Nam Việt Đế Vương

Chương 241: Mở rộng thế lực




Mấy ngày tiếp theo, không nơi nào là không bàn tán về một chủ đề, đó chính là Thanh Hà Hội. Hội này vốn xếp chót bảng, suýt nữa thì phải giải thể. Nhưng từ khi một thiếu niên tên Trần Phong lên làm Hội trưởng thì mọi chuyện đã khác, Thanh Hà Hội tựa như thay da đổi thịt, một đường đánh bại các hội tầm trung trong khu II, chiếm lấy một số nơi làm chỗ tu luyện.
Mà nay thì bọn hắn càng không kiêng kị, trực tiếp đem các nhóm nhỏ trong khu III diệt sát. Thậm chí một ít hội nhóm yếu, hàng cuối ở Khu II cũng bị khiêu chiến, bị bọn hắn đá đít, cướp lấy nơi tu luyện. Đương nhiên những hội nhóm này đều từng khiêu chiến, hoặc có liên quan đến các bang hội từng đối đầu với Thanh Hà Hội. Dù sao Trần Phong cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với những thế lực khác, tránh bị làm mục tiêu của toàn bộ mọi người
Tuy thế nhưng hành động này vẫn khiến không ít hội nhóm tức giận, trong đó một tên Hội trưởng của một Hội đứng ở Trung thượng du khu II đã dẫn người tiến công Thanh Hà Hội. Ai nấy đều nghĩ lần này Thanh Hà Hội tiêu tùng, khó lòng gượng dậy. Không ngờ bang hội kia bị đánh bại, hơn hai mươi người bị bắt giữ. Trần Phong thậm chí còn đem hơn ba mươi người truy đuổi, đánh thẳng đến trụ sở của Hội kia, cướp đoạt các lệnh bài - thứ chứng nhận địa bàn của Hội nọ.
Một trận này để Thanh Hà hội trở nên quật khởi, mà Trần Phong cũng vì vậy mà cực độ nổi tiếng, được xếp vào hàng ngũ thiên tài trẻ tuổi, người người kính nể.
Thanh Hà Hội.
Lúc này Hội đã chuyển đến khu II, chọn một tòa nhà cao sáu tầng làm trụ sở. Tòa nhà này cũng là một nơi được bố trí Tụ Linh trận, Linh khí tràn đầy, rất phù hợp để tu luyện.
Trong hội giờ đã có tới hơn một trăm người, trong đó có bốn năm tên Khai Huyệt, Ngoại Cương gần chục, còn lại là Nội Cương. Những người mới vào cũng là cao thủ trẻ tuổi, bọn hắn vẫn chưa từng ưng ý một thế lực nào, thẳng khi thấy Thanh Hà Hội quật khởi, lại thấy Hội có quá ít cao thủ nên liền xin gia nhập.
Trần Phong biết những tên này cũng thuộc dạng gió chiều nào theo chiều ấy, tuy nhiên Hội đang trong quá trình bành trướng nên hắn đành phải thu nhận.
Lúc này, Hội trường ở tầng hai.
Trần Phong cùng một đám cao tầng của Hội cùng nhau bàn chuyện, các loại kế sách liên tục được đưa ra. Một bên thì Ánh Nguyệt vừa nghe vừa ghi chép, chốc chốc lại thì thầm nói với Trần Phong.
Ngọc Linh cùng Linh Nhi ngược lại rảnh rỗi, lúc này đang ở trên tầng thượng bày trò gì không rõ.
"Thưa Hội Trưởng, chúng ta giờ đây đã có hai khu có Tụ Linh trận, ba khu ở Thanh Giang, hai mảnh ruộng!"
Nguyễn Việt đứng dậy báo cáo, lại nói:
"Trong đó khu tu luyện ở Thanh Giang liên tục bị khiêu khích, hôm qua có mười tên đã tiến đánh hội viên ta, không ít người bị thương."
Trần Phong nghe vậy thì cau mày, bóp bóp trán.
"Anh có ý kiến gì không?"
