Nam Việt Đế Vương

Chương 16: Đốt tre kì lạ




Trần Phong cùng Thanh Sương lúc này đã trở về căn lều.
Cả hai nghỉ một lúc rồi Thanh Sương đứng dậy, nói: " Mặt trời cũng đã lên cao rồi đấy, ăn sáng thôi không lại muộn mất."
"Để tôi giúp cô."
"Thôi, đàn ông con trai như cậu không nên đ-ng vào bếp núc, khéo lại cháy cái lều này thì tối tôi không có chỗ ngủ đâu."
Trần Phong nghe câu này khóe mắt giật giật lên. Chắc cô nàng vẫn còn giận việc không nói cho cô nàng biết về đốt tre kia chứ gì. Hắn cũng mặc kệ cô nàng, ngồi xuống cầm đốt tre nhìn một lượt, cũng chẳng thấy gì. Hắn vận ma pháp lực, truyền vào trong đốt tre, chỉ thấy đốt tre chỉ khẽ nhúc nhích một chút, sau đó lại nằm yên như cũ. Hắn không nản chí, lại tiếp tục truyền nhiều ma pháp lực hơn nữa nhưng vẫn vô dụng. Hắn cầm đốt tre để trong bếp lửa, một lúc sau đưa ra đốt tre ngay cả vàng đi cũng không có.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ:
"Đây là một đốt tre, nếu muốn nó sinh trưởng thì cần: nước, đất hoặc một thức gì đó liên quan đến mộc."
Hắn hào hứng định đi thực hiện thì Thanh Sương ngăn lại:
"Ăn sáng đi đã rồi làm gì thì làm."
Trần Phong không dám cãi lại, đành bấm bụng ngồi xuống ăn cơm. Bữa sáng hôm nay ăn ngon vô cùng.
"Thịt nấu từ bạo viên kia đấy, ăn đi rất tốt cho sức khỏe, lại gia tăng thực lực." Thanh Sương giới thiệu
Nghe câu này, Trần Phong trố mắt. Thật không ngờ là con quái vật kia lại có thể trở thành một món ăn ngon lành như vậy. Hắn gắp một miếng lên ăn thử, chỉ thấy nó không dai, cứng mà lại vô cùng mềm mại, có độ đàn hồi nhất định, cộng thêm vị mằn mặn, ngòn ngọt, lại thêm chút chua chua của gia vị tạo nên một vị ngon mê người. Khi nuốt vào xuống, nó đi qua hầu, chảy qua thực quản, rơi vào dạ dày. Ở đó, hàng triệu hạt năng lượng bị phân giải ra, dung nhập vào bên trong từng tế bào, tăng cường sức mạnh của tế bào, làm Trần Phong thoải mái không thôi.
"Ngon quá." Trần Phong cảm thán
Thiếu nữ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Đang ăn Trần Phong chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
" Tôi nhớ cô hình như có việc gì quan trọng phải làm mà, sao mà bây giờ vẫn ở đây?"
Nghe câu hỏi của Trần Phong mặt thiếu nữ đột nhiên lộ rõ vẻ khó chịu. Nàng lẩm bẩm:
" Việc đó có lẽ đã xong rồi. Đáng ghét, vậy phải thấy khuôn mặt kênh kiệu của con ả kia rồi. Tất cả là tại con vượn điên kia cản đường, không thì ta đã kịp rồi."
Trần Phong thấy thiếu nữ có thái độ như vậy, hắn cũng không tiện hỏi nữa, chú tâm ngồi ăn
Cả hai cuối cùng xử lí xong bữa sáng, hắn lại tiếp tục nghiên cứu về đốt tre. Thanh Sương cũng thấy tò mò, cũng tham gia nghiên cứu với hắn. Cô nàng cầm ống tre lên, sau đó truyền ma pháp lực vào, rồi mọi chuyện xảy ra như khi xảy ra với Trần Phong, không khỏi cau mày suy tư. Nàng khẽ niệm ma ngữ, trên tay bùng lên một ngọn lửa 🔥, cố gắng đem đốt tre thiêu cháy nhưng không được, lại tiếp tục niệm ma ngữ, tay lại xuất hiện một luồng sét ⚡, sau đó lại xuất hiện thêm một thủy cầu,.... Cô nàng làm bao nhiêu cách cũng không được, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên:
" Ta không tin là không có cách trị được ngươi."
