Nam Việt Đế Vương

Chương 233: Đế vương




Đột nhiên bên tai Trần Phong vang lên một tiếng hừ lạnh đầy tức giận, nhờ đó kéo hắn ra khỏi trạng thái kì ảo này. Mà Ngọc Linh hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức lùi lại, khuôn mặt đỏ chót.
"Vô sỉ.." Giọng nói cô nàng nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt ngập nước nhìn Trần Phong.
"Không phải, ý tôi là.....chuyện này...hiểu lầm."
Trần Phong gãi gãi đầu, ý thức tiến vào Tinh thần hải mà quát ầm lên:
"Khoai, chuyện này là sao? Do ngươi âm thầm nhúng tay có phải không hả?"
Khoai nằm dài trên đỉnh đốt tre, đáp:
"Liên quan gì đến ta, rõ ràng hai đứa nhóc các ngươi kiềm chế không nổi chứ ta còn không quan tâm đến nữa là..."
Nói đến đây ánh mắt nó đảo sang trái, trong lòng nghĩ thầm:
"Chết thật, đáng lẽ có chuyện hay để xem rồi. Sao cái viên Quang minh thạch kia lại có thể phát ra âm thanh thế nhỉ
Trần Phong lườm Khoai, sau đó ý thức nhập chủ cơ thể. Hắn nhìn Ngọc Linh đầy áy náy, nói:
"Tôi thật sự xin lỗi, chuyện này cũng không phải cố ý." Nói đến đây khóe mắt hắn giật liên tục, bởi khi nhớ lại những hình ảnh luôn khiến hắn cảm thấy hưng phấn đến lạ thường.
"Thôi, không nói đến chuyện này nữa." Ngọc Linh ra vẻ nghiêm túc, tuy vậy trên mặt còn phớt hồng.
Trần Phong gật đầu như gà mổ thóc, lại chú tâm vào ngưng luyện Linh văn. Hắn đã ngưng tụ ra được ba đạo Linh văn, nếu có thể đem chúng đánh vào Linh hồn thai thì nó sẽ thêm mạnh mẽ, việc tu những cảnh giới cao hơn cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Linh văn thứ tư!
Lòng bàn tay hắn sáng rực lên, đạo Linh văn thứ tư này rốt cục cũng ngưng tụ ra. Mà theo đó hắn lấy ra một cuốn sách, trong đó chỉ dạy về Linh thuật Thủy lưu. Muốn luyện ra Linh thuật Thủy Lưu, điều đầu tiên đó là kết nối bốn đạo Linh văn hắn vừa ngưng tụ làm một thể thống nhất - Linh văn trung cấp, sau đó dựa theo một quy luật xác định, đem hai mươi Linh văn trung cấp này kết nối, tạo thành Linh thuật Thủy Lưu.
Hắn cực kì chăm chú, tập trung toàn bộ Tinh thần để kết nối Linh văn, không hiểu sao càng làm hắn càng cảm thấy mình như thông minh ra, ngày càng hiểu ra nhiều thứ, chỉ trong ngắn ngủi mười phút đã kết nối được bốn Linh văn này.
"Sao ngộ tính của ta lại mạnh như vậy? Khoai, ngươi biết vì sao không?"
Trần Phong đối với việc mình làm được thì vừa mừng vừa sợ, dù sao hắn vừa học Linh văn được vài tiếng, nhưng nay đã ngưng tụ ra Linh văn, lại còn kết nối được Linh văn!
"Âu Lạc Thần tộc, theo tu vi tăng trưởng thì huyết mạch các ngươi cũng tăng trưởng, theo đó ngộ tính cùng thiên phú sẽ dần dần tăng thêm. Tuy nhiên ngươi với Linh văn có vẻ như rất hiểu rõ."
Khoai từ trong Tinh thần hải của hắn bay ra, nhìn chăm chú vào bốn Linh văn vừa kết nối thành Linh văn trung cấp, nói:
"Dù kẻ có thiên phú về Linh văn nhất năm đó ta gặp cũng không giỏi bằng ngươi. Hắn cũng mất vài ngày mới có thể liên kết Linh văn." Nói đến đây thì Khoai càng nhíu mày, nhìn sâu vào Tinh thần hải của Trần Phong. Nó có thể cảm ứng được ở nơi sâu nhất đó có vấn đề, nhưng cụ thể là gì thì nó cũng không biết!
Trần Phong cũng không biết những chuyện này, chỉ cẩm thấy ngộ tính mình tăng lên thật nhiều, bởi vậy hồ hởi đi ngưng luyện Linh văn, hóa LInh thuật.
"Ngọc Linh, căn phòng này có chịu được Linh thuật công kích hay không?" Sau chừng một tiếng Trần Phong đứng dậy, trên mặt treo một nụ cười tà dị.
