kiếm ý, bản thân lại là Đế Long mệnh, bàn về ngộ tính ở đây hắn khẳng định là số một! Cảm ngộ của hắn về đây ngày càng sâu, hắn đã suy diễn càng xa, đã tiến tới bốn trăm bốn mươi bước, và không chỉ dừng lại ở đó.
Nguyễn Đức Hải lúc này đã bước đến bước thứ ba trăm tám mươi thì đột nhiên khựng lại, nhíu mày liên tục. Mấy người tùy tùng đi theo hắn thấy vậy bèn hỏi:
"Có chuyện gì khiến anh phải lo lắng như vậy."
"Lo lăng, không phải, ta chỉ thấy có chút thú vị mà thôi." Khuôm mặt tên này giãn ra, ánh mắt nhìn về phía thành Nghi An, tưởng chừng đang thấy một thiếu niên dẫn đầu mấy trăm người chạy trên con đường ánh sáng. Hắn đã nhận được truyền âm của một vị Linh Giả trong gia tộc, đó là các bậc trưởng bối muốn hắn tập trung một đám người lại rồi cùng nhau chia sẻ những cảm ngộ về con đường này,
"Sao ta phải làm công việc lãng phí thời gian như vậy?" Hắn trả lời lại.
"Đức Hải, cháu còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Buổi khảo nghiệm hôm nay trông vậy nhưng đều được các vị trưởng lão Nguyên lão theo dõi. Bọn hắn đánh giá rất cao thiếu niên tên Trần Phong kia."
"Thiên phú của tên kia có thể kém hơn cháu, chiến lực kém hơn cháu, tuy nhiên hắn lại được các vị kia tán thưởng. Bởi hắn đã thể hiện được phong thái thủ lĩnh, thống lãnh quần hùng."
"Nếu cháu muốn tương lai trở thành Tông Chủ, trở thành Chủ một giới thì ngay từ bây giờ cháu phải thể hiện được điều đó. Còn không cháu sau này dù giỏi đến mấy thì cũng sẽ là một trong mười tám Hộ Pháp mà thôi."
Nguyễn Đức Hải suy nghĩ hồi lâu, rồi đáp:
"Cháu đã hiểu ra rồi. Cảm ơn chú đã nhắc nhở."
"Tốt lắm." Vị Linh Giả kia thở ra một cái, âm thanh còn sót lại vang vọng trong Tinh thần hải của Đức Hải.
"Tên Nguyễn Hà Long kia được các Nguyên Lão xem trọng như vậy không chỉ đơn giản nằm ở thiên phú yêu nghiệt, mà tâm tính của hắn. Gã phóng khoáng, có thể chứa nạp trăm sông, ai cũng khó lòng sinh ra ác ý với gã."
"Ta mong cháu có thể được như hắn, thậm chí vượt qua hắn! Có như vậy mới đáng mặt Nguyễn Trọng Thế Gia chúng ta."
"Ông bạn già, như vậy là gian lận đấy." Ở trên đỉnh của Tế Linh điện, một vị trưởng lão cười nói với đồng bạn.
"Ha ha, chỉ là một cuộc trò chuyện nhỏ mà thôi." Người nọ cười đáp.
Danh tiếng của Nguyễn Đức Hải ở thành Hoan Châu thì không cần phải bàn, không ai không biết, hơn nữa có tới hàng ngàn người ái mộ, hâm mộ hắn. Hàng trăm người tình nguyện trở thành tùy tùng đi theo, hàng trăm thiếu nữ về đêm thao thức không ngủ được vì nhớ tới bóng hình kiêu ngạo ấy. Hắn ta lúc còn là Nội Cương võ giả đã một mình quét sạch một đám thổ phỉ, trong đó có cả cao thủ Khai Huyệt cảnh. Lên đến Khai Huyệt thì thành tích càng kinh người, một mình đấu chín thiên tài đồng giai ở các Tôn cấp thế lực của Phủ Nghệ, vậy mà vẫn chiến thắng. Và còn rất nhiều thành tích khác nữa, khiến hắn được tôn xưng là đệ nhất trong thế hệ ở Phủ Nghệ. Bởi vậy hắn chỉ cần lên tiếng thôi đã có gần ngàn người đổ xô tới, thanh thế so với Trần Phong thì còn hơn xa!
