Nam Việt Đế Vương

Chương 185: Quét ngang




Mặt nước một lần nữa tách ra, mà theo đó một vượn một cá một người nhảy ra.
"Bọn hắn kia rồi."
Trên bờ vang lên những tiếng hô hoán, và sau đó là từng luồng Cương khí hóa thành đủ chủng binh khí, dị thú ầm ầm nện tới.
Viên Long Không chỉ vung nhẹ cây gậy thì những đòn công kích ngay lập tức bị đánh nổ tung, sau đó là một luồng Cương khí trả lại, đánh bay không biết bao nhiêu tên trên bờ.
"Có cường giả nhân loại đang đến đây. Mau đi thôi!"
Con Ngư Yêu bên cạnh lắc mình, hóa thành một quái nhân đầu cá thân người, miệng phun yêu khí đen kịt. Luồng yêu khí đó bao phủ lấy ba người bọn hắn, sau đó vùn vụt bay đi khiến những tên cường giả đang chạy đến kia cũng đuổi không kịp.
"Giờ chúng ta sẽ đi đến khu này. Nơi đây có thể có rất nhiều Linh giả, mong các ngươi hành động cẩn thận."
Bên trong Yêu vân, Trần Phong đang chỉ đường cho hai con Linh thú này. Chúng tuy đã là Linh thú nhưng dã tính vẫn còn, nhất là con Ngư yêu kia, cực kì căm ghét nhân loại. Lúc nãy nó đã cố ăn một nhà già trẻ lớn bé, may có Viên Long Không ngăn cản, nếu không thì họ giờ này đã hóa thành một bộ xương rồi.
Ngư yêu gật đầu, đáp:
"Ngài đừng lo, ta biết phải làm gì. Nhưng liệu sau khi xong việc này, có thể phân cho ta....một ít nhân loại không? Võ giả càng tốt, thịt bọn chúng thật ngon ngọt, mềm mịn...chẹp chẹp..."
"Không được!"
Trần Phong quát lớn, con Ngư Yêu lộ ra vẻ ỉu xìu, lại nói:
"Vậy thì kẻ địch được không? Mấy tên kia dù sao cũng chết, để lại cũng phí."
Trần Phong suy nghĩ hồi lâu mới đáp:
"Nếu như vậy cũng được. Hãy nhớ, chỉ ăn kẻ địch, nếu ngươi dám đụng đến nhân loại khác dù chỉ một chút thôi thì ngươi sẽ không khác gì con Giao Long kia đâu!"
Nói rồi hắn liếc Viên Long Không một cái. Nó hiểu ý, lập tức tỏa ra khí thế, ép con Ngư Yêu kia phải quỳ xuống, run rẩy không thôi. Thấy vậy Trần Phong mới yên lòng chút ít, ánh mắt nhìn ra xa xem động tĩnh.
Đặng gia....
Nơi đây đã trở thành một bãi hoang tàn đổ nát, vô số cao thủ chết thảm, táng thân dưới đám người phản loạn kia. Chúng có nhiều tên thuộc bảng truy nã của thành Minh Dương, giết chóc thành tánh, thậm chí cả phàm nhân cũng bị chúng giết hại dã man. Mùi máu tươi tanh tưởi xộc vào mũi hòa quyện cùng tiếng kêu la thảm thiết tạo nên một khung cảnh rất bi thương.
"Phía kia! Mau đến đó!"
Ở trong đền thờ họ, có ba cái Linh hồn cao cỡ bốn mét, thân thể tản ra từng luồng sáng óng ánh đang lơ lửng trên không trung, trong tay nắm từng thanh Linh bảo. Xung quanh chỗ đó là hai mươi mấy tên đang cố tiến công, thậm chí Linh giả cũng có tới gần mười vị. Ba vị Linh giả này hiển nhiên là lão tổ tông của Đặng gia, nay họa diệt tộc đến nơi nên bọn hắn buộc phải gọi những người đã ngủ say này dậy, bảo vệ con cháu.
Bên trong đền thờ là gần trăm người Đặng gia đang cầu nguyện, tế tự lực liên tục tỏa ra truyền vào thân thể những vị Linh giả kia. Nhưng bọn họ cũng không thể kéo dài chuyện này được lâu, dù sao tế phẩm để gọi Linh hồn các vị kia đã tiêu hao gần hết. Những tế phẩm này chủ yếu là máu thịt của yêu thú, một phần là các loại Linh đan dược liệu, giá trị cực kì xa xỉ. Đặng gia tuy là một trong ba gia tộc lớn trong thành nhưng bọn hắn chịu không nổi loại tiêu hao này!
Dù sao ba vị này lúc còn sống đều đạt đến Chân Linh cảnh đỉnh cao, thậm chí có một vị đã tu đến Huyền Linh cảnh. Tuy chỉ còn lại Linh hồn nhưng chiến lực hoàn toàn có thể so với Chân Linh tứ tinh ngũ tinh Linh giả. Để duy trì chiến lực này thì cần tiêu hao cực kì khủng bố, lượng tài nguyên có lẽ đủ để tạo ra một vị Chân Linh cảnh cường giả.
