Nam Việt Đế Vương

Chương 205: Không thể trốn chạy




Mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một người đàn ông trung niên từ trên trời hạ xuống, quát lớn:
"Đêm dạ hội hôm nay, giải tán! Ai về phòng nấy!"
Một tên lúc nãy bị Trần Phong đánh lập tức đứng dậy phản đối:
"Thưa ngài, có kẻ gây sự trong Quảng trường! Mong ngài nghiêm trị!"
"Ta đã biết là ai làm, sẽ có cách xử lí. Các ngươi cứ yên tâm. Giờ thì đi đi!"
Tên kia nghiến răng, muốn nói thêm nhưng cuối cùng đành nuốt lời vào cổ họng. Gã tuy là con cháu Thế gia, nhưng vị trưởng lão này chính là vị Tông Long cảnh cường giả bảo vệ thành Nghi An này. Nếu làm phật ý gã thì sẽ không hay chút nào.
"Vâng!"
Mọi người chậm rãi tản đi, mà ánh mắt người đàn ông kia quét đến Trần Phong đang vờ ủ rũ nơi xa xa, không nhịn được mà lắc đầu, thở dài:
"Từ khi nào ta phải chùi đít cho một tên đệ tử mới vào như vậy? Thật mất mặt!"
Trần Phong thỉnh thoảng liếc nhìn gã, trong lòng có chút hãi hùng khiếp vía. Dù sao đây cũng là Trưởng lão, thực lực khủng bố, nếu muốn bắt hắn thì quá đơn giản. Với những hành động lúc nãy của Trần Phong thì hắn hoàn toàn có thể bị trừng phạt rất nặng, ví như đày xuống tầng thứ ba của Thanh Long Giang, hay là phạt lau chùi Bát Long trấn hải Trụ, hoặc tệ hơn nữa là phạt trăm trượng,...
Đến khi thấy vị kia không chú ý đến mình nữa thì hắn mới thôi làm bộ dáng ủ rũ, nhanh chóng trốn đi.

Ngày hôm sau
Mọi người trong thành vẫn bàn chuyện ngày hôm qua, đi đâu cũng thấy. Có kẻ khâm phục Trần Phong, có kẻ thì bĩu môi chê bai, có kẻ thì chửi rủa. Trong đó phải kể đến hơn hai mươi tên phải chuyển vào viện chữa thương. Vết thương của bọn hắn không tính là quá nặng, nhưng tầm ảnh hưởng quá rộng. Một chiêu kia của Trần Phong đã đem cả cơ thể bọn hắn chém không còn chỗ nào lành lặn, nơi nơi đều là vết thương.
Mà thủ phạm gây ra vụ này thì đang ngủ say như chết, tận khi có tiếng đập cửa phòng.
"Ai vậy?"
"Em đây!"
Giọng nói lanh lảnh của Linh Nhi vang lên kéo Trần Phong khỏi cơn buồn ngủ. Hắn chậm rãi mở cửa, thấy Linh Nhi đứng trước mặt hắn, cười hì hì, đằng sau là một thiếu nữ mặc váy đen, vẫy tay chào hắn.
Trần Phong nháy mắt một chút, lại nháy một chút nữa, sau đó mở trừng mắt, đem cánh cửa đóng sầm lại!
"Sao cô ta lại đến tìm mình? Tại sao? Tại sao Linh Nhi lại quen biết với cô ta?"
Trần Phong cảm thấy cơn buồn ngủ đã chạy miết, giờ trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ: Làm thế nào để tránh thoát?
Một chút sau hắn bình tâm trở lại, nghĩ thầm:
"Nếu cô ta đã biết thì cũng đành chịu, không cách nào xoay chuyển. Cùng lắm là đánh một trận nữa, ta tuy không thể thắng nhưng đừng mơ mà bại trận!"
"Còn nếu cô ta chưa biết thì mình cần phải giả vờ rằng quá xúc động khi có một thiếu nữ xinh đẹp đến nhà, như vậy mới che dấu được việc đóng sầm cửa lúc nãy!"
Nghĩ là làm, hắn lập tức mở cửa, cố nở nụ cười, nói:
"Linh Nhi, anh mới ngủ dậy, đợi anh chút nhé."
Linh Nhi gật đầu một cách ngây thơ, quay sang nói với Ngọc Linh:
"Chúng ta đợi ngoài này đi, anh ấy tí nữa sẽ xong đấy."
Một lúc sau Trần Phong bước ra, mặc trên người một bộ quần áo tầm thường, nhìn Ngọc Linh mà nói:
"Không biết cơn gió nào lại đưa một mĩ nữ đến căn phòng này vậy?"