Nói rồi cô nàng lại tiếp tục niệm ma pháp ngữ. Trên tay cô dần ngưng tụ một thanh kiếm bằng phong hệ ma pháp. Cô nàng ngay lập tức vung thanh kiếm chém lên đốt tre.
"Không" Trần Phong giật mình kêu lên, lỡ may cô ta chém hư cái đốt tre thì bao nhiêu công sức của hắn đều đổ xuống biển sao?
Cạch.
Rắc rắc rắc
Thứ bị vỡ ra lại là thanh kiếm của Thanh Sương!
"Không thể nào!" Nàng cảm thấy ngạc nhiên. Nàng biết rõ một kiếm này mạnh mẽ như thế nào, dù là Nội cương cảnh cường giả cũng bị chém rách thân thể, vậy mà không làm xước đốt tre mảy may.
"Đây là một bảo vật cấp độ không thấp, có lẽ ít nhất là Linh bảo." Thanh Sương khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
" Đốt tre này mà là Linh bảo ư?" Trần Phong há mồm ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin nổi.
Bảo vật trong giới tu luyện được chia làm 3 loại, thứ tự là Phàm vật, Bảo khí và Linh bảo. Các loại vũ khí ở cấp bậc luyện thể cảnh đều chỉ là phàm vật. Còn lên đến luyện khí cảnh thì nó được gọi là Bảo khí, được chia làm ngũ phẩm; lên đến Linh cảnh thì không là Bảo khí nữa mà gọi là Linh bảo, được chia làm ngũ phẩm, nhất phẩm Linh bảo phù hợp cho Huyễn Linh cảnh sử dụng, ngũ phẩm phù hợp với Tôn Linh cảnh.
Trần Phong cảm thấy mừng như điên. Đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng trúng được Linh cấp bảo vật, quả thật là hắn quá may đi 🍀.
Nhưng một câu nói của Thanh Sương lại đem hắn trên thiên đàng lôi xuống mặt đất:
"Nhưng mà bảo vật này là loại phải có phương pháp đặc thù mới mở được, nếu không thì chỉ là một đồ vô dụng, không có giá trị."
Trần Phong vuốt đốt tre, khuôn mặt lộ rõ vẻ không cam lòng. Nhưng cuối cùng, hắn đành cất nó vào trong nhẫn không gian. Bởi vì bây giờ hắn có việc quan trọng hơn phải làm. Hắn cảm nhận được hắn sắp đột phá.
Hắn ngồi yên xuống, toàn thân tất cả khiếu huyệt mở ra đem linh khí thiên địa xung quanh hấp thu, đem dung nhập vào từng tế bào, từng sợi cơ, gân, liên tục đem chất bẩn trong đó tẩy rửa đi, làm thân thể hắn thêm sạch sẽ.
Thanh Sương cũng đang định tu luyện, thấy cảnh này trong lòng nghi hoặc:
" Cậu ta mới Luyện thể cảnh sao lại hấp thu được linh khí thiên địa, chẳng lẽ cậu ta là Linh Thể trung cấp? Nếu thật sự như vậy thì thật kinh khủng!"
Cô nàng kiến thức cũng được xem là phong phú, nhìn cái là biết ngay Trần Phong là Linh thể, nhưng lại không biết rằng Trần Phong là cao cấp Linh thể, nếu không có lẽ đã bị sốc.
"Nếu vậy thì cậu ta có thể hấp thu được thứ này." Dứt lời Thanh Sương từ trong nhẫn không gian lấy ra một đoàn chất lỏng trong suốt lấp lánh ✨ rất đẹp, từ đó tản ra từng luồng năng lượng mạnh mẽ. Nàng khẽ vung tay, từng giọt chất lỏng kia bay về phía Trần Phong, lơ lửng quanh hắn.
"Gì đây?"
" Linh dịch, là linh khí thiên địa ngưng tụ đến một mức nhất định sẽ xuất hiện. Mau mau hấp thụ nó để đột phá."
Trần Phong gật đầu, toàn lực hấp thu linh khí từ những giọt Linh dịch kia. Trong Linh dịch kia ẩn chứa lượng Linh khí nồng đậm gấp 15 lần so với ngoài không gian này, nhanh đem toàn thân hắn tẩy rửa sạch sẽ, đem thân thể hắn mạnh mẽ lên nhiều lần.
"Vẫn chưa đủ sao? Cậu ta sao lại cần nhiều vậy?" Thấy lượng linh dịch mình cho đã gần hết mà Trần Phong vẫn chưa đột phá, Thanh Sương cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục đem Linh dịch từ trong nhẫn không gian tặng cho Trần Phong.