"Có, nhưng nói ra sợ anh em không cho."
Nguyễn Nam đáp, ánh mắt lướt qua tất cả một lượt.
"Nói đi. Được hay không chúng ta sẽ bàn sau."
"Vậy thì ta xin phép nói. Đó chính là chúng ta nhân lực quá mỏng, khó lòng giữ từng ấy địa bàn. Chi bằng thả đi một vài nơi, bán cho các Hội.."
"Không được!"
Một tên Khai Huyệt vỗ bàn, tên này là kẻ mới vào, Lý Mạnh.
"Mạnh Đội trưởng, mời nói."
Trần Phong tản mát ra khí thế, đè tên kia xuống. Gã thấy bản thân là Khai Huyệt hậu kì, thực lực mạnh, bởi vậy thường thường rất kiêu ngạo, trừ Trần Phong và Ngọc Linh thì còn lại ai cũng bị hắn mắng chửi qua.
Tên kia cảm nhận được áp bách đến từ Trần Phong thì hơi lo ngại, bèn ngồi xuống nói:
"Nơi đó là Hội trưởng cùng các anh em ở đây dùng không biết bao nhiêu thời gian mới chiếm được. Nay vì một lí do vớ vẩn vậy liền giao ra thì thật không nên."
Trần Phong nghe vậy thì nhíu mày, quan sát vẻ mặt mọi người. Những người còn lại hiển nhiên cũng đồng ý với gã, dù sao địa bàn của mình mà lại phải cho đi thì thật bất công.
"Ánh Nguyệt, cậu nghĩ sao?"
Trần Phong đã có quyết định của mình, tuy vậy vẫn dò hỏi Ánh Nguyệt.
"Theo tôi, nếu không giao ra nhân lực chúng ta sẽ rất mỏng, khó lòng nắm giữ những nơi khác. Nhưng nếu giao ra thì sẽ khiến lòng người mất đi, tưởng chừng không mấy quan trọng nhưng sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn."
"Tôi hiểu rồi."
Trần Phong đứng dậy, kết luận:
"Chuyện địa bàn, chúng ta khó thể buông bỏ."
Lý Mạnh nghe hắn nói vậy thì cười đắc chí, còn Nguyễn Việt thì hơi buồn, cúi đầu không nói.
"Tuy nhiên chúng ta cũng không thể phân quá nhiều nhân lực vào đó. Ý ta là thế này, chúng ta sẽ để những bang hội đầu phục vào chúng ta tiếp quản nơi đó."
"Như vậy chúng ta sẽ vừa giữ được đất mà lại vừa không mất quá nhiều nhân lực. Hơn nữa anh em trong đây cũng không buồn lòng. Tôi nói như vậy mọi người xem có đúng không?"
Một lời vừa ra lập tức đạt mọi người hưởng ứng.
"Vậy thì tốt." Trần Phong mỉm cười, nhìn Lý Mạnh chăm chú.
"Nơi đó tuy có người các hội phụ thuộc nhưng vẫn chưa đủ. Dù sao họ chỉ là Tụ Khí, Nội cương, Ngoại Cương võ giả. Chi bằng phái đi một vị Khai Huyệt cao thủ. Lý Mạnh, cậu bằng lòng hay không?"
Lý Mạnh ngơ ngác nhìn Trần Phong. Hắn không thể tin được Trần Phong lại giao cho hắn việc này.
"Nếu Hội trưởng đã lệnh thì ta không dám từ chối."
Sau một lúc suy nghĩ thì gã rốt cuộc làm ra quyết định, tiếp nhận lệnh của Trần Phong.
Trần Phong lại đem các loại tài nguyên ta kê khai, cùng với đó là điểm bang chiến. Nhờ việc đánh bại một loạt bang hội mà điểm thưởng khá là nhiều, đủ để duy trì mọi người tu luyện với cường độ cao trong vòng một hai tháng.
Buổi họp kết thúc, mọi người trở về làm việc của mình. Lúc này trong phòng chỉ có một ít người, đó là lực lượng trụ cột, lực lượng trung kiên của Hội, cũng là những người mà Trần Phong tin tưởng nhất.
