Nam Việt Đế Vương

Chương 262:




Cô ta là Chuyển Linh cảnh đại cao thủ, hơn nữa còn là thiên tài, bởi vậy Linh lực cùng Cương Khí hùng hậu phải sánh bằng Chuyển Linh Cửu Chuyển thậm chí là Chuyển Linh Viên Mãn. Bản thân đã có thể một đối một với tên Linh Giả kia mà không bại, giờ lại có Linh Phù hỗ trợ thì khủng bố lên đến bực nào?
Ầm
Hỏa Điểu hóa thành Hỏa trụ, ầm ầm trút xuống. Tên kia tế lên Kích Hồn Kỳ nhưng vô vọng, một chiêu này sánh ngang với Chân Linh cảnh đỉnh cao cường giả ra tay, đừng nói là hắn, dù là Chân Linh cảnh sơ kỳ cường giả cũng gánh không xong!
Đầu tiên là toàn thân lông tóc cháy sạch sẽ, tiếp theo là quần áo, rồi đến làn da, máu thịt, sau đó là xương cốt, tất cả bị hỏa diễm đốt thành tro bụi, không sót lại chút gì. Chỉ còn lại mặt Kích Hồn Kỳ kia còn miễn cưỡng trụ lại, tuy nhiên uy năng tổn hao nhiều. Bởi tấm Linh Phù này của Trần Phong là do một vị Tông Linh cảnh cường giả tự tay luyện, uy năng vô hạn, nếu kích phát hoàn toàn thì luyện chết Huyền Linh cảnh cũng không nói chơi.
"Khoai, đi thu mặt Kích Hồn Kỳ kia, cả nhẫn không gian của gã nữa."
"Vừa đúng ý ta."
Khoai thoát khỏi Tinh Thần Hải Trần Phong, hóa thành một luồng sáng nhanh như cắt thu lấy hai món bảo vật nọ. Trần Hạ Băng dù sao thực lực còn quá thấp, nào có thể phát giác ra cái gì, lúc này đang thở dốc, cố găng khôi phục sức lực.
Lê Bá Long lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, ôm đầu rên rỉ không thôi. Hắn chỉ mới là Khai Huyệt đỉnh cao, Tinh Thần hải chưa mở, còn sống qua một kích kia đã là may mắn. Nếu hắn chỉ là Khai Huyệt sơ kì hoặc thấp hơn chỉ sợ hồn phi phách tán, ý thức bị nghiền nát, may mắn hơn thì sống được nhưng cũng trở thành một kẻ ngu ngốc.
" Tên kia đâu rồi? Ta phải cho hắn một trận."
"Chết rồi." Trần Phong nhổ ra một ngụm máu, ngón tay điểm ra một chỉ, theo đó hai luồng sáng xanh lục bắn ra rơi vào cơ thể Lê Bá Long cùng Phạm Việt, khiến bọn hắn cảm thấy sức sống dồi dào, dường như được sống lại! Xong xuôi hắn mới ngã khụy xuống, cơ thể run lẩy bẩy.
"Ổn chứ?" Phạm Việt vỗ vai hắn.
"Cứng đối cứng với tên kia nên bị thương một chút mà thôi, không cần lo lắng."
Lúc này Trần Phong làm nhiệm vụ kiềm hãm tên Linh Giả kia, để mọi người có cơ hội đánh giết, nhưng cũng vì vậy chịu lực công kích nhiều nhất. Tên kia tuy chỉ có chiến lực Nhất Tinh Huyễn Linh cảnh nhưng cũng khủng bố khó gì sánh được, mỗi chiêu đều chấn cho cơ thể Trần Phong rung lên liên hồi, tưởng chừng muốn nứt vỡ.
Nhưng có Khoai ở đây hắn muốn không khôi phục cũng không được, bởi chỉ cần một tia tinh hoa từ nó liền có thể khiến Trần Phong khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, hơn nữa tốc độ nhanh hơn bất cứ loại đan dược nào.
"Lần này xem như là toàn thắng, thu hoạch cũng không ít."
Trần Phong liếc nhìn Nhẫn không gian trong tay mà mỉm cười, tên Linh giả này thật sự giàu có, bên trong có không ít tài liệu, Chuyển Linh binh lên đến năm sáu kiện, đan dược dược dịch mấy chục bình, Linh thảo các loại cũng có một bó to. Đặc biệt nhất là Kích Hồn Kỳ, món Linh Bảo này chưa hẳn quá cao cấp, nhưng rất hữu dụng trong chiến đấu. Thử nghĩ hai bên đang giao chiến, một bên đột nhiên bị ý thức hỗn loạn, như vậy không phải là mặc người ta chém giết?