Bước thứ ba trăm chín mươi chín!
Trần Phong cùng một đám người dừng lại tại đây, ai nấy đều lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng. Với khả năng của bọn hắn vốn chỉ đến bước thứ ba trăm là tối đa, nhưng dưới sự dẫn dắt của Trần Phong vậy mà lại đi được thêm trăm bước!
"Trần Phong, cảm ơn rất nhiều!" Một thanh niên tiến về phía trước, bắt lấy tay hắn. Lại có mấy người nữa lục tục tiến lên, liên tiếp cảm ơn hắn đã giúp bọn họ. Trần Phong với ai cũng thể hiện sự tôn trọng, để cho bọn hắn đều vui cười không thôi.
"Trước nghe nói cậu là kẻ chỉ biết núp váy đàn bà, nhưng xem ra tất cả chỉ là lời đồn bậy rồi."
Trong đám đông một thiếu nữ tóc ngắn bước ra. Cô nàng thật sự xinh đẹp, mái tóc đuôi xoăn ôm trọn khuôn mặt, phối với đó là một gương mặt tinh xảo đẹp không tì vết. Cô nàng mặc một bộ áo váy màu đen tuyền, chân đeo một đôi tất mỏng cũng màu đen dài đến bắp đùi, chỉ để lộ một đoạn tuyết trắng.
Lý Tuyết Tâm.
Một trong những hắc mã lần này. Ngày thường danh tiếng cũng không quá lớn, nhưng giờ đây mới hiển lộ khả năng, so với nhóm thiên tài hàng đầu như Trần Phong cũng không kém hơn là bao!
Thiếu nữ đứng đối diện hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, nói nhỏ:
"Ta tên Lý Tuyết tâm, rất mong được làm quen."
Trần Phong nhíu mày.
"Chẳng lẽ ta thể hiện ra tài năng của mình nên giờ được mỹ nữ chủ động tìm kiếm đến? Thế này thì có hơi, hơi..."
Hắn lén lút liếc sang bên cạnh, chỉ thấy Ánh Nguyệt cười nhạt, nhưng hắn biết trong lòng cô nàng đang nghĩ gì, bởi vì Ánh Nguyệt rất hiếm khi cười nhạt như vậy!
"Rất hân hạnh." Hắn gật đầu, cố gắng làm vẻ mặt bình thản nhất.
Tuyết tâm lúc này mới vui vẻ lui lại, để Trần Phong thở phào một hơi.
Bước thứ bốn trăm lẻ một!
Tế Linh điện lúc này tỏa sáng, theo đó một cột sáng chiếu rọi xuống, bao phủ lấy thân thể hắn. Trần Phong cảm nhận được một ít tạp chất cùng vết thương ẩn lúc này đều bị đào ra, loại trừ, để thân thể hắn càng thêm hoàn mĩ. Thậm chí là cả Cương khí, Linh lực cũng bị tẩy qua một lượt, khiến chiến lực Trần Phong càng tăng thêm một đoạn.
Bước thứ bốn trăm chứng tỏ hắn đã có tư chất của cường giả Dung Linh cảnh thời trẻ, đường tương lai rộng mở. Nếu hắn có thẻ tiến đến bước thứ bảy trăm, tức là đã có tư chất của Vương Giả, Linh Vương cảnh, tồn tại đứng đầu một đại giáo đại phái!
Số người bên hắn theo từng bước chân thì càng ít đi, khi đi đến bước thứ năm trăm chỉ còn lại hơn sáu mươi người. Đến tận đây hắn cũng đã có dậu hiệu áp lực, thân thể, tinh thần đều chịu lấy sự áp bức mạnh mẽ, chỉ cần dám lơ là có thể sẽ bị đè sập, ngã khỏi cây cầu này.
"Năm nay thật kì lạ, vậy mà có tới cả trăm tên đệ tử có thể tiến đến bước thứ năm trăm. Chẳng lẽ đã đến lúc tông ta quật khởi?"