Ngọc Linh nhẹ nhàng đáp:
"Nghe Linh Nhi nói rằng anh trai em ấy rất nhát gái, nhưng xem ra không phải rồi."
"Trước một mĩ nhân như vậy thì sao có thể nhát được, đúng không?"
Ngọc Linh khẽ vuốt tóc mai, lơ đãng nói:
"Cũng đúng."
Giữa lúc này Linh Nhi đột ngột chen ngang, nói:
"Anh có nhớ em nói về chị gái tối hôm qua không? Chị gái em hâm mộ ấy!"
Cô bé vung vẩy hai tay, cười khoái chí:
"Thật may là chị ấy dễ nói chuyện, thế là em bắt chuyện được với chị ấy luôn! Mà công nhận chị ấy tuyệt vời thật đấy, ngầu cực kì luôn!"
Trần Phong làm ra vẻ ngạc nhiên, mà bên kia Ngọc Linh cũng chú ý từng cử động của hắn. Cô nàng khẳng định chín phần rằng Trần Phong chính là kẻ lạ mặt kia, tuy nhiên vẫn còn một phần cô nàng không nắm chắc. Lúc đó cô nàng chỉ thấy được Trần Phong một cách mờ mờ, không rõ ràng. Đến khi hắn chạy trốn đi thì cô nàng đành phải gieo một sợi tơ lên người Linh Nhi, người thân cận nhất với Trần Phong vào lúc đó.
"Không ổn rồi." Ngọc Linh đột nhiên kêu lên, khiến Linh Nhi lập tức hỏi:
"Có chuyện gì vậy chị."
"Trong xe chị có mấy món ngon lắm, nhưng sợ để lâu nó sẽ bị hư mất."
"Để em, để em! Để em đi lấy cho"
Linh Nhi nhảy lên, sau đó lao ra khỏi phòng, nhanh như điện xẹt. Trần Phong thấy vậy thì hơi biến sắc, nói lớn:
"Để anh đi cho, em cứ ở lại đây đi."
Đáng tiếc Linh Nhi đã chạy đi xa, không nghe được lời hắn nói. Lúc này trong phòng chỉ có hắn và Ngọc Linh, hai người ngồi đối diện nhau.
"Con bé là vậy đấy, cô đừng giận nó nhé."
"Một cô bé dễ thương như vậy thì ai lại giận cho được?" Ngọc Linh nháy nháy mắt, đột nhiên đứng dậy, sau đó lại ngồi bên cạnh hắn.
"Chuyện này...."
Trần Phong vờ lúng túng, cả cơ thể run lên. À mà cũng không phải giả vờ, dù sao một mĩ nhân như vậy ngồi sát bên người mà tay chân không run rẩy thì quả thật là tài năng.
"Cậu còn muốn giả vờ đến bao giờ nữa?"
Cô nàng cười vũ mị, khuôn mặt tiến sát về phía Trần Phong, khiến hắn phải lùi lại một chút.
"Chà, chà, cũng tính là đẹp trai đấy chứ? Lại còn rất chủ động nữa chứ!"
"Cô nói gì tôi không hiểu"
Trần Phong nhíu mày, nghiêm giọng nói:
"Cô gái, nên có tự trọng. Tôi đã có người yêu rồi, trái tim này đã thuộc về người khác, không thể dành cho cô nữa."
"A......thật vậy sao"
Ngọc Linh cười tủm tỉm, nhẹ nhàng chạm lên ngực hắn, vẽ một vòng, giọng nói nhỏ như mèo con:
"Nếu người ta vẫn muốn được bên cạnh chàng thì sao? Liệu bạn gái của chàng có xinh đẹp bằng người ta không?"
Khuôn mặt Trần Phong lập tức đỏ bừng, máu dồn lên não, cảm giác trì trệ lan tỏa trên cơ thể. Đúng lúc này hắn cảm nhận được một sợi dây đang chậm rãi buộc lấy hai chân cùng hai tay hắn, nhìn lên thì thấy vẻ đắc ý của Ngọc Linh, lập tức hô thầm:
"Hỏng rồi!"
Tuy vậy hắn vẫn làm vẻ xấu hổ, nói:
"Cô rất xinh đẹp, nhưng xin lỗi....a, sao ta lại không cử động được?"
Hắn kinh ngạc, cố gắng nhúc nhích cơ thể, sợ hãi quát:
"Cô muốn làm gì?"
"Còn tiếp tục giả vờ?"
Ngọc Linh giọng nói đã hơi lạnh, đầu ngón tay bắn ra một sợi tơ, nhắm thẳng đến bả vai hắn. Lập tức máu tươi bắn ra, mà Trần Phong kêu thảm, giống như chết cha chết mẹ đến nơi:
"Ối giời ơi là giời, cứu tôi! Ma nữ muốn giết tôi! Cứu! Đau quá trời hỡi đất ơi!"