"Nhưng phải về rèn đúc một lát, dù sao lúc nãy nó đã bị Linh Phù đốt, uy năng chỉ sợ còn lại một hai phần mà thôi."
Trần Phong thỏa mãn, lại nhìn sâu hơn vào bên trong Nhẫn Không Gian, rốt cục hắn thấy ba bình ngọc, bên trong chứa là thứ thuốc bột kia!
"Phong Khí tán, có thể giảm bảy phần linh hoạt của Cương Khí, năm phần Linh hoạt của Linh lực."
"Thôi tình tán, hiệu quả với cả Linh giả!"
"Thuốc chữa, uống vào hiệu quả tức thì."
Trần Phong đọc xong liền ho khan liên hồi. Đây không phải thứ mà bọn kia đã ném ra khiến nhóm Trần Phong suýt nữa thua cuộc hay sao?
Lúc này Trần Hạ Băng đã khôi phục lại tám chín phần, đang giúp thiếu nữ kia giải trừ độc tố, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Trần Phong. Hắn cũng cảm thấy không ổn, bèn cười nói:
"Có chuyện gì sao?"
"Ngươi tên là Trần Phong? Thanh Long Giang tông?"
Trần Phong nghe vậy thì hơi chút cảnh giác, đáp:
"Không phải, cô nhầm người rồi."
Hắn đã thấy cô ta thi triển ra Âm Dương Đồ, nói không chừng là người của Phổ Đạo Miếu. Mà thực lực cô nàng cao như vậy, nếu chiến đấu thật sự chỉ sợ Trần phong sẽ thất bại rất nhanh.
"Không cần chối, ta đã biết."
Cô nàng vung tay, theo đó hư ảnh Trần Phong hiện ra, trên đó kèm không ít chú thích.
"Dù sao ngươi cũng giúp ta một lần, bởi vậy ta cho ngươi lựa chọn: để lại Thần vật kia rồi rời đi, ta sẽ không làm khó ngươi."
Quả nhiên là đến vì đốt tre.
Trần Phong chậm rãi đứng dậy, rút ra Linh Phù, cười nói:
"Nếu ta nói không đây?"
"Ngươi không được phép."
Cô ta lấy ra một tờ Linh Phù khác, uy năng tản ra tuyệt đối sánh được tờ Linh Phù của Trần Phong!
"Ta không nói nhiều, để lại Thần vật, ta thả ngươi đi."
Cô ta ánh mắt lạnh lùng, hàn khí bức người, khiến cho nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm xuống không ít.
Trần Phong nhíu mày, đột nhiên tế khởi Linh Phù, quát:
"Liều mạng!"
Hỏa diễm cuồn cuộn lần nữa mà ra, nhưng không ngờ Linh Phù của cô nàng kia quá mức khủng bố, đem Hỏa Diễm dập tắt, chấn Trần Phong phun máu!
"Hai người mau đi, đây là chuyện của tôi!"
Trần Phong hét lên với hai người nọ như vậy. Bọn hắn nghe vậy liền nói:
"Tiến cùng tiến, lùi cùng lùi. Ai lại bỏ anh em mà chạy?"
"Đây là việc riêng, không cần hai người lo!"
Trên trán Trần Phong toát ra mồ hôi mịn, hắn chưa từng cảm thấy áp lực thế này bao giờ.
"Trần Phong, con ả này không đùa được. Tờ Linh Phù kia đẳng cấp là Dung Linh cảnh, trên tay ả ta cũng là Chân Linh cảnh Linh Bảo, cái áo kia cũng là Chân Linh cảnh Linh Bảo!"
Phạm Việt cùng Lê Bá Long nghe vậy thì do dự một lúc liền lui lại, nói:
"Chúng tôi hiểu."
Nói rồi bọn hắn chạy đi thật nhanh, phút chốc đã biến mất. Bọn hắn cần tìm nhóm Hà My, Linh Nhi thật nhanh, nếu không Trần Phong sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta nhắc lại, để Thần vật xuống."
Cô ta Kiếm quang vô cùng vô tận ngưng tụ ra, hóa thành một mặt Thái Cực đồ ngưng tụ dưới chân, bên trong Phi Kiếm lơ lửng chìm nổi, mỗi thanh đều có sức sát thương không hề yếu.
"Kim Long Thương, ra!"
