Nam Việt Đế Vương

Chương 19: Trở về




Sáng sớm hôm sau.
Hai người đã dậy từ sớm, thu dọn tất cả đồ đoàn cho vào nhẫn không gian 💍.
Trần Phong nhìn lại khung cảnh nơi đây một lần cuối cùng. Dù sao nơi đây cũng là nơi mà hắn trải qua nhiều chuyện nguy hiểm.
" Đi thôi" Hắn thở ra một hơi, thân hình bắt đầu di chuyển hướng đến cánh cổng.
Thanh Sương gật gật đầu, cũng bắt đầu bay lên hướng về phía cánh cổng.
Do đường đi cũng không dài nên chỉ ít phút cả hai người đã đến nơi.
Thanh Sương lúc này khẽ niệm chú, quanh thân thể từng đoàn ma pháp lực liên tục chuyển động, rồi sau đó nàng chỉ ra, từng đoàn ma pháp lực truyền về phía cánh cổng. Một lúc sau, trước mặt 2 người xuất hiện một luồng sáng, bao trùm lấy họ.
"Cuối cùng cũng ra ngoài" Trần Phong hít sâu một hơi. Dù sao hắn vẫn quen thuộc ở ngoài này hơn.
" Đã đến lúc chúng ta phải chào tạm biệt rồi. Haizz, tạm biệt cậu, Trần Phong." Thanh Sương lên tiếng, trong thanh âm phảng phất có sự tiếc nuối
Trần Phong trong lòng cũng khá phức tạp. Hắn cũng chả biết mình muốn gì nữa, một nửa thì muốn hắn nhanh chóng trở về, một nửa lại muốn được ở lại, thật là khó chọn lựa.
Cuối cùng, Trần Phong làm ra quyết định:
" Tạm biệt cô, Thanh Sương. Ừm, cái này hơi lỗ mãng, nhưng mà không biết là tôi có thể tìm cô ở đâu?"
Thanh Sương nghe vậy có chút bất ngờ, nàng khẽ vuốt mái tóc, nở nụ cười:
" Muốn tìm tôi ư, được thôi, cậu có thể đến SHIELD để tìm tôi. Mong lúc chúng ta gặp lại cậu đã là một đại Ma pháp sư mạnh mẽ."
Nói rồi thân hình nàng nhanh chóng bay vút đi.
Trần Phong cảm thấy khó hiểu, SHIELD? Là cái gì? Hắn lập tức hỏi lại:
"Này SHIELD là gì vậy? Nó ở đâu? Này đợi tí đã Thanh Sương!"
Xa xac chỉ có một thanh âm cứ vang vọng lại:
"Hỏi sư phụ cậu ấy, ngài ấy biết đấy!
Sư phụ biết? Lại phải hỏi sư phụ. Mà chẳng lẽ cô ấy biết sư phụ sao?
Trần Phong lầm bẩm một lúc, rồi hắn hét lớn:
"Việc đó cứ để sau đã, ta đã đi quá lâu rồi."
Nói xong thân thể hắn như một mũi tên lao đi, xuyên qua cánh rừng. Vì hắn đi hết tốc lực, nơi đây cũng cách nhà hắn không xa nên chỉ mất một buổi, hắn đã trở về nhà.
Buổi tối hôm đó
Hắn đứng trước căn nhà, thở dài:
"Về rồi, thật là nhớ nhà quá. Cả Linh Nhi nữa, không biết con bé bây giờ ra sao rồi, mình dù sao cũng đã đi hơi lâu rồi còn gì."
Trần Phong mở cửa bước vào, hắn gọi to:
" Linh Nhi, anh đã về đây này."
Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
Hắn lại cất tiếng gọi lần nữa:
" Linh Nhi, em ở đâu vậy, ra đây nào."
Vẫn là sự im lặng đáp lại hắn
Trần Phong bắt đầu xuất hiện sự lo lắng. Hắn đang định đi kiếm thì Linh Nhi từ đâu không biết nhảy ra, ôm chầm lấy hắn, liên tục dụi mặt vào ngực hắn, cái giọng lanh lảnh liên tục vang lên:
"Em đây này. Hì hì, chắc lúc nãy anh sợ lắm đúng không?"
Rồi giọng Linh Nhi bắt đầu chuyển buồn buồn:
" Tại anh bỏ Linh Nhi đi lâu như vậy, anh bảo chỉ đi một thời gian thôi, vậy mà bây giờ hơn nửa tháng rồi, để em một mình ở nhà chờ nên bây giờ em phải cho anh một bài học, để hôm sau anh không bỏ rơi em nữa."