"Được, chẳng lẽ cậu..." Ngọc Linh ngạc nhiên, chỉ thấy Trần Phong ấn ra một chưởng, theo đó Linh lực phun trào, Linh văn hiển diện, hóa thành một dòng Kim Giang, Giang khí phủ kín cả căn phòng!
"Thành công!"
Trần Phong cười vang, hai tay siết chặt. Hắn vốn tưởng Linh thuật sẽ rất khó tu luyện, nay tưởng không dễ hóa ra là dễ không tưởng!
"Lần này xem tên nào dám động đến Thanh Hà hội của ta? Gặp một ta đánh một, gặp hai ta đánh một đôi!"
Ngọc Linh thấy hắn đã có thể ngưng luyện ra Linh thuật thì cũng ngơ ngác, không hiểu tại sao. Cô nàng rất tự tin về thiên phú ngộ tính của mình, rằng chỉ cần bước chân vào Chuyển Linh thì có thể đánh bại Trần Phong. Nhưng nay....xem ra là vô cùng khó khăn, thậm chí không thể.
"Không thể chờ được nữa! Về Thanh Long Giang tông phải đến tìm ông nội, để có thể tiến vào Linh điện, từ đó cảm ngộ Linh, hấp thu Linh khí, sớm ngày tu thành Chuyển Linh cảnh!"
Cô nàng siết chặt hai tay, chiến ý bừng bừng. Ngọc Linh tuy là tiểu thư của đại thế lực nhưng lại có hùng tâm, không muốn dựa dẫm bất kì nam nhân nào, trái lại muốn trở thành một nữ cường giả, khiến những kẻ khác phải thần phục! Trong mắt cô nàng dù là những thiên tài đỉnh cao kia cũng không phải là không thể vượt qua, chỉ cần cho cô nàng thời gian mà thôi!
Trong lúc hai người chiến ý bùng cháy dữ dội thì Phi thuyền cũng đi đến địa phận của Thanh Long Giang tông.
Lúc này Thanh Long Giang tông như có lễ hội lớn. Từng dòng người đổ về thành Nghi An, trong đó không thiếu Linh cảnh cường giả, thậm chí người ta còn thấy được từng vị Tôn giả đánh vỡ không gian, trực tiếp hàng lâm đến đây. Lần khảo sát này của Thanh Long Giang tông xem như hủy, bởi vì có sự xuất hiện của Việt Vương cùng con cháu của hai Vương Phủ nên các thế lực trong Phủ Nghệ An đã làm ra quyết định.
Tặng cho Việt Vương một cái hạ mã uy!
Bọn hắn tuy không có tâm phản, nhưng thế lực nào cũng muốn thể hiện sự cường đại của mình, từ đó nhận lấy lợi ích lớn hơn. Lần này cũng vậy, Việt Vương sau hơn chục năm không thiết triều nay lại xuất hiện, một hơi trấn áp không biết bao nhiêu thế lực, chém giết Tông cấp thế lực cũng không ít. Rõ ràng ông ta đang muốn lập uy, tuy nhiên ai lại muốn bị cái uy đó đè lên người?
Từng cỗ Tôn giả lực lượng ngưng tụ quanh thành Nghi An, theo đó các đại thế lực của Phủ Nghệ An đều chạy đến, thậm chí hai Phủ bên cạnh cũng có không ít thế lực xuất hiện, ví như Hải Thượng Các, Lê Hoàng tộc, Hoàng Mười Đạo Đình,... đây đều là thế lực đỉnh cấp, thậm chí Lê Hoàng tộc so với Thanh Long Giang tông còn cường đại hơn, bởi Lê Hoàng tộc trước đây từng thống trị Nam Việt quốc đến mấy ngàn năm, khí vận mạnh mẽ, dù là Lý Hoàng tộc, Trần Hoàng tộc cũng vô pháp so sánh!
Việt Vương nhìn những thế lực này cùng tụ tập đến thì cười vang, giọng nói vang vọng tận cửu thiên:
"Mời vào, mời vào. Trẫm đợi các ngươi đã lâu rồi."
Nói rồi ông ta bùng nổ thực lực, Linh Vương cảnh khí tức tỏa ra, ép cho không gian ầm ầm vỡ vụn. Sau ót của Việt Vương đồng thời hiển hóa ra một thân hình khổng lồ cao đến mấy trăm mét, Vương uy theo đó bao phủ không gian, khiến những thế lực kia đồng thời rên lên một tiếng bị uy áp đè cho ngã xuống.
Thanh Long tông chủ đứng bên Việt Vương không khỏi nhíu mày, sau ót hiện ra một dòng Thanh Giang dài như vô tận. Trong Thanh Giang có một Long tộc phun ra nuốt vào Linh khí, mà trên đầu Thanh Long này là hư ảnh của Thanh Long tông chủ.
Những Tôn cấp thế lực còn lại cũng bộc phát toàn bộ thực lực, gian nan chống lại Vương uy khủng bố của Việt Vương.
"Việt Vương không hề bị thương, trái lại còn tinh tiến rất nhiều!"
