Nam Việt Đế Vương

Chương 153: Bí ẩn




Khoai bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ của hắn, ánh mắt nhìn xa xa, dường như đang theo dõi cái gì đó.
Trần Phong nhìn dáng vẻ của hắn thì có chút tò mò, hỏi:
"Nơi đây là đâu vậy?"
Khoai nhún vai, đáp:
"Long cung."
"Nhìn qua ai chẳng biết đây là Long cung, nhưng nó là của ai mới được chứ?"Trần Phong hừ lạnh, đáp. Mà Khoai cũng chỉ nhíu chặt mày, nói cụt ngủn:
"Thanh Long."
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, tên này rõ ràng biết nhiều chuyện nhưng không thèm nói ra, cứ giả bộ cao thâm lắm vậy. Đột nhiên hắn cảm giác được liên hệ giữa mình cùng thân thể biến mất, lập tức giật mình định tỉnh lại thì Khoai đã nói:
"Bình tĩnh, bình tĩnh, ta mượn cơ thể ngươi dùng chút thôi."
Khoai tiến nhập vào cơ thể hắn, đột nhiên thốt lên một tiếng, nói:
"Ồ, không ngờ thời gian này ngươi tiến bộ ra phết. Cơ thể ít nhất không rách nát như trước nữa."
Nó gật gật đầu, sau đó từ trong đốt tre từng đám từng đám ánh sáng tỏa ra, dung nhập vào cơ thể Trần Phong, xoạc xoạc xoạc mấy tiếng sau lưng hắn đột nhiên mọc hai cánh như cánh chim, thuần một màu trắng muốt, trông cực kì ảo diệu.
"Huyết mạch cũng thức tỉnh lại không ít rồi nha. Cũng không đến nỗi ngu ngốc như mình nghĩ." Nó lầm bầm mấy tiếng, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh một cách, tức thì thân thể hắn bắn lên cao, lơ lửng trên bầu trời. Mà nhờ đó hắn mới thấy được toàn cảnh tòa Long cung này. Nói Long cung thì chưa hẳn đúng, bởi đây giống như Long thành hơn, bởi vì nhìn xung quanh thì thấy cơ man nào là nhà cửa, đường phố,....đủ loại, thậm chí còn thấy cả xưởng binh khí, quân doanh,... xung quanh được bao lại bởi bốn bức tường thành, chẳng qua tất cả đều đã đổ nát.
Đặc biệt là giữa tòa thành có một vết nứt, kéo dài từ cổng phía Đông đến cổng Phía Tây, đem tòa thành kể cả tòa Long cung này chia làm hai nửa, mà nhìn vết nứt này càng nhìn càng thấy giống một vết kiếm.
" Những vết kiếm này, khí tức này, sức mạnh này không thể nào sai được. Đó rõ ràng là dấu vết của Thuận Thiên kiếm! Chẳng lẽ Lão Thanh Long kia làm phản? Không thể nào, tính cách Lão ta như thế nào ta biết rõ chứ, hắn tuy nóng tính, nhưng rất mực trung thành với Long Quân, nếu nói Khoai này phản thì có thể, chứ hắn thì không thể!"
Mỗi một lời hắn nói đều truyền đến tai Trần Phong, mà nghe vậy hắn liền hoảng hồn, dựa theo ánh mắt của Khoai mà nhìn ra ngoài. Chỉ thấy phía dưới là một vệt kiếm dài kinh khủng, bên trong còn thỉnh thoảng thấy được từng luồng kiếm quang màu vàng bắn thẳng lên trời, mỗi kiếm đều mang theo khí tức khủng bố, đánh cho bầu trời phía trên không ngừng vang lên những tiếng ầm ầm.
"Thu!"
Khoai mở tay ra, tức thì một luồng kiếm quang bị hắn kéo lại, rơi vào lòng bàn tay. Chỉ thấy luồng kiếm quang này biến đổi liên tục, lúc thì hóa thành kiếm, lúc thì hóa thành một con Kim Long uốn lượn, lúc lại hóa thành một cái ô, dùng toàn lực hòng thoát khỏi tay Khoai. Theo những hành động đó thì vẻ mặt của Khoai cũng tệ hơn bao giờ hết, thậm chí pháp lực tán loạn, suýt chút nữa là rơi từ trên trời xuống, từ đó có thể biết được trong lòng nó chấn động đến cỡ nào.
