Nam Việt Đế Vương

Chương 187: Chiến thắng!




Bên tai Trần Phong văng vẳng từng tiếng tế tự cúng bái, tựa như nghe được Âu Lạc tộc nhân từ thời cổ đại, lại như nghe được chư Thần cao cao tại thượng chúc tụng. Trong cơ thể hắn Chân khí hóa thành vô vàn Chân Long khí, tiếng rồng ngâm vang vọng xung quanh.
"Cậu chủ sao lại trở nên cao quý như vậy, tựa như Thần thú Thần Long vậy."
Con Ngư Yêu đang bận đại chiến với một tên Linh giả, cảm nhận được Đế Long khí cuồn cuộn trong cơ thể Trần Phong thì không nhịn được mà kinh hô. Dù là Viên Long Không thì giờ này cũng lộ ra vẻ kinh sợ, lẩm bẩm:
"Thảo nào ngài Thanh Long lại nói ta phải bảo vệ người này, ngài ấy thật sự....cao quý."
Đây không phải là một câu chuyện phàm nhân tu tiên, cũng không phải là phế vật nghịch tập, cũng không phải là lão quái vật trọng sinh báo thù, cũng không phải là xuyên việt có được hệ thống nghịch thiên.
Đây là câu chuyện trời sinh Đế mệnh, mang trong mình huyết mạch của Thần, hoàn thành trọng trách chủng tộc giao phó.
"Vẫn còn một tia."
Trần Phong cau mày, hắn cảm giác được số mệnh của mình không đầy đủ, hiển nhiên kẻ ra tay năm đó vô cùng tính quái.
"Có ngày ta sẽ đòi lại nó, đem kẻ cướp đi số mệnh của ta nghiền nát!"
Trần Phong thu lại khí thế, trở lại bộ dáng thiếu niên thường ngày. Mà lúc này xung quanh đã trống trơn một mảnh, chỉ còn lại có mấy tên Linh giả bị trọng thương đang cố gắng chiến đấu với Viên Long Không. Đáng tiếc tên này cũng không phải dạng vừa, trong cùng cảnh giới thì thực lực cực kì mạnh mẽ, bản thân lại có dị chủng huyết mạch, bởi vậy một mình đại chiến ba bốn tên Linh giả cùng giai vẫn luôn chiếm thượng phong.
Có một số tên chỉ là Nội Cương Ngoại cương võ giả, đang đứng ngoài vòng chiến. Khi thấy Trần phong đi đến thì tất cả rút Bảo khí ra, Cương khí vận chuyển, lộ vẻ đề phòng.
"Mau cút đi chỗ khác. Nơi đây không phải chỗ cho nhóc con như ngươi xía vào."
Một tên cho rằng Trần Phong là con cháu Triệu gia, bởi vậy tạm thời không ra tay mà chỉ đuổi đi. Ai ngờ hắn vừa dứt lời thì một áp lực khổng lồ đánh lên lồng ngực hắn ta, chấn gãy không biết bao nhiêu cây xương sườn.
Những tên còn lại thấy vậy không dám chậm trễ, lập tức phát động công kích về phía Trần Phong. Đáng tiếc võ giả bậc này với Trần Phong không là gì cả, tiện tay là có thể đánh ngã.
"Long trảo thủ."
Trần Phong khẽ nhấc tay lên, tức thì một cái Long trảo to tướng xuất hiện, nghiền nát hết thảy công kích đánh tới.
Ầm!
Long trảo hóa thành bảy tám con Giao Long, chúng mở ra hàm răng nhọn hoắt mà táp lấy, phá vỡ Cương khí hộ thể của từng tên một, sau đó giết chết hắn.
"Bình tĩnh, không thể để những cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng đến bản thân mình."
Mùi máu tươi xộc vào lỗ mũi khiến Trần Phong đột nhiên có chút thanh tỉnh. Nếu thường ngày hắn chỉ đánh những tên này gãy xương, cùng lắm là gần chết mà thôi. Nhưng hôm nay lại trực tiếp chém giết, thủ đoạn cực kì tàn ác.
Hắn bình ổn tâm tính một lát sau đó lại tiến lên. Kẻ địch nằm xuống dưới chân hắn ngày càng nhiều, tất cả đều không chịu nổi dù chỉ một kích. Cương khí hắn vốn đã hùng hồn cương mãnh, nay còn bá đạo hơn, trực tiếp nghiền nát một ít Bảo khí cấp thấp, dù là Nội cương cấp Bảo khí cũng bị hắn đánh cho vết nứt chằng chịt, tùy thời có thể vỡ tung.
A a a a
Một tiếng kêu la thảm thiết vang lên, theo đó một tên Chân Linh cảnh đỉnh cao cường giả bị Viên Long Không gõ một gậy trúng đỉnh đầu, thân thể nổ tung hóa thành một đám mưa máu. Linh hồn hắn vừa mới bay ra thì đã bị con Vượn Yêu này hút một cái, nhai chọp chẹp
"Vẫn là Linh hồn Linh giả thật ngon."