Mấy vị giám khảo hai mắt đỏ bừng, hoa chân múa tay mà cười vang. Những lần trước trung bình chỉ có năm mươi tên đi đến bước này, vậy mà giờ đây chỉ riêng thành Nghi An đã có tới trăm người, thành Hoan Châu có tới một trăm rưỡi người. Tổng cộng là khoảng hai trăm rưỡi người! hai trăm rưỡi người có tư chất của Tông Linh cảnh!
Lúc này đây dù là trưởng lão ở trong Cửu giới của Thanh Long Giang tông cũng nhao nhao chạy ra, từng bóng người lơ lửng trên tầng mây, theo dõi những tên thiên tài trẻ tuổi.
Bước thứ năm trăm tám mươi!
Trần Phong thở ra một hơi, vuốt mồ hôi trên trán. Bên người hắn lúc này chỉ còn lại hơn mười lăm người, trong đó không ngờ vẫn còn lại Ánh Nguyệt, Tuyết Tâm cùng một tên hắc mã nữa tên là Văn Phúc.
Đi đến tận đây thì căn bản đã đào móc sạch sẽ tiềm lực rồi, chỉ còn trông chờ vào trí tuệ cùng khả năng vận dụng Linh lực của cơ thể mà thôi. Khảo nghiệm ở đây là muốn xem tu vi một người thế nào, chỉ khi đủ tiêu chuẩn mới có thể bước tiếp.
"Lên!" Ánh Nguyệt rốt cục chịu không nổi, sau ót hiện ra một vầng mặt trăng, bên trong mặt trăng còn dựng dục lấy một thiếu nữ, tựa như Nguyệt Thần.
"Không được nữa rồi!"
Văn Phúc lúc này cũng sức cạn lực kiệt, sau ót cũng dâng ra Linh Hồn thai, bên trong có một đầu Thủy Long có tám chân, thân tựa thân hổ, đầu rồng, trên lưng có một dãy xương sống nổi lên trông rất hung bạo. Theo hành động của hắn thì tám người còn lại cũng thi triển ra Linh Hồn thai, cố gắng tiến thêm một vài bước nữa.
"Ngọc Linh, nếu không chịu được nữa thì cứ thả Linh Hồn thai ra đi." Trần Phong vừa thở vừa nói, nhưng thiếu nữ chỉ cười nói:
"Ngươi còn chưa thả Linh Hồn thai ra, ta làm sao có thể?"
Ánh mắt thiếu nữ lộ rõ vẻ quật cường, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp khiến cô nàng càng thêm hấp dẫn, một sự hấp dẫn trí mạng.
"A a a."
Một người đột ngột kêu lên thảm thiết, sau đó ngã khỏi con đường ánh sáng này. Hắn đã không thể khống chế nổi Linh lực cùng Cương khí, thậm chí cả thân thể, tinh thần, ý chí cũng mất kiểm soát!
"Cứu hắn. Hơn hai mươi tên nhóc này là hi vọng của tông ta, mất một cái cũng không được!"
Trời cao chậm rãi vỡ ra, theo đó từng bóng người xuất hiện, không ngờ lại là mấy vị Giới Chủ!
Tồn tại cấp Nguyên lão cuối cùng cũng không kìm nổi, đã xuất hiện rồi!
"Lên, tiếp tục đi lên!" Không biết tên nào gào thét, ý chí kiên cường tiếp tục chèo chống bọn hắn tiếp tục tiến lên. Mấy vị Nguyên lão xuất hiện, nói rõ lần Tế Linh này khác xa những lần khác, sẽ là một lần Tế Linh đặc biệt nhất!
Nhưng cuối cùng thì ý chí cũng không thể giúp bọn hắn tiến được bao xa, từng người từng người rơi xuống, nay chỉ còn lại bảy người đạp đến bước thứ sáu trăm năm mươi.
Trần Phong, Ngọc Linh, Ánh Nguyệt, Lý Tuyết Tâm, Nguyễn Lâm, Trần Quân, Văn Kiên - một vị hội trưởng đứng đầu khu II, cùng với một tên Hội trưởng của một trong bốn hội mạnh nhất thành Nghi An, Hoàng Văn Hồng.
Hết chương 290

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.