Nam Việt Đế Vương

Chương 179: Liều mạng mà chiến




Cương khí hắn bay ra, đón lấy những nước thép kia, sau đó tay phải của hắn nâng lên, rồi gõ xuống, đều đều như vậy.
Keng keng keng
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa, khiến mấy người xung quanh hoảng hồn, không nhịn được mà tránh ra sau. Dù Thành và thanh niên kia đang đối chiến kịch liệt cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn.
Tên này có thể đốt cháy Bảo khí, đùa gì thế? Võ giả, dù là Khai Huyệt cảnh đi nữa cũng không thể làm được điều này, muốn làm được, chỉ có thể là Linh giả! Tên này chẳng lẽ lại là Linh giả?
Ném chuột sợ vỡ bình, ba tên kia chỉ có thể vây quanh Trần Phong, cũng không dám tiến lên. Bảo khí trong tay bọn hắn đã bị Trần Phong luyện thành nước thép, chiến lực hạ xuống phải đến hai thành. Nếu tùy tiện tấn công thì rất có thể sẽ bị đánh chết!
Một lúc sau tiếng chát chúa ngừng lại, mà trong tay Trần Phong cũng hiện ra một cây búa, cán dài gần mét, phần đầu rộng cỡ một gang tay, dài một gang rưỡi.
"Món Bảo khí đầu tiên của ta..." Trần Phong nhếch miệng cười, Cương khí truyền vào trong, lập tức cảm thấy cực kì thoải mái, tựa như cánh tay của chính mình.
"Giờ thì..." Hắn xách búa lên, đột nhiên lao đến một tên
"Xem ai mới phải quỳ xuống!"
Một búa vung ra, tựa như trời đất sụp đổ. Áp lực khủng khiếp đè xuống khiến tên kia hoảng hốt, Cương khí vừa ra khỏi cơ thể liền bị nghiền nát, không có một chỗ dùng! Đó là bởi trong những nước thép mà Trần Phong luyện hóa kia có một loại gọi là Trọng lực thạch, chúng có trong mình áp lực tự nhiên, khi gia trì vào các Bảo khí Linh bảo có thể khiến nó nặng thêm, phù hợp với các Bảo vật thuộc hệ trấn áp như chuông, đỉnh, búa, khiên,....
Một búa nện lên thân thể tên cao thủ Khai Huyệt này khiến hắn kêu thảm một tiếng, lồng ngực lõm xuống, áo sau lưng bị sóng xung kích đánh nát, tựa như cánh bướm bay đầy trời. Mà hai tên còn lại thấy đồng bạn ngay cả một chiêu cũng chịu không nổi, biết Trần Phong đã mạnh đến mức bọn hắn không thể chống lại, lập tức chạy trốn! Tên đệ tử của tông chủ Sơn hà phái cũng hoảng hốt, lập tức thi triển thân pháp trốn đi.
"Anh Thành, em mở đường, chặn địch, anh mau tiến vào đó! Chỉ sợ lần sau sẽ có Linh giả đến đối phó chúng ta!"
Hai người một đường đi tới, không có gì cản nổi. Bởi xung quanh chỉ là cao thủ Ngoại cương, mà võ giả bậc này ngay cả một chiêu của Trần Phong cũng không đỡ nổi, chỉ có thể chịu đòn mà thôi! Thậm chí có tên thực lực yếu, bị một búa hắn gõ chết tại chỗ.
Làm càn!
Trên trời cao vang đến một thanh âm hùng hồn, mà theo đó vô số kiếm khí trảm xuống, vây xung quanh Trần Phong.
Một người thanh niên tầm ba mươi tuổi, ánh mắt sắc lạnh, quanh thân Cương khí vô cùng hùng hồn, hóa thành một ngọn núi lơ lửng trước ngực hắn.
Khai Huyệt đỉnh cao thủ!
Trần Phong hít sâu một hơi, không chút sợ hãi, ngược lại cực kì hưng phấn. Bây giờ Khai Huyệt sơ kì mở ra một hai huyệt không còn là đối thủ của hắn, Khai Huyệt mở ra ba bốn Huyệt còn có thể cùng hắn đánh một trận, nhưng Khai Huyệt đỉnh lại khác! Bọn hắn chính là đỉnh cao của một võ giả, khó lòng tiến lên trước, thực lực tuyệt đối cực kì khủng bố.
Tôi Thiết!
Trần Phong gầm lên, hắn xem người nọ tựa như một khối sắt, còn mình là thợ rèn, búa trong tay là búa rèn, một búa lại một búa bổ xuống.
"Xem ta luyện chết ngươi thế nào, nhóc con!" Gã ta gầm lên, ngọn núi trước ngực bay ra, bên trong thậm chí còn thấy từng dòng kiếm khí bắn ra, vù vù đâm tới.
Keng!