"Nghiệt súc, dám ăn sư đệ ta!"
Một ông lão gầm lên, cố gắng thúc dục huyết khí, Linh lực còn sót lại trong cơ thể mình, truyền hết thảy vào Linh bảo. Lão ta là tên Huyền Linh cảnh cuối cùng ở đây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì những người khác đều phải chết, bởi vậy lão bắt buộc phải hi sinh chính mình.
"Mẹ nó, ta không tin phòng ngự của súc sinh nhà ngươi không thể phá được! Chân Linh bảo, tối cường kích!"
Linh hồn lão là một con Hỏa điểu, từ trong Tinh thần hải bay ra rồi dung nhập vào món Chân Linh bảo này khiến nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực, hỏa diễm từ trong đó cuồn cuộn mà ra, đem không khí xung quanh nung cho vặn vẹo, thậm chí một ít tên võ giả đứng hơi gần cũng bị hỏa diễm đốt cháy, ngay cả tro tàn cũng không còn!
"Chân Linh bảo, chính là Linh bảo để đời của một vị Linh giả, uy lực vô cùng. Một vị Linh giả có thể đúc ra hàng trăm, hàng ngàn món Linh bảo, nhưng Chân Linh bảo chỉ có một! Bởi Chân Linh bảo chính là dùng một phần Linh hồn luyện chế, Linh giả thời điểm rèn đúc nó sẽ tự chém ra một tia Linh hồn, dung nhập vào trong đó. Sau khi luyện xong thì Chân Linh bảo sẽ được đem vào Tinh thần hải để nuôi dưỡng, chăm sóc, ngày ngày nhận lấy Linh lực rèn luyện."
Trần Phong cau mày, cảm thấy hơi lo cho Viên Long Không.
"Mà Chân Linh bảo có một chiêu thức cực kì mạnh mẽ, đó chính là Tối cường kích! Dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể ngưng tụ vào một chiêu này, lại thiêu đốt phần Linh hồn có trong Chân Linh bảo, khiến uy lực nó có thể tăng gấp năm sáu thậm chí mấy chục lần! Ví như lão già này chính là cường giả Huyền Linh cảnh tam tinh, một chiêu này thậm chí có thể phát ra uy lực của Huyền Linh cảnh đỉnh cao!"
Trần Phong thở ra một hơi, tiện tay đánh bay một tên đang tiếp cận hắn, lại nghĩ:
"Liệu con Vượn Yêu này sẽ làm gì? Dựa vào cây gậy kia ư, hay là thân thể, hoặc cũng có thể là....bỏ chạy?"
Viên Long Không hiển nhiên cũng biết lão ta định làm gì, nhưng mấy tên Linh giả khác liều chết cản đường khiến nó không thể cản lại hành động này của lão.
"Này, bắt lấy."
Đột nhiên từ phía dưới vang lên tiếng của Trần Phong, nó vừa quay đầu lại thì thấy một đốt tre bay tới, rơi vào lòng bàn tay nó. Phút chốc sau đốt tre này hóa thành một cây gậy dài bốn năm mét, vừa may hợp với thân thể nó
"Cậu chủ...."
Nó có chút cảm động, chỉ thấy Trần Phong cười khì khì phía dưới liền gật đầu, đem Long tộc huyết mạch trong cơ thể kích phát đến tối đa. Mỗi con yêu thú ở trong Minh Dương bí cảnh dù ít hay nhiều cũng sẽ bị nhiễm một tia Long khí. Dù sao tòa Long thành kia ẩn chứa quá nhiều cường giả Long tộc, thậm chí tồn tại như Long Vương Long Đế cấp cũng không ít, một tia Long khí tỏa ra thôi cũng đủ khiến cho những Yêu thú này dị biến, mang trong mình Long tộc huyết thống!
Ngang
Nó gầm một tiếng, mà lúc này lão già kia cũng chuẩn bị xong, Tối cường kích của Chân Linh bảo bị đánh phát ra! Nó hóa thành một con Hỏa điểu khổng lồ, thân thể bao phủ cả Triệu gia, trong miệng phun ra Linh hỏa. Hai cánh vỗ nhẹ liền biến thành từng con Tiểu hỏa điểu, cùng một chỗ công kích đến.
"Phá!!!"
Một gậy nện xuống, tiếng nổ ầm vang, sóng xung kích tàn sát bừa bãi bốn phương, dù là Trần Phong cũng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, hai tai rỉ máu. Mà không biết bao nhiêu võ giả nơi đây kêu thảm, một đám nổ bành bành như pháo hoa, chết như ngả rạ!
Trên không trung hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ, mà Viên Long Không từ trong đó đi ra, Long lân bị đánh bay hơn phân nửa, lông bị thiêu đến cháy khét lẹt, cổ tay nhuốm máu, dáng đi lảo đảo không thôi.