"Kế hoạch vẫn tiến triển tốt chứ?"
Trần Phong hỏi Đặng Chiến, mà anh ta gật đầu, đáp:
"Rất tốt. Trong số những người được chọn hầu hết đều là Linh thể nhị tinh, thậm chí có một người là Nhị tinh đỉnh cao!"
"Bọn hắn đều được đề bạt lên làm đội trưởng, tuy có một số người phản đối nhưng không sao."
Bọn hắn tuy mở rộng cửa, chọn thêm hàng chục người vào Hội, hiển nhiên vẫn phải lưu lại một tay. Bọn hắn tập trung tài nguyên bồi dưỡng cho lực lượng trung thành, những người có thiên phú cùng những người gia nhập hội từ ban đầu. Có như vậy thì sau này nếu gặp chuyện gì đi nữa thì Hội vẫn có thể đứng vững, không đến mức năm bè bảy mảng.
"Còn đây là tài nguyên sau khi chia ra."
Ánh Nguyệt đưa hắn một cái thẻ bài, trong đó ghi chép các loại đan dược, dược dịch, Linh dịch,... số lượng rất nhiều. Đó là sau khi phân phối xuống dưới thì còn sót lại, cùng với tài nguyên cướp được từ các hội kia.
"Có những thứ này, ta sẽ dễ dàng tu lên Chuyển Linh tam chuyển!"
Trần Phong nhe miệng cười, lộ ra dáng vẻ cực kì gian xảo.
Ngọc Linh không biết từ đâu chạy tới, phóng đến bên cạnh hắn mà nói:
"Trần Phong, có một ít chuyện, cần cậu đến gấp."
"Chuyện gì?"
"Ông của tôi nói muốn gặp cậu."
Trần Phong cũng không quá bất ngờ. Đã hơn một tuần kể từ thời điểm hắn đưa lọ đan dược cho Ngọc Linh, và Vũ trưởng lão hiển nhiên đã tìm hiểu kĩ. Bây giờ muốn gặp hắn cũng là lẽ thường tình.
"Đi thôi, kẻo ngài ấy chờ quá lâu."
Bọn hắn rời khỏi Thanh Hà Hội, một mạch đi vào trung tâm thành Nghi An. Nơi đây có một tòa Dịch chuyển trận pháp, có thể đưa bọn hắn đến trong Cửu giới của Thanh Long Giang tông.
"Đưa ta đến Long Giới, Vũ gia địa phận."
Ngọc Linh nhẹ vung tay, theo đó một cái thẻ bài bay ra rơi vào tay người canh gác.
Trần Phong lúc này đang quan sát tòa dịch chuyển Trận pháp. Nó có hình dạng như một tòa tế đàn, bốn phía là bốn cây cột đá, trên đó khắc chi chít từng đám từng đám Linh văn, biến hóa cực kì phức tạp, dù là Trần Phong cũng khó mà hiểu được chút nào.
Một lúc sau thì bốn cây cột kia sáng dần lên, từng đám Linh văn bị kích phát, tản ra uy năng. Theo đó Trần Phong cảm nhận được một luồng năng lượng chậm rãi bao bọc lấy cơ thể, sau đó di chuyển với tốc độ cực nhanh!
Ầm
Trước mắt Trần Phong sáng chói một mảnh, đến khi bình thường trở lại thì hắn thấy mình đã đứng trên một tòa tế đàn khác, và cũng ở một nơi khác.
"Linh khí thật dày đặc!"
Trần Phong hít sâu một hơi, chỉ thấy Linh khí ầm ầm chen chúc vào cơ thể, hóa thành từng đám năng lượng vô cùng tinh thuần. Đây chính là Linh khí, là Thiên địa sản sinh ra Linh khí, hoàn toàn hơn xa thứ gọi là Linh khí ở ngoài kia. Hơn nữa Linh khí này còn ẩn chứa một loại năng lượng kì lạ, giúp cảm ngộ Linh, tu thành Linh hồn dễ hơn rất nhiều.