Trần Phong ngưng tụ ra một tấm khiên, đem kiếm khí chặn lại, sau đó vung búa nện tới. Tên kia nâng núi lên đón đỡ, sau đó lại ngưng tụ ra một dãy núi khác, ầm ầm nện tới.
Mỗi chiêu thức đều không quá tinh diệu, nhưng tuyệt đối là nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì một trong hai người sẽ thua, bị kẻ địch đánh trọng thương.
Ầm!
Cương khí nơi cổ tay hắn vỡ tung, hóa thành từng đám khí phiêu tán trong không trung. Mà tên kia cũng không tốt hơn, bàn tay bị chấn cho nát bươm, máu tươi chậm rãi rỉ ra, rơi xuống đất.
Đúng lúc này từ nơi đâu xuống hiện một luồng Quyền khí, Cương khí hóa thành nắm đấm thô to kinh người, đánh bay tên kia. Trần Phong cũng ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy một ông lão chạy như bay tới, hai mắt tràn đầy sát khí, trên người còn thấy không ít máu tươi.
"Lê gia lão tổ!"
Trần Phong kêu lên kinh ngạc, đang muốn hỏi thăm thêm thì Lê Chí Cường đã nói:
"Ta bên phe ngươi. Mau tiến vào ngôi chùa kia, thức tỉnh Linh hồn của Trần tướng quân! Ta sẽ bảo hộ!"
Nói rồi ông ta lao lên trước, Quyền khí to như một cái giường bắn ra, đen kẻ địch phía trước quét sạch. Ông ta thể hiện rõ phong thái cường giả số một dưới Linh cảnh, chiến lực cường hoành vô biên, so với Trần Phong bây giờ phải gấp ba bốn lần. Cao thủ Ngoại cương căn bản chịu không nổi một chiêu, Khai Huyệt cũng rất miễn cưỡng mới có thể, nhưng cũng bị đánh bay xa.
Thành chạy sát hắn, nói thầm:
"Em có chú ý không, hình như ông ta vừa khóc."
"Thật vậy?"
Trần Phong càng kinh ngạc hơn. Một kẻ như ông ta cũng có thể khóc? Chuyện hài gì vậy? Nhưng nghĩ lại hắn cảm thấy hình như đúng. Bộ dáng ông ta cực kì hung bạo, tràn đầy sát khí, nhưng lại có nét gì đó cực kì buồn bã đau khổ, đến mức phải dùng giết chóc làm giải tỏa.
Bọn hắn đã tiến rất sát chân đồi, chuẩn bị tiến lên thì lúc này một áp lực đè xuống, đem ba người bọn hắn ép cho ngã xuống đất.
"Linh giả!"
Trần Phong rùng mình, ý thức lập tức tiến vào Tinh thần hải, nói:
"Khoai, mau ra. Có Linh giả đến."
"Đợi mãi cơ, ngươi không thể nói sớm hơn sao?"
Khoai lập tức tiếp nhận cơ thể hắn, một luồng sinh cơ dào dạt truyền vào khiến cơ thể Trần Phong phút chốc nở nang hơn rất nhiều.
"Tốt, thân thể được đấy. Chẳng bù cho lần trước, cơ thể không khác gì bãi rác, sử dụng thật khiến người ta cảm thấy tởm lợm."
Khoai chậm rãi đứng dậy, tay xách búa, nhìn vị Linh giả trên trời cao kia mà cười:
"Lâu lắm mới chiến một trận."
Nó đột nhiên điều khiển Bảo khí, đem nó đặt dưới chân, sau đó cả người lẫn Bảo khí rất nhanh liền bay lên, ngang hàng với vị Linh giả nọ.
"Linh giả Huyễn Linh cảnh, nếu ta nhớ không nhầm chắc cũng mạnh bằng Trúc cơ sơ kì tu sĩ. Khai Huyệt cấp có lẽ cũng bằng Luyện khí tầng mười mấy. Hừm, Luyện khí chém Trúc cơ, hơi khó nhưng không phải không làm được. Tiên Long lực đi ra!"
Khoai gầm lên, trong cơ thể Trần Phong máu huyết chạy chồm lên, tựa như thủy triều cuồn cuộn, đem cơ thể hắn biến đổi, toàn thân mọc vảy rồng, sau lưng có hai cánh chim trắng muốt, hai chân hóa thành vuốt chim, hai tay hóa thành vuốt rồng, đầu mọc hai cái sừng. Đôi mắt hóa thành một đen một trắng, mái tóc dài ra kéo đến ngang vai, trong miệng hai răng nanh mọc dài.
Lúc này tên Linh giả nọ cũng công tới, Linh lực hóa thành một dãy núi trùng điệp, bên trên là từng đầu yêu thú gào thét, Linh quang phun ra, áp lực một lần nữa đè xuống.
Phá!
Khoai đấm ra một đấm, lập tức Linh thuật của tên kia sụp đổ, Long trảo thủ xé không chộp lấy bộ mặt hắn.