Trần Phong hít sâu một hơi, quyết làm một trận sống mãi. Kim Long Thương là Linh Thuật Bảo, chỉ cần tu luyện Linh thuật Linh Công tương ứng là có thể thúc dục. Thời gian qua Khoai cùng hắn vẫn luôn tìm hiểu nó, giờ đây cũng có không ít thành quả.
"Vậy thì ta phải chém ngươi."
Cô ta điểm một chỉ, Kiếm quang ầm ầm phóng tới, vô cùng vô tận. Trần Phong đồng thời tế lên Kim Long Thương, hóa thành một con Kim Long mờ ảo, xuyên phá Kiếm Quang, tiến lại gần cô ta.
"Âm Dương Đồ, khai!"
Lập tức một cảm giác xoắn giết khủng bố ép tới, khiến cơ thể chắc chắn như Bảo Khí của Trần Phong cũng run rẩy dữ dội, có dấu hiệu muốn bị nghiền nát!
"Mẹ nó con gái nhà ai hung bạo như vậy, sau này không sợ không lấy được chồng?"
Trần phong kêu rên, đột nhiên nắm Kim Long Thương mà đâm xuống, cố gắng chống đỡ áp lực của Âm Dương Đồ, một mặt tiến sát lại vị trí của Trần Hạ Băng.
"Tam Đạo Nhất chỉ!" Cô ta không chút nao núng, một chỉ đánh xuyên lồng ngực Trần Phong, từ sau ra trước thông thoáng. Đồng thời cô ta cũng lùi lại, không để hắn tiếp cận chính mình.
Trần Phong thì hung hãn không sợ chết, dựa vào sức khôi phục cường đại của Khoai mà lao lên, cơ thể thủng một lỗ thì một lúc sau lại được bịt kín.
Mà cô nàng cũng có chút khó xử, muốn hạ sát thủ nhưng Trần Phong dù sao cũng giúp đỡ qua, lấy ác báo ơn không phải cách sống của cô ta.
Tinh thần lực công kích!
Rốt cục cô nàng phải dùng tuyệt chiêu, Tinh thần lực ngưng tụ thành một mũi khoan đánh thẳng đến Trần Phong, khiến hắn kêu thảm một tiếng, ngã khụy xuống.
"Ta không muốn giết ngươi."
Trần Hạ Băng nghiêm nghị nói, đồng thời tiến sát lại Trần Phong, nắm lấy Nhẫn không gian của hắn.
"Thật phiền..."
Cô nàng đang định phá vỡ ấn ký trên Nhẫn không gian thì đột nhiên một đám khí màu hồng phấn từ trong đó phun ra, tiếp theo là một là cờ bay phấp phới, trùng kích vào mi tâm cô nàng.
"Đạo tử!"
Thiếu nữ còn lại thấy cô nàng bị ám toán lập tức lao lên cứu giúp, nhưng Trần Phong lại thúc dục Kích Hồn Kỳ, chấn cô nàng ý thức mơ hồ, lại một Đỉnh gõ xuống, đánh cô nàng ngất lịm!
Hắn nhanh tay tóm lấy cô nàng, kiếm khí đặt ngang cổ, nhìn về phía trước. Trần Hạ Băng dù sao cũng là thiên tài, đã thoát khỏi ảnh hưởng của Kích Hồn Kỳ, nhưng mà đám khí kia lại không dễ như vậy. Trong khoảnh khắc Hỏa trụ thiêu chết tên Linh Giả nọ thì Khoai đã ra tay, chớp mắt thu Nhẫn không gian của gã về. Dù sao tên này thủ đoạn nhiều lắm, một thiếu nữ như Trần Hạ Băng làm sao có thể hiểu được?
"Vô sỉ..."
Cảm giác khô nóng thiêu đốt cơ thể khiến cô nàng cơ thể rung rung, khuôn mặt đỏ ửng, trông rất mê người.
"Nếu không muốn kẻ này chết, ném thanh Kiếm kia đi!"
Trần Phong lạnh giọng nói, kiếm khí kề sát cổ thiếu nữ nọ.
"Đàn ông lấy phụ nữ ra để đe dọa, liêm sỉ của ngươi ở đâu?" Cô ta lạnh giọng quát, toàn lực trấn áp thứ khí độc này.
Trần Phong không đáp, chỉ đem Kiếm khí lau qua lau lại trên cổ cô gái nọ, khiến Trần Hạ Băng không thể không nói:
"Thả cô ấy ra, được, ta nghe."