Nhưng chỉ một lúc sau Thanh Sương đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười tươi, trông đẹp vô cùng, tiếc là Trần Phong đang lo đột phá, không tiện ngắm nhìn." Ra là cậu ta lợi dụng việc này để đột phá ma pháp lực, tiến lên ma pháp học đồ cấp 5, thật là tham vọng nha."
Nói rồi cô nàng lại vung tay lên, một đoàn chất lỏng lại bay ra, lần này từ đó lại có dao động ma pháp cực kì mãnh liệt.
Trần Phong vẫn đang ngồi yên tu luyện
"Cuối cùng cũng đột phá"
Luyện cốt kì!
Ma pháp học đồ cấp 5!
Trần Phong cảm nhận được năng lượng chảy xuôi trong cơ thể mình, hắn thỏa mãn vô cùng. Dưới sự trợ giúp của Linh dịch, hắn đã đột phá Luyện cốt kì, ngang bằng với Lộc Sơn, nhưng nếu bây giờ Trần Phong gặp lại hắn, tên đó chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Đó là chưa kể tới ma pháp lực của hắn đã đạt tới học đồ cấp 5. Nếu dồn tất cả lại thì dù gặp Luyện huyết kì võ giả thì cũng có sức chống lại.
"Cảm ơn cô, Thanh Sương" Trần Phong hướng về phía Thanh Sương, cúi đầu
" Không có gì đâu, chỉ là một chút Linh dịch mà thôi, cũng không đáng nói." Cô nàng giọng nói đầy sự bình thản, nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Thanh Sương suy nghĩ một lúc, rồi nói:
" Trần Phong, có lẽ tôi sẽ giúp cậu một thời gian."
"Giúp gì?"
"Tu luyện"
"Thật sao, cảm ơn cô nhiều lắm"Trần Phong hét lên mừng rỡ, định lao lại nắm tay Thanh Sương.
"Nhưng trước đó cậu phải đi tắm đi đã. Cả người trông cứ như vừa đi dưới cống lên vậy"
Cô nàng lùi lại, một tay che mũi, miệng, một tay cản Trần Phong lại.
Hắn ngửi ngửi quanh thân thể mình, quả thật rất thối. Võ giả mỗi khi đột phá, thân thể lại đem tạp chất trong thân thể đẩy ra, làm thân thể thêm mạnh mẽ. Trần Phong lại sử dụng linh khí thiên địa để tẩy rửa thân thể, đương nhiên phải mạnh mẽ vượt xa thường nhân rồi. Hắn lao như bay ra một con suối gần đó, đem thân thể kì cọ một lần lại một lần, cho đến khi sạch bóng mới thôi. Lúc này thân thể hắn trắng nõn, khuôn mặt vốn cũng đã khá đẹp trai nên giờ đây hắn toàn thân trông có vẻ rất chi là tuấn tú.
Hắn quay trở về căn lều, lúc này Thanh Sương đang đứng dưới gốc cây cổ thụ kia, đang thực hiện một loại ma pháp gì đó.
"Cậu đã chuẩn bị xong chưa" Thánh Sương mở miệng trước
Trần Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
" Tôi đã quan sát cậu chiến đấu. Tôi chỉ có thể dạy bảo cậu về phần ma pháp, còn về chân khí hay luyện thể gì gì đó thì tôi không biết rõ lắm, cái này cậu phải tự tìm hiểu thôi. Cậu thử làm ra những đòn công kích bằng ma pháp cơ bản xem nào."
"Ý cô là thế này?"Trần Phong đưa tay phải ra, miệng lầm bầm, trên tay dần dần xuất hiện một mũi tên gió. Rồi hắn lại đưa tay trái ra, lầm bầm một lúc nữa, trên tay lại xuất hiện một lưỡi kiếm gió. Hắn vung hai tay lên, đem một tên một kiếm phóng thẳng vào một cái cây, làm thân cây nhiều thêm hai lỗ hổng không nhỏ.
"Không tệ, có thể làm được như vậy cũng không tồi. Vậy cậu chuyển sang hỏa hệ ma pháp xem sao." Thanh Sương gật gù tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục ra lệnh cho Trần Phong thực hiện
"Tôi không biết."
"Hả, sao lại không biết?"