Trần Phong trong lòng dâng lên sự cảm động cùng sự xấu hổ. Hắn thời gian qua mải tu luyện, thậm chí ngay cả nghĩ về em ấy cũng ít, thật đáng xấu hổ. Hắn ôm chặt Linh Nhi vào lòng, khẽ vuốt lên mái tóc dài mềm mại của em, cười nói:
" Anh xin lỗi nhé, tại có nhiều việc xảy ra quá nên không thể dứt ra được. Anh hứa là khi anh nào anh đủ mạnh thì sẽ ở bên em, được chưa?"
Linh Nhi cũng không phải là loại người không hiểu chuyện, nên khi nghe Trần Phong nói vậy liền cũng không trách hắn nữa, nhưng mà vẫn cứ làm nũng, ôm chặt thân thể hắn.
Trần Phong cười cười, xoa xoa đầu Linh Nhi, rồi nói:
" Nào, chúng ta cùng ăn tối nào!"
Nghe đến việc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi trông rạng ngời hẳn lên. Cô bé hai cánh tay nhỏ liên tục vung lên
nở nụ cười tươi như hoa:
"Để em cho anh thấy những gì em đã đạt được trong thời gian qua. Anh phải vất vả luyện tập, còn em cũng không ngồi không."
Nói rồi cô bé lao thẳng vào bếp, tiếng xào nấu bắt đầu rộn ràng lên. Lát sau mùi thức ăn thơm phức dần lan tỏa, thấm đến ruột gan.
Cô bé bưng thức ăn ra, khuôn mặt nhỏ nhìn Trần Phong:
"Anh ăn thử đi."
Trần Phong cũng nghe theo, gắp thức ăn lên ăn thử.
"Thế nào, ngon không đạ?
Linh Nhi mím chặt môi, hai con mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngon" Trần Phong gật gù, tài nghệ nấu ăn của con bé tăng lên không ít.
Thấy Trần Phong nói thế, Linh Nhi khuôn mặt trở nên rạng rỡ, lại chạy vào nhà làm thêm một đống thức ăn. Làm cho Trần Phong cười khổ không thôi.....
Sáng hôm sau
Trần Phong tỉnh dậy với một trạng thái hoàn toàn sung mãn, hắn bước ra sân sau, tập Thiết lôi quyền xem như bài thể dục buổi sáng.
Hây hây ha ha
Hắn liên tục vung quyền, từng đòn từng đòn xuất ra mang tiếng gió rít gào, trông vô cùng mạnh mẽ.
Đánh được 30 phút hắn ngừng tay lại, bắt đầu bước vào nhà để ăn sáng. Vì sáng nay hắn có việc phải làm.
" Đến lúc nhận thưởng rồi." Trần Phong mỉm cười, nhanh chóng chạy tới Thợ săn công hội.
Trần Phong bước vào tòa nhà, liền có một số ánh mắt nhìn lên hắn, rồi sau đó là tiếng xì xầm bàn tán to nhỏ liên tục xuất hiện và ngày càng to lên.
Trần Phong cũng không quan tâm về vấn đề đó, hắn rảo bước đến chỗ nhận và trả nhiệm vụ.
" Hì hì, chị gái xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi" Trần Phong cười nói.
Cô gái đang ngồi viết cái gì đó, nghe Trần Phong gọi mới ngẩng đầu dậy. Cô nhìn Trần Phong một cách quái dị:
" Cậu là Trần Phong? Đã trở về rồi sao."
Trần Phong ngạc nhiên, không biết tại sao cô ấy lại có vẻ mặt như vậy. Hắn gãi gãi đầu:
" Ừ, mà có chuyện gì vậy ạ?"
"Cậu là người đã hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ Lý Kiếm?"
"Đúng vậy" Trần Phong gật đầu
Thấy hành động này của Trần Phong, tất cả mọi người trong phòng liền ồn ào cả lên.
"Tên nhóc này là người đánh bại Lý Kiếm, đùa sao trời."
"Đúng vậy, Lý Kiếm mạnh như thế nào chúng ta đều biết, vậy mà hắn lại đánh bại Lý Kiếm, vô lý!"
"Không sai đâu, lần trước ta thấy hắn đã đánh bại lão Hổ đấy"( nhớ người đàn ông gây sự với Trần Phong ở chương 8 không?)
......
Vô số tiếng bàn luận xôn xao cả căn phòng làm Trần Phong cảm thấy khá bối rối, hắn làm sai chuyện gì à?
Lúc này cô gái bàn giao nhiệm vụ mới nói:
"Công hội chúng ta đã bắt được tên kia và kiểm tra. Kết quả, thực lực hắn là Luyện gân kì đại thành, trong cùng cấp cũng là kẻ mạnh mẽ, vậy mà hắn lại bị bắt giữ chứ không phải giết chết, khiến cho nhiều người ngạc nhiên."