Trần Hạ Băng suy nghĩ một lúc rồi đáp, đem thanh Kiếm kia ném sang chỗ Trần Phong. Lập tức Khoai bay ra, phong ấn nó lại.
"Này, thằng ngốc, cô ả đang truyền âm cho tên nào đó thì phải."
Trần Phong nghe vậy thì phát lạnh, lập tức vung tay, hóa ra một sợi dây đem thiếu nữ trong tay trói lại, một bên lại nói:
"Đi theo ta."
Trần Hạ Băng thoáng chốc chần chờ, sau đó lập tức chạy đi. Đúng lúc này Khoai trong trạng thái vô hình tiến sát lại bên cô nàng, cười khanh khách:
"Lâu rồi không vẽ mấy cái văn tự phù văn này, không biết có ổn không."
Nói rồi nó đưa mấy ngón tay ra vẽ loạn lên trán cô nàng. Một lúc sau thì nó phát huy tác dụng, Trần Hạ Băng không thể liên lạc cùng đám người kia nữa.
"Có chuyện gì?"
Cô nàng cố gắng truyền âm nhưng vô vọng, Tinh thần hải đã bị phong bế, đừng nói là truyền âm, dù là Tinh thần lực cũng đừng mơ tưởng vận dụng nổi.
"Dừng ở đây được rồi."
Trần Phong chọn một tòa nhà ba tầng rồi tiến vào, tay vẫn không rời con tin. Một bên Trần Hạ Băng đã đi sát hắn, ánh mắt lập lòe.
"Cô vẫn chưa hiểu ra sao?"
Trần Phong mỉm cười, trong tay bắn ra một đám khí đen, đây là Phong Khí tán loại cao cấp nhất. Cô ta đang định tránh thoát thì cảm giác đầu bỏng rát, đau như búa bổ, vì vậy mà ngã khụy xuống, theo đó Trần Phong gõ nhẹ lên xương quai xanh, khiến cô nàng không khỏi kêu đau, theo đó Phong Khí tán rơi cả vào trong miệng.
"A..."
Cô nàng lúc này không còn bảo trì được vẻ lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự bất ngờ cùng tức giận, đang định vận dụng Linh lực thì cảm thấy toàn thân mỏi mệt, mà Trần Phong nhanh như cắt phóng tới, khống chế hai tay của cô nàng.
"Này, thằng kia chậm đã, cô ả có Linh Hộ đạo ở trong mi tâm."
Khoai cười lớn, trong tay cầm lấy đốt tre gõ xuống, lập tức một tiếng kêu thảm thiết từ trong mi tâm Trần Hạ Băng vọng ra.
"Sao có thể..."
Linh Hộ đạo của nàng ta bị chém giết!
"Hắc hắc, sao lại không thể?"
Trần Phong cười lạnh, lấy ra một sợi dây trói hai tay của cô nàng lại, lúc này mới nói:
"Giờ thì sao, có ý kiến gì không?"
"Ngươi nghĩ có thể khuất phục được ta? Mơ tưởng!"
Trần Hạ Băng vận lực, hóa ra một tia Kiếm quang phóng lên, nhưng yếu ớt vô cùng, thậm chí còn không làm rách nổi da Trần Phong.
"Còn dám phản kháng?"
Trần Phong ma tính bộc phát, một tay giữ lấy cổ tay cô nàng, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược quét trên cơ thể cô nàng.
Phải nói Trần Hạ Băng là một mỹ nữ, làn da nõn nà mềm mịn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, bờ môi hồng căng mọng, hàng mi cong vút. Thân thể thì miễn chê, bộ ngực tròn đầy đặn, so với Ánh Nguyệt Ngọc Linh những thiếu nữ này còn muốn lớn hơn một khoảng, vòng eo nhỏ nhắn. Đặc biệt là cặp chân dài miên man, được dấu sau bộ váy kia.
"Ngươi dám đụng ta, ta giết ngươi!"
Lúc này cô nàng vẫn mạnh miệng, khiến Trần Phong không khỏi bật cười:
"Ta cứ chạm đấy, làm gì được nhau?"
Nói rồi bàn tay hắn chộp lấy bộ ngực cao vút kia, khiến cô nàng lập tức kinh hoảng!
"Thật mềm, vừa một tay, lại còn rất ấm."
Trần Phong cơ thể hơi run run, bàn tay không tự chủ được mà nhào nặn một hồi. Mà Trần Hạ Băng thì ngơ ngác, cảm thấy toàn thân nóng rực lên, khí độc kia hoàn toàn không thể áp chế.
Hết chương 262

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.