Ngọc Linh trừng mắt, phất tay đóng cửa, sau đó đè Trần Phong lên sàn nhà, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn:
"Xem ra chưa dùng hình phạt là ngươi chưa xong!"Nói rồi Cương khí trong tay cô ta ngưng tụ lại, hóa thành một cây roi, quất lên người Trần Phong.
"Đánh ngươi, xem ngươi có chịu nhận hay không!"
Cô nàng vừa quất vừa nói, hai mắt cũng đã đỏ bừng, cả khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn tột độ, thân thể mềm mãi cũng run lên. Tiếng roi chát chúa cùng với tiếng cười hưng phấn của Ngọc Linh khiến căn phòng lộ ra vẻ quỷ dị.
"Mẹ nó!"
Trần Phong gầm lên, Giao Long hình bùng nổ, đem sợi tơ trói quanh thân chấn bay. Bàn tay hắn xòe ra, hóa thành Long thủ, chụp đến cô nàng.
"Nhường ngươi một bước lại tưởng ta là mèo bệnh! Ta không béo, và cũng không ngốc nghếch, đừng tưởng muốn làm gì thì làm!"
Hắn gầm lên, Long uy cuồn cuộn ép đến. Ngọc Linh tuy hơi chút sợ hãi nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thân thể lùi lại phía sau, sợi tơ trong tay bắn ra, đem bả vai hắn xuyên thủng!
"Ngươi nghĩ ta không có chuẩn bị sao?"
Ngọc Linh bước lên một bước, đầu ngón tay nhảy múa, kiếm tơ bay đầy trời, chém lên người Trần Phong. Đáng tiếc phòng ngự của hắn lúc này đã sánh được với Bảo khí cấp năm, bởi vậy dù cô nàng cũng khó lòng phá nổi, trừ phi xài sợi tơ kia!
Tuy nhiên bị những sợi tơ này chém lên người cũng khiến hắn có chút đau đớn, máu chó xông lên đầu, ra tay ngày càng hung mãnh. Căn phòng nhỏ bị công kích của hai người đánh cho hỗn loạn, rất may nơi đây có trận pháp, âm thanh không thể lọt ra ngoài, mà các đòn công kích cũng không thể tạo nên dù chỉ một vết xước trên sàn, trên tường.
Bành!
Trần Phong không ngờ lại bị đánh bật ra, đâm sầm vào tường. Ngọc Linh có khả năng vận dụng Cương khí cực tốt, Cương khí trong tay cô nàng biến hóa ra đủ loại, thậm chí còn hóa thành hình xoáy ốc, đánh xuyên qua Khí thuật của Trần Phong.
Long trụ!
Bí thế hắn sử dụng tuyệt chiêu, Long trụ tỏa ra uy áp khủng bố, khiến cử động của Ngọc Linh bị ngừng lại trong thời gian ngắn. Nhờ vậy hắn lao lên, một chưởng đánh bay cô nàng sau đó nhanh như cắt tiếp cận, khống chế cô ta.
"Dâm tặc, đừng mơ làm trò đó lần nữa!"
Ngọc Linh cắn chặt đôi môi, một sợi tơ khác từ bên hông bắn ra, xuyên thủng eo của Trần Phong. Chưa hết, nó còn hóa thành vô số luồng Cương khí, liên tục mở rộng vết thương. Trần Phong biết mình nếu tiếp tục như vậy sẽ thua, lập tức thả cô nàng ra, đồng thời đánh ra một chưởng. Chưởng lực hóa thành vô số viên đạn khí, bắn thủng Cương khí hộ thể của cô nàng, tuy nhiên khi gặp bộ váy kia thì bị chặn lại.
"Lắm Bảo khí vậy?" Trần Phong hét ầm lên, Khí thuật biến đổi, từ Giao Long hình thành Giao Nhân hình, Long lân mọc lên chi chít, tỏa ra ánh sáng vàng kim thần thánh.
"Kết thúc ở đây đi!"
Hắn sải bước tiến lên, Ma pháp lực trong cơ thể cũng được điều động, Tinh thần lực ngưng tụ ở mức cao nhất, hóa thành từng gợn sóng bao phủ cơ thể. Hắn muốn một chiêu đánh bại cô nàng, tránh cho đêm dài lắm mộng. Dù sao đang ở trong khu chung cư, rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện. Hơn nữa LInh Nhi đi lấy bánh giờ này chắc sắp về, nếu không kết thúc sớm thì có thể bị phát hiện.
Hết chương 205

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.