Trần Phong bây giờ mới hiểu ra, Lý Kiếm tuy thực lực cũng không cao bao nhiêu, ở tầng một này cũng coi là mạnh, ít ai dám bắt giữ hắn. Vậy mà Trần Phong lại bắt giữ hắn, chứng tỏ thực lực của hắn còn mạnh hơn nhiều. Mà hắn mới chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, đương nhiên là đáng sợ rồi.
"Vậy thực lực của cậu đã đạt tới mức nào rồi?"
" Luyện Cốt sơ thành." Trần Phong đáp
Luyện cốt sơ thành!
Một tên nhóc 14 tuổi lại đạt tới cảnh giới này, thật sự là làm cho người ta ríu lưỡi.
Cô gái nghe Trần Phong nói vậy liền gật đầu một cái, tôi quay ra sau, rút lấy một cái hộp gỗ ra, đưa cho Trần Phong
"Nếu cậu đã đạt tới cảnh giới đó thì cậu được phép lên tầng 2 của tòa nhà này. Đây là huy hiệu thợ săn mới của cậu, cầm lấy."
Trần Phong nhận lấy cái hộp, mở ra. Trong đó có 1 huy hiệu có khắc 4 ngôi sao màu trắng, một ít tiền bạc,... chắc là thưởng cho việc bắt giữ Lý Kiếm. Hắn trong lòng thấy thỏa mãn, cũng đem huy hiệu thợ săn cấp 2 trả lại, rồi bước thẳng lên tầng 2.
Tầng 2, là nơi mà chỉ có luyện cốt kì trở lên mới được vào. Nơi đây không những có những nhiệm vụ cao cấp hơn mà còn điều kiện sinh hoạt tốt hơn nhiều.
Hắn bước vào tầng 2.
Nơi đây có một cái hành lang dài, rộng tầm 3m, kéo từ đầu cầu thang lên tầng này đến chân cầu thang lên tầng tiếp theo. Một mặt hướng ra đường là một dãy hàng rào cao tầm 1 m, đủ để cho người đứng dựa ra mà nhìn xung quanh. Một mặt lại có nhiều cánh cửa làm bằng thủy tinh, đủ để thấy rõ bên trong.
Hắn mở cửa bước vào.
Nơi đây cũng bài trí như tầng 1, nhưng mà đồ đạc lại cao cấp hơn rất nhiều, đồ ăn cũng thuộc loại cao cấp, toàn do thú biến dị làm ra cả. Thêm nữa là nơi đây có chỉ có tầm 30-40 người, nhưng thực lực mỗi người đều từ luyện cốt kì trở lên.
Hắn bước vào và ngay lập tức những con mắt săm soi, tò mò lại bắn về phía hắn, làm hắn cảm thấy khá là khó chịu. Nhưng dù sao hắn bị như thế này đã quen, nên bây giờ cũng chẳng quan tâm lắm, cứ tiến về phía bàn trao đổi nhiệm vụ.
Nơi đây cũng là một cô gái.
Hắn theo thói quen, nở một nụ cười thật tươi:
"Hì hì, chị gái xinh đẹp này...."
"Gọi tôi là Hương Lan!" Cô gái giọng lạnh lùng cắt ngang lời nói của Trần Phong
" Vâng, vâng chị Hương Lan, cho em xác nhận danh hiệu thợ săn cấp 4" Trần Phong bị cô gái dọa cho sợ, rối rít rút ra huy hiệu của mình trao vào tay Hương Lan
Cô nhìn vào huy hiệu của Trần Phong, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ, quay người lại lấy huy hiệu cho vào một cái máy. Một lúc sau đưa ra trao lại cho Trần Phong.
"Nhận lấy, cậu đã là thợ săn cấp 4, có thể thực hiện những nhiệm vụ cấp 4."
Trần Phong cũng chỉ nghe cho có, dù sao bây giờ hắn cũng không có ý định tiếp tục làm nhiệm vụ. Hắn nhận lấy huy hiệu, đang định rời đi bỗng một người đàn ông trung niên thân hình to lớn vạm vỡ, những múi cơ bắp cuồn cuộn, mặt vuông, râu rậm rạp, trên má trái lại có một vết sẹo kéo dài từ mắt đến cằm làm cho hình tượng hắn càng thêm dữ tợn. Hắn trợn mắt nhìn Trần Phong, giọng ồm ồm nói:
" Ngươi hãy ra nhập Hổ báo bang bọn ta đi. Hổ báo bang bọn ta lão đại có tu vi Nội cương cảnh, mạnh mẽ vô cùng. Đi theo bọn ta ngươi sẽ mạnh lên rất nhanh"
Trần Phong cảm nhận được thực lực người này, thân thể tuyệt đối đã đạt tới luyện huyết đại thành, hơn nữa, trong thân thể còn ẩn chứa dao động của chân khí. Nói cách khác, thực lực của người này, ít nhất là Luyện khí kì, mạnh ngang Trần Long!