"Vì tôi ma pháp lực là phong hệ nên chỉ có thể xài phong hệ mà thôi. Sư phụ tôi lúc kiểm tra thể chất đã có như vậy." Trần Phong giải thích
" Cậu đúng là đồ ngốc mà! Sư phụ cậu nói như vậy ý bảo cậu nên tu luyện ma pháp phong hệ vì nó sẽ nhanh hơn tu luyện các loại khác, chứ không phải là không được tu luyện các hệ khác. Như tôi đây này, có thể vận dụng khá nhiều nguyên tố ma pháp như hỏa hệ, thủy hệ, phong hệ,.... trong đó chủ đạo là phong hệ. Hiểu chưa hả đồ ngốc. Ơ mà cậu có sư phụ à?" Thanh Sương ngẩn người, lại tốn công giải thích cho Trần Phong.
Trần Phong gãi gãi đầu:
"Ồ ra là vậy, tôi hiểu rồi. À tôi có sư phụ đấy."
"Ai vậy? Là người như thế nào? Ở đâu? Thực lực mạnh không?" Cô nàng tò mò hỏi
" Tôi chỉ biết tên của sư phụ là Phong Thiên, còn về phần tu vi thì mù tịt, ngay cả sống ở đâu cũng không rõ."
Thanh Sương sau khi nghe câu trả lời của Trần Phong mặt biến ảo không ngừng, lẩm bẩm:
"Phong Thiên, không phải là vị kia chứ, đừng đùa, sao vị kia có thể thu nhận đồ đệ chứ? Chắc chắn là trùng tên mà thôi, đúng vậy, là trùng tên"
"Sao vậy, có chuyện gì về sư phụ tôi sao?"Trần Phong nhìn thẳng vào mặt cô nàng, dò hỏi.
"Không có gì đâu. Thôi cậu cứ lo tu luyện đi. Bây giờ tôi sẽ giúp cậu trong việc làm nhanh tốc độ niệm ma pháp ngữ cùng với điều khiển ma pháp lực"
Trần Phong cùng đồng ý, lắng nghe Thanh Sương giảng giải về ma pháp lực làm hắn hiểu ra thêm rất nhiều điều. Đầu tiên đó chính là việc điều khiển ma pháp lực, tốc độ sử dụng ma pháp lực của hắn khá chậm nên nếu cận chiến thì khá khó khăn. Hắn trong buổi sáng này đều dùng để tăng tốc độ di chuyển của ma pháp lực, khi nào cạn kiệt ma pháp lực Thanh Sương lại đưa hắn Linh dịch để khôi phục, dù sao thứ này cô nàng cũng có nhiều nên cũng chẳng lo.
Cả hai nghỉ để ăn trưa một lúc sau đó lại lao vào tu luyện. Buổi chiều hắn dùng để làm tăng tốc độ niệm ma pháp ngữ, trong đó có việc rút gọn để tăng tốc độ niệm. Hắn phải trì trật cả buổi mới đem câu ma ngữ tạo nên tên gió và kiếm gió rút gọn.
Buổi đêm.....
Trần Phong thả người lên chiếc đệm êm ái, cảm thấy thoải mái vô cùng. Cả ngày hắn liên tục vận chuyển ma pháp lực, đến bây giờ làm một thân kinh mạch của hắn đau nhức không thôi. Nhưng mà hắn thu hoạch được rất nhiều thứ, đầu tiên đó là ma pháp của hắn bây giờ đã có uy lực hơn xưa, rất có tính thực chiến, không giống như lúc đánh nhau với Lý Kiếm phải đánh lén mới thành công.
"Quả nhiên muốn có thành tựu thì phải chịu không ít đau khổ. Còn nếu muốn mạnh lên mà lười nhác, không chịu khó thì 100 năm nữa cũng đừng mơ mà được." Trần Phong đã đúc rút được kinh nghiệm sau một quá trình luyện tập.
Hắn nghỉ ngơi một lúc sau đó lại tiếp tục tu luyện. Lần này hắn muốn biến ma pháp lực của mình có thể chuyển sang nhiều dạng khác nhau. Hắn đã tham khảo Thanh Sương một số ma pháp ngữ các hệ, bây giờ là lúc đưa ra sử dụng. Còn cô nàng thì cũng đang ngồi xuống tu luyện, gia tăng thực lực.
"Cô ấy cố gắng như vậy, thế nên ta cũng phải cố gắng hơn mới được."Trần Phong thầm quyết tâm trong lòng.
Hết chương 16
Ai đọc đến đây thì nhận xét truyện dùm tác giả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.