"Đặng lão, tế phẩm hết rồi, chúng ta nên làm gì đây?"
Một người kêu lên thảm thiết, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. Mà theo hành động này của hắn thì có không biết bao nhiêu người sắc mặt tái mét, ngồi bệt xuống dưới, chỉ còn biết lẩm bẩm cầu nguyện thần linh giúp đỡ.
Đặng lão lúc này ngồi ở trung tâm, mái tóc nhuốm máu, khuôn mặt có mấy vết chém rất ghê người, dáng vẻ già nua đi rất nhiều. Ống tay trái của ông ấy buông thõng, bởi cánh tay trái đã bị chém đứt từ lúc nãy rồi. Cao thủ Khai Huyệt cảnh trong gia tộc cũng đã chết khi hộ tống mọi người vào đây, lúc này chỉ còn một vài cao thủ Ngoại cương như ông ta chủ trì nơi đây mà thôi.
"Chẳng lẽ trời diệt Đặng gia ta? Trời ơi, tại sao, tại sao?" Hai con mắt của ông lão đỏ bừng lên, nước mặt chậm rãi chảy ra, hòa cùng vết máu trên mặt thành từng giọt huyết lệ rơi trên vạt áo.
"Không biết Ánh Nguyệt thế nào, con bé có chạy trốn được không? Có an toàn hay không? Nhưng thôi, chỉ cần không ở trong đây thì con bé có lẽ còn có một đường sống, dù chỉ là một tia thôi cùng an toàn hơn rất nhiều."
Ầm!
Nóc trần nhà bị phá vỡ, theo đó là ba Linh hồn tổ tông của Đặng gia ngã xuống, khí tức suy sụp vô cùng, thậm chí một người Linh hồn đã trở nên hư ảo, tùy thời có thể tan biến. Vì biết điều này nên một Linh hồn cố gắng đứng lên, quát:
"Đặng Việt, ba người chúng ta sẽ thiêu đốt Linh hồn, cố gắng cản lại bọn chúng. Ngươi cố gắng dẫn con cháu Đặng gia ta chạy trốn, chạy được bao nhiêu người hay bấy nhiêu người!"
"Lão tổ tông...." Đặng lão khuôn mặt run run, ngước nhìn lên ba vị lão tổ này.
"Mau đi, chúng ta không thể cầm cự lâu hơn được nữa!"
Một Linh hồn trong đó lộ rõ khuôn mặt, đó là một ông lão già nua, tay cầm hai cây rìu, Linh hồn thể đột nhiên phát sáng rực rỡ, theo đó Linh lực cuồng bạo trảo ra, hóa thành hay cây rìu khổng lồ trên trời cao. Hai vị còn lại cũng đồng thời thiêu đốt Linh hồn, dùng chính tính mệnh mình để chiến đấu. Bọn hắn thân thể vốn đã chết, chỉ là tuổi thọ Linh hồn vẫn còn bởi vậy mới sống đến ngày hôm nay. Nhưng bây giờ lại thiêu đốt Linh hồn của chính mình, vậy kết quả chỉ có một: hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Bọn hắn biết điều đó, nhưng vẫn làm vậy. Bởi sau lưng bọn họ chính là hậu nhân, là con cháu, là những người mà họ dù có chết mãi mãi cũng phải bảo vệ.
Trước thế công khủng bố của ba lão tổ thì những tên kia cũng phải chùn bước. Bọn chúng chỉ biết câu giờ, cốt để khiến cho ba vị này tiêu hao toàn bộ sinh mệnh Linh hồn mà tán đi. Không ngờ đúng lúc này một luồng Yêu vân đen kịt từ đâu bay tới, cuốn lấy bọn hắn.
Rắc rắc rắc
Từ bên trong đám mây mù từng tiếng kêu thảm vang lên, theo đó là từng tiếng răng rắc như có con quái vật gì đang nhai ngấu nghiến.
"Yêu tộc! Chúng dám thừa cơ này xông vào thành ăn người ư?"
Một vị lão tổ quát lên, cây đao trong tay chém ra một luồng đao quang, thẳng đến Yêu vân. Yêu vân bị một đao này mở ra, lộ ra cảnh tượng cực kì máu me: Một con Ngư yêu khổng lồ, hai bên sườn không ngờ mọc ra hai cái vuốt đang túm lấy một tên Linh giả, mở ra cái miệng tua tủa đầy răng mà ăn ngấu nghiến người nọ.
"Lão già, làm cái trò gì thế. Nếu cậu chủ không yêu cầu ta không được ăn nhân loại khác thì lão chết chắc rồi! Phì."
Nó làm động tác nhổ, không ngờ bay ra lại là một cái đầu lâu đã bị ăn mòn phân nửa. Thấy cảnh này ba lão đồng thời biến sắc, nhất thời không biết làm thế nào.