"Cường đại như vậy, có lẽ đã đúc Kim thân rồi đi? Nếu dựa vào Quốc thế thì có lẽ ngài ấy cũng đánh lại hai thậm chí ba vị Linh Vương!"
Cả đám người nhao nhao cả lên, mà trong sâu Thanh Long Giang tông, trong một tòa cung điện, Thanh Long lão tổ nhìn ra mà thở dài.
"Việt Vương, xem ra ngươi không tin được Thanh Long Giang tông ta."
Lão ấn ra một cái động lớn, theo đó từng cỗ Vương cấp lực lượng trào ra, đó là từng vị Linh Vương lão tổ của các đại thế lực đánh xuyên không gian, kết nối đến đây.
"Thanh Long đạo huynh, ngươi nghĩ sao?"
Thanh Long lão tổ thả người ngồi xuống, lấy ra một tách trà, chậm rãi uống. Một lúc sau mới chậm rãi đáp:
"Việt Vương có thêm Quốc thế thì đã sánh ngang với ta."
Một lời vừa ra không gian lập tức rung động dữ dội, theo đó từng cái hư ảnh từ trong những vết rách không gian hàng lâm, tổng cộng có năm vị, hai nữ ba nam. Bọn hắn đều là Lão tổ cấp nhân vật, Linh Vương cảnh của Thập đại môn phái Nam Việt quốc, cường đại vô biên. Tuy nhiên bọn hắn đa phần mới bước vào Linh Vương cảnh được gần trăm năm, so với Thanh Long lão tổ thì kém hơn không ít. Dù sao Thanh Long lão tổ là cường giả thế hệ trước, lão ta sống qua cả Nguyễn Hoàng Triều, xét về bối phận hay thực lực cũng đáng để năm vị Linh Vương nơi đây gọi một tiếng tiền bối!
"Theo ta, các ngươi đừng nuôi mộng tưởng nữa."
Thanh Long lão tổ lắc đầu, thở dài nói:
"Hoàn Kiếm Tông, Cửu Long Môn, hai đại thánh địa này không lên tiếng là có lí của bọn hắn. Việt Vương là được bọn hắn đỡ lên, một đường quét ngang các Thánh địa đại phái chúng ta, từ đó đăng lâm Đế Vương vị."
Lão nói đến đây thì năm người con lại cũng đã hiểu. Bản thân Việt Vương quá cường đại, Hoàng tộc của hắn đã gần như vượt qua các thế lực cổ lão như bọn hắn, mà lại còn có hai Thánh địa Hoàn Kiếm Tông, Cửu Long Môn chống lưng, đừng nói là bọn hắn, dù là Hoàng cấp thế lực của Bắc Minh Đế quốc cũng lật không nổi Việt Vương!
"Vậy chỉ cần hắn không ra tay với thế lực của ta, ta vẫn như cũ là thần tử của hắn."
Một vị lên tiếng, theo đó bốn người còn lại cũng đồng tình, hiên nhiên bọn hắn đã chịu nhún nhường.
"Mọi người đã hiểu ra, vậy là tốt." Thanh Long lão tổ cười nhẹ, theo đó năm đạo hư ảnh chậm rãi tan ra, biến mất.
"Việt Vương, ta đã giúp ngươi hết sức. Còn lại Nam Việt quốc giữ vững được hay không, phải là do ngươi rồi."

Lúc này Phi thuyền của Trần Phong mới đi vào vùng trời cách thành Nghi An chừng mười cây số liền gặp một cỗ áp lực khổng lồ, Phi thuyền vị thế mà chậm rãi rơi xuống, bay sát mặt đất, nhiều đạo Linh văn trên thân thuyền không chịu nổi mà ầm ầm nổ tung, khiến hai người bọn hắn kinh hoảng.
"Có chuyện gì xảy ra?" Trần Phong cùng Ngọc Linh nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy vô số lâu thuyền đại hạm, cung điện ngọc lâu số lượng phải đến gần trăm cái, tất cả đồng thời vây quanh Thành Nghi An. Mà ở nơi trung tâm tòa thành có một cỗ thân thể khổng lồ, tựa như một vị Đế Vương, nhận lấy sự triều bái.
"Việt Vương...."
Trần Phong không tự chủ nói ra cái tên này, trong cơ thể hắn Đế Long khí vận cuồn cuộn vận chuyển, khiến khí thế hắn thoáng chốc có sự biến hóa nghiên trời lệch đất.
Hắn thấy được viễn cảnh một ngày mình trở thành Đế Vương, vô số môn phái, vô số cường giả cúi đầu xưng thần. Khắp nơi đều là Đế thổ của hắn, khắp nơi đều là thần tử của hắn.
"Cảm giác này..." Trần Phong cảm thấy cả người run lên, Sau ót mơ hồ ngưng tụ ra một hư ảnh Đế Vương, tuy nhiên rất nhanh liền biến mất.
Hết chương 233

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.