Hắn lại nhìn ra xa xa, chỉ thấy từng vị Linh giả đạp không mà đi, Linh quang chiếu rọi một vùng. Hắn lại thấy ở nơi nào đó, một đầu Thanh Long phun ra Long châu, hấp thu thiên địa Linh khí, xung quanh là từng đám đệ tử đang theo dõi hắn hòng tu tập Linh thuật hệ Long.
Hắn lại thấy được trên trời cao là một tấm màn sáng, ngoài tấm màn sáng là một vùng tối tăm tựa như vũ trụ.
"Ngoài kia là gì vậy?"
Hắn vừa chạy theo Ngọc Linh vừa hỏi, mà cô nàng thì đắc ý đáp:
"Cậu thế mà cũng không biết sao? Chúng ta đang ở trong Hư không thứ nhất, bởi vậy ngoài kia là cảnh tượng của tầng đầu thiên của Không gian!"
Bọn hắn đi thẳng một mạch, lại càng thấy nhiều cảnh tượng kì quái. Có tấm bia đá mọc ra hai tay hai chân, đang cùng mười mấy vị Linh Giả đại chiến, Linh thuật ầm ầm công kích. Lại thấy một cái đỉnh nhảy nhót, lúc rơi xuống dù là Linh giả cũng bị nó đè bẹp, một đám kêu oai oái.
"Mấy vật kia nghe kinh văn lâu ngày, lại hấp thu Linh khí, đã sinh ra Linh rồi!"
Trần Phong ngạc nhiên nghĩ thầm, lại truyền âm cho Khoai:
"Này, đồng bạn cuả ngươi kìa. Ra chơi không?"
"Ai chơi với bọn hạ đẳng đó?"
Khoai từ trên đốt tre nhảy xuống, gõ hắn một cái:
"Đừng đánh đồng ta với chúng. Khoai này thừa thiên địa khí vận mà sinh, là tồn tại đáng kiêu ngạo, một ít sâu kiến mà thôi, chưa đủ thành đạo!"
Trần Phong nghe vậy thì trợn tròn mắt, đành chịu thua.
"Đến nơi rồi."
Hai người bọn hắn dừng lại trước một dòng sông, trên sông là một căn nhà gỗ nhỏ, trông rất tầm thường.
Đột nhiên từ trong căn nhà gỗ nhỏ kia một luồng sáng bắn ra, theo đó từng nhịp từng nhịp cầu xuất hiện, thẳng đến bờ bên này. Trần Phong chậm rãi bước lên, chỉ thấy một cảm giác kì lạ chạy khắp cơ thể, tuy nhiên hắn cũng không biết cảm giác này là cảm giác gì.
"Có kẻ đang quan sát ngươi, muốn kiểm tra ngươi."
Trần Phong lúc này cũng đã hiểu ra, bước chân ngày càng tự tin hơn. Hắn cần phải gây được ấn tượng mạnh với vị Vũ gia Trưởng lão này, mà điều đầu tiên phải làm đó là bày ra thiên phú cùng thực lực của mình.
Trần Phong trước khi gặp vị này đã nghiên cứu rất nhiều về cách thức giao tiếp. Trong đó có nói, với những tồn tại cấp bậc này thì phải khẳng định được giá trị của bản thân, đồng thời bày ra tư thái tôn trọng. Càng già, tu vi càng cao thì cái tôi càng lớn. Những người này sẽ thưởng thức người trẻ tuổi, nhưng đồng thời cũng muốn cầm nắm họ, sở hữu họ cho riêng mình.
Bởi vậy Trần Phong cần phải cho thấy, bản thân cực kì tôn trọng vị này, nhưng đồng thời cũng phải thể hiện được, bản thân cũng không phải là thứ tùy tiện nắm trong tay, tùy tiện bày bố.
Đây là chính là một cuộc đấu trí, nếu hắn sai lầm thì về sau sẽ rất khó nói chuyện với vị cường giả này.
Hết chương 241

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.