"Cái gì?"
Lão già kia kêu lên, sau đó phun một ngụm máu tươi, không biết là do dùng quá sức hay là quá mức ngạc nhiên nữa.
Viên Long Không nhếch miệng cười khẹc khẹc, nhìn đốt tre trong tay đầy yêu thích. Thứ này hắn không tế luyện được, cũng không luyện thành bảo được, nhưng độ cứng chắc thì phải nói là trên cả tuyệt vời, dù đón đỡ trực tiếp một chiêu kia vậy mà cũng không có chút xây xát gì!
Bành!
Nó vung gậy quét ngang, lập tức đem lão già nọ đánh chết, mà những tên Linh giả còn lại đã chạy tứ tán, không kẻ nào dám dừng lại dù chỉ một chút. Một lúc sau thì Ngư Yêu cũng chậm rãi bay đến, cái bụng lại lớn thêm một vòng, trên răng còn thấy một cái xương trắng bóng. Lúc lại gần Trần Phong thi cố dùng hai cái vây để lấy cái xương này ra, đáng tiếc vây quá ngắn, không chạm đến được.
"Cậu chủ, ta...ợ....làm xong việc rồi."
Nó hai mắt lộ ra vẻ ngây thơ, đột nhiên nôn ọe một cái, đem hai vật lạ ói ra, không ngờ đó lại là hai món Linh bảo.
"Không tiêu hóa được....no quá.."
Nó nằm ngửa ra, giống như cá chết, hai mắt trợn trừng trừng.
Trần Phong nhìn nó mà thở dài, lại đi đến chỗ hai món Linh bảo kia. Dịch dạ dày con cá này hôi thối vô cùng, tuy vậy Trần Phong vẫn phải cắn răng nhịn, dùng Thủy hệ Ma pháp hóa ra quả cầu nước đem chúng dội sạch. Hai món Linh bảo này một cái là Thương rỉ sét rất nặng, tựa như một món đồng nát, một cái là Kiếm sáng bóng, tản ra Linh lực nhàn nhạt.
"Ồ, có một món Linh thuật bảo?" Viên Long Không nhìn chằm chằm vào cây thương, lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng. Trần Phong vì thế nắm lấy cây thương, thử dùng Chân Khí thúc dục. Lập tức từ mũi thương một luồng sáng phóng ra, hóa thành một con Kim Long uốn lượn trên trời cao.
"Long Không, Linh thuật bảo là sao."
"Linh thuật bảo, là một nhánh khác của Linh bảo. Thường thì Linh bảo sẽ chỉ chứa đơn thuần các loại nguyên liệu như Linh thiết, nhưng Linh thuật bảo thì khác. Linh thuật bảo sẽ ẩn chứa trong đó một bộ Linh thuật hoàn chỉnh, người dùng chỉ cần truyền Linh lực vào là có thể thi triển ra. Tuy nhiên Linh bảo loại này cực kì hiếm, bởi bốn lí do:
Thứ nhất, cách rèn đúc khó khăn. Một người muốn đem một môn Linh thuật tu đến đỉnh cao đã rất khó, sau lại phải dùng Linh lực biến thành Linh văn khắc lên vật liệu, lại càng khó nữa!
Thứ hai, phương pháp này chỉ nắm trong tay một số ít thế lực lớn, bọn họ rất ít khi nguyện ý truyền ra.
Thứ ba, đó chính là phẩm cấp của Linh thuật. Nếu Linh thuật chỉ là Huyễn Linh Chân Linh cấp, vậy thì khắc lên cũng như không. Chỉ có Linh thuật từ Vương cấp trở lên mới đáng để khắc lên một món Linh bảo. Mà Linh thuật từ Vương cấp trở đi hiếm có như thế nào?
Thứ tư, đó là khả năng bị hóa giải. Ví như kẻ địch biết ngươi sử dụng Linh thuật gì, từ đó làm ra phương pháp hóa giải, vậy khí ngươi tế lên món Linh thuật bảo này chỉ có đường chết!"
Nghe Viên Long Không giảng giải như vậy Trần Phong liền hiểu ra. Nắm trong tay Long thương, Trần Phong mân mê một lúc lâu, lại vuốt lên thân thương.
"Kim Long Thương, hóa ra đây là tên gọi của nó."
Hai mắt Trần Phong lộ ra vẻ nhu hòa, ý thức đột nhiên tiến vào bên trong cây Kim Long Thương. Hắn thấy được một con Kim Long đang nhẹ nhàng uốn lượn, liên tục biến hóa thành rất nhiều loại hình dáng.
"Con Kim Long này là do Linh thuật diễn hóa ra. Có thể từ nó học được bộ Linh thuật này!"
Hết chương 187
Chư vị đạo hữu, hôm nay vẫn ở nhà tu luyện chứ, không đi ra với đạo lữ đúng không? Ha ha ha ha ha.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.