"Linh thú nhị cấp đỉnh cao, dù chúng ta thời toàn thịnh còn khó đánh được nó, huống hồ bây giờ. Chỉ mong nó chỉ muốn ăn những tên kia, nếu không con cháu chúng ta sợ không sống sót được mấy người."
Yêu vân vẫn tiếp tục bao phủ, dù là võ giả hay Linh giả, chỉ cần đang tấn công Đặng gia đều bị giết sạch sành sanh, trong đó không thiếu Linh giả cảnh giới Chân Linh. Thế mới biết chiến lực của Viên Long Không là cao đến mức nào, căn bản là đồ sát nghiên về một phương.
Trần Phong rời khỏi Yêu vân, đi đến trước mặt Đặng lão.
"Ánh Nguyệt có an toàn không?" Đặng lão có chút run run hỏi hắn.
"Cô ấy vẫn an toàn ông ạ." Trần Phong đáp.
"Ơn trời, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu lại cứu mạng già này rồi."
Đặng lão kích động đến phát khóc, những nếp nhăn trên trán cũng dãn ra. Một lúc sau bố mẹ của Ánh Nguyệt cũng đi lại, nghe tin như vậy thì cũng mừng rỡ, cảm ơn hắn liên tục.
Trần Phong lại hướng về ba lão tổ tông kia vái một vái, thấy nơi đây đã an toàn, kẻ địch đã bị quét sạch nên Trần Phong lại lên đường, tiến tới Phạm gia. Nơi đây thảm hơn Đặng gia rất nhiều, những Linh hồn của lão tổ tông đã bị chém giết, nếu hắn đến chậm chút nữa thì sẽ có thảm án xảy ra.
"Còn lại.....Triệu gia!"
Trần Phong bừng bừng lửa giận, yêu cầu con Ngư Yêu dùng toàn lực mà bay đi. Nó ăn được không ít võ giả Linh giả, cái bụng giờ đây tròn vo, quanh thân còn thấy được từng tia Linh lực tỏa ra, hẳn là do tiêu hóa không kịp.
Viên Long Không lúc này lại nheo mắt, trầm giọng nói:
"Cậu chủ, hãy cẩn thận. Ta có thể ngửi từ nơi đó khí tức của rất nhiều cao thủ, thậm chí.....cường giả có thể sánh với ta cũng có đến ba bốn tên.
"Triệu gia từ khi nào lại mạnh như vậy? Tốt nhất nên tìm hiểu chút thông tin, tránh cho vì tự cao tự đại mà chết mất xác!"
Trần Phong hạ lệnh, lập tức Yêu vân biến mất. Một người hai người rơi vào một tòa nhà cao tầng, từ đây có thể quang cảnh bên trong Triệu gia. Nơi đây không ngờ đã có tới mấy trăm người, trong đó Linh giả phải tới ba bốn mươi người. Trong đó hắn còn thấy được có mười mấy người Linh hồn hiển hóa, biến thành đủ loại dị tượng lơ lửng bên trên Triệu gia.
Ầm Ầm Ầm!
Trên trời cao đột nhiên vọng tới một tiếng nổ lớn, đem màng nhĩ mọi người chấn cho ong ong liên hồi, sau đó có thể thấy được hỏa diễm ngập trời, một cái Đỉnh khổng lồ hiện ra, đi đến đâu không gian nứt vỡ đến đó, khiến trời cao tựa như mặt gương vỡ nát.
Trong mây mù còn mơ hồ thấy được một hung nhân cưỡi ngựa, tay cầm kiếm cong, thân thể cao lớn hàng trăm hàng ngàn mét, một tiếng hô thôi cũng khiến cho Trần Phong cảm thấy huyết mạch sôi trào, muốn xông pha chiến trường giết địch!
"Tôn cấp? Không, là Vương cấp đại chiến! Sao lại có tồn tại như vậy ở nơi này chứ?" Viên Long Không há hốc mồm, lần đầu tiên lộ ra vẻ thất thố đến như vậy. Còn Ngư Yêu bên cạnh thì đã quỳ rạp xuống, không dám nhìn lên dù chỉ một chút.
Bành!
Một luồng sóng xung kích từ trên trời cao bắn xuống, không ngờ đánh tới Triệu gia! Những vị Linh giả dùng Linh hồn của mình tạo thành trận pháp lúc này tựa như dính phải trọng kích, Linh hồn bay vọt vào thân thể, ngã ngửa ra đất mà hộc máu. Không chỉ có hắn, phàm là người ở trong đó đều bị thương không nhẹ, nguyên một đám ngã rạp xuống.
"Cơ hội tốt!"
Trần Phong gọi Ngư Yêu cùng Viên Long Không, cả hai hiện ra chân thân là một con Vượn cùng một con cá chạch, cao phải bằng tòa nhà bốn năm tầng, miệng phun ra Yêu thuật!
Trần Phong đứng trên vai Viên Long Không mà cười ha hả:
"Triệu gia đám phản phúc các ngươi, hôm nay Trần Phong này sẽ đem các ngươi xóa tên!"
Hết chương 185

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.