Nhưng mạnh như vậy thì sao, hắn chẳng sợ. Dù sao cũng có ngày hắn đánh bại Trần Long. Vì vậy Trần Phong không mặn không nhạt đáp:
"Thưa ngài, tôi xin lỗi. Tôi không thể gia nhập thế lực của ngài được."
Người đàn ông khuôn mặt ngay lập tức lộ vẻ tức giận. Hắn trợn mắt, nắm lấy cổ áo Trần Phong:
"Nhóc con, ngươi nói sao?"
Trần Phong trong lòng tức giận. Lão này, tưởng mình mạnh lắm sao, nếu hắn quyết tâm đánh thì lão này cũng không làm hắn trọng thương được.
Trần Phong đang định ra tay, bỗng một âm thanh vô cùng yêu mị, ngọt ngào vang lên:
" Thạch Hà, sao ngươi lại ra tay như vậy với một cậu nhóc đẹp trai thế này. Hãy thả cậu ta ra đi."
Trần Phong nhìn lại, thấy một người phụ nữ tuổi tầm 35, thân hình nóng bỏng vô cùng. Khuôn mặt xinh đẹp yêu mị, đôi lông mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng. Cặp ngực to lớn như muốn phá cái áo mà ra, lúc đi thì nó nảy lên nảy xuống, quả là muốn đem mắt người xung quanh đào ra, cái eo thon thả, nhỏ nhắn làm người ta nghĩ làm sao nó chống đỡ được 2 quả núi to lớn kia. Cặp mông lúc di chuyển thì lắc qua lắc lại, phong tình mê người làm cho nhiều người ngồi đây nhìn chằm chằm vào nó, mong ước được chạm một lần cũng mãn nguyện rồi. Đôi chân thon dài mượt. Nàng lại mặc một bộ áo da càng tôn lên những đường cong mê người không gì tả nổi. Nàng bây giờ nở một nụ cười yêu mị, trông càng thêm hấp dẫn.
Người đàn ông tên Thạch Hà này quay lại, khuôn mặt thoáng hiện ra vẻ tham lam nhìn lên thân thể của người phụ nữ này, nhưng rất nhận liền cụp mắt xuống, thả Trần Phong ra mà lùi về sau.
Trần Phong nhìn người phụ nữ này, hiểu tại sao Thạch Hà lại làm như vậy, vì người phụ nữ này, còn mạnh hơn cả hắn!
Người phụ nữ này bước lại chỗ của Trần Phong, thân thể uốn éo như rắn, quả thật là muốn cho mọi người ở đây phun máu. Nhưng Trần Phong lại chả có cảm giác gì cả.( gay cmnr?)
Nàng nhìn Trần Phong cười nhẹ:
" Nhóc là Trần Phong phải không. Ta tên là Tiêu Mị, ngươi cứ gọi ta là chị gái xinh đẹp là được."
Khóe mắt Trần Phong giật giật? Chị gái xinh đẹp? Bà này đã quá 30 rồi đấy, hắn phải gọi là dì thậm chí là bác rồi, vậy mà bây giờ gọi là chị gái? Muốn ói!
Nhưng hắn cũng không dám phản kháng, cũng đành làm theo:
" Ha ha, chào d...chị gái xinh đẹp. Chị muốn gì ạ?" Trần Phong nói xong mà da đầu tê lên một lần.
"Không có gì đâu cậu nhóc đẹp trai, ta chỉ muốn mời ngươi gia nhập Thanh Minh hội chúng ta thôi."
Lại mời hắn ra nhập à?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, lại một âm thanh chen vào giữa cuộc trò chuyện. Tiếng nói này khá là nam tính, nhưng lại được kẻ nào đó cố ý bẻ đi cho giống con gái, thành ra âm thanh eo éo rất ghê người, làm da gà của Trần Phong nổi cả lên
"Hứ, ngươi chỉ biết dụ dỗ đàn ông con trai mà thôi, đi với cô bị cô nuốt cả xương lúc nào không hay. Này chàng trai trẻ tuổi, hãy gia nhập Phạm gia bọn ta đi."
Trần Phong rùng mình, ở với tên này, mông nở hoa lúc nào không biết! Mà hắn cũng chả muốn gia nhập vào thế lực nào lúc này, nên hắn chỉ cười nói:
" Xin lỗi, hiện tại tôi sẽ không gia nhập thế lực nào cả, vậy nên đừng mời chào thêm nữa cho phí công."
Nói rồi hắn một mạch đi xuống tầng một.
Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.