"Thả ta ra!"
Gã gầm thét, lấy ra một cái cột trụ, đó là Linh bảo hắn khổ cực luyện chế. Một trụ quét qua, không ngờ Khoai dùng tay còn lại chặn đứng vững vàng, tay kia bóp mạnh, đem đầu lâu hắn ép cho vết nứt chằng chịt.
A a a a
Gã gào lên, Linh lực cuồn cuộn tiến vào Linh bảo, lập tức cột trụ to ra gấp đôi, mà sức nặng cũng phải cũng tăng lên. Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh một hình nhân, trông cực kì mờ ảo, nhưng vì đó mà Linh lực hắn bạo tăng, có xu thế thoát khỏi trấn áp của Khoai.
Oành!
Rốt cục gã vẫn dứt ra được, nhưng lúc này khuôn mặt đầy máu, thở hồng hộc, thậm chí giữ mình bay trên không cũng có chút khó khăn.
"Ngươi thấy đấy, cùng cảnh giới ngươi còn yếu lắm, tiềm lực của thân thể này còn rất nhiều nơi để khai thác. Không cần vội tu thành Linh hồn, trở thành Linh giả, hãy rèn luyện, hãy củng cố căn cơ bản thân thật chắc, để chiến lực có thể đạt đến đỉnh cao.
Khoai nói xong trong con mắt bắn ra hai luồng khí, xoẹt xoẹt cắt đạo Linh thuật của tên kia ra làm mấy mảnh.
Ở trong Tinh thần hải, Trần Phong cũng đang há hốc mồm, cảm thấy được mình còn quá nhiều thiếu sót. Cùng một cảnh giới, vậy mà Khoai lại có thể chém giết cường giả như vậy, còn hắn thì bó tay chịu trói!
"Ta cần tôi luyện chính bản thân mình, giống như rèn sắt vậy, Cương khí ta phải hùng hậu, phải có chất lượng vô địch trong cùng cảnh giới. Tinh thần lực của ta, cũng phải đạt đến mức cao nhất! Thân thể, kĩ năng,....tất cả phải được luyện lại một lần nữa!"
Trần Phong ngày càng khát khao, ngọn lửa chiến thắng trong hắn bùng lên mãnh liệt. Những ngày này do thực lực tăng lên quá nhanh, hơn nữa đối thủ lại quá yếu, khiến hắn không tránh khỏi có chút tự mãn, buông thả việc tu luyện. Nhưng giờ hắn nhận ra, mình đã có chút lạc lối mất rồi.
Kẻ địch của chủng tộc vẫn còn đó, Thần tộc bị diệt, bao nhiêu bí ẩn còn cần hắn mở ra, cần hắn khám phá, cần hắn đánh đổ! Nhưng chăn ấm nệm êm đã đem hắn tha hóa, khiến hắn có lúc quên rằng gánh nặng chủng tộc đang đè lên mình.
"Ta cần học, học nữa, học mãi. Thủ đoạn chiến đấu còn quá ít, cần phải làm phong phú thêm nữa. Ta thân mang thể chất nghịch thiên, công pháp nghịch thiên, nhưng chiến lực chỉ đến như vậy, thật xấu hổ làm sao."
Trong lúc hắn đang tự chỉnh đốn mình thì bên ngoài Khoai đang kịch chiến cùng ba tên Linh giả khác. Lúc này nó không còn nhẹ nhõm như trước nữa, thậm chí đã phải tế ra đốt tre, bản mệnh của nó. Đốt tre sẽ cung cấp sức sống vô cùng vô tận cho cơ thể Trần Phong, dù là Linh bảo đánh rách tay chân hắn đi nữa thì cũng có thể chữa chỉ trong vài giây.
"Tên này là quái thai hay sao?"
Một tên Linh giả kinh hô, một chưởng đánh ra bị Khoai phá nát.
Một tên khác cũng nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Thật mạnh mẽ, chẳng lẽ là cường giả Thanh Long Giang tông? Nhưng hắn từ nãy đến giờ cũng không thi triển ra Linh thuật của tông này đi?"
Bốn người chiến đấu kịch liệt, sóng xung kích ầm ầm lan ra bốn phía, chấn cho mấy người xung quanh nghiêng ngả không dứt.
Thành và Lê Chí Cườngvẫn đang vất vả chống đỡ, lúc này những kẻ đột kích nơi đây đều bị xử lí, chỉ còn ba người bọn họ mà thôi. Nhưng rất may cao thủ cấp Chuyển Linh trở lên đều bị Khoai thu hút, chỉ còn lại cao thủ cỡ Khai Huyệt. Mà cao thủ bậc này thì Lê Chí Cường một mình có thể đánh lui ba bốn người, bởi vậy khoảng cách giữa hai người đến ngôi chùa kia ngày càng gần.
Hết chương 179

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.