"Trả thân thể này cho ngươi đấy."
Khoai điều khiển thân thể hắn rơi xuống dưới, sau đó ý thức lại bay vào Tinh thần hải hắn, ngồi chễm chệ trên đốt tre, vẻ mặt khá nghiêm trọng, trong tay nắm lấy một thanh kiếm màu vàng kim.
"Ngươi có thể giải thích cho ta được không, rốt cục mọi chuyện là như thế nào?"
"Lắm chuyện quá, con nít ranh thì biết cái gì, ngoan ngoãn tu luyện đi thôi."
Nó phất phất tay, làm bộ mặt khinh bỉ nhìn hắn. Trần Phong thấy vậy liền nhếch mép, đột nhiên vận dụng Quan tưởng pháp, hóa thành Thần Long, vuốt rồng chộp về phía Khoai.
"Ố ồ, dám đánh cả ta nữa? Trẻ con bây giờ quả nhiên bá đạo, không đánh thì không biết chừa!"
Khoai hai tay chắp sau lưng, làm một bộ dạng ông cụ, tuy nhiên nó chỉ có hình hài một đứa trẻ, thành ra trông giống như ông cụ non đang vẻ vẻ ta đây.
Oành oành oành
Nó mở tay ra, từ trong tay xuất hiện hàng trăm sợi dây thừng, tựa như mấy trăm con rắn nhỏ, vù vù bay lên, không ngờ đem Thần Long trên trời trói chặt, lôi xuống, ném ầm vào mặt nước. Thần Long này lại là do ý thức hắn biến hóa mà ra, cho nên một chiêu này đánh hắn bị thương không nhẹ, đầu óc choáng váng!
"Thả ta ra." Trần Phong hét lên, lúc này ý thức đã trở lại hình thái con người, bị một đám dây thừng trói lại hình bánh tét, lơ lửng trên trời cao.
"Im lặng nào bé con."
Khoai phất tay, một sợi dây thừng quấn quanh miệng hắn, ngăn không cho hắn nói chuyện.
"Tản ý thức đi, rời khỏi Tinh thần hải chắc có lẽ sẽ thoát được đám dây thừng này!"
Hắn cố gắng tản đi ý thức của mình, nhưng không ngờ không thể, ý thức vẫn ở tron Tinh thần hải, không thể quay trở về cơ thể.
Khoai ngồi trên đốt tre, một tay vừa mân mê luồng kiếm quang vừa thu được, một tay lại chạm nhẹ vào đóa Linh hỏa, cười nói:
"Thưở xưa, trên Thiên đình nơi các tiên nhân cư ngụ, có mấy vị Tiên cấu kết cùng đám yêu ma quỷ quái tạo phản. Bọn hắn không tính là mạnh, nhưng thân thể thì ghê gớm lắm, dù là Tiên khí tiên bảo cũng đánh không chết,. Thái thượng lão Quân đem bọn chúng ném vào tiên lô, dùng Tam muội Chân hóa đốt bảy bảy bốn chín ngày cũng không chết. Lại đem ra Thiên hà, để nước Thiên Hà gột rửa chín chín tám mốt ngày cũng không diệt. Rốt cục ông ta luyện chế ra một Tiên bảo, tên là Khốn Tiên. Ông ta vừa tế ra liền đem Linh hồn đám kia trói lại, lôi ra khỏi Tinh thần hải, lại tế lại Trảm tiên kiếm, một kiếm chém chết bọn chúng."
"Mà mấy sợi dây thừng này chính là Tiên thuật phỏng chế từng Khốn Tiên đó, nếu ngươi muốn thoát ra thì mơ tưởng".
Trần Phong nghe thế thì cũng không dãy dụa nữa, mà đột nhiên cười tươi, vẻ mặt cực kì hòa ái, nói nhỏ:
"Khoai nhà ta thần thông quảng đại, trí tuệ thông thiên, pháp lực siêu cường...."
"Không sai, ta quả thật là con người như vậy."
Nó không chút xấu hổ, nhận tất cả về mình, thậm chí còn nói:
"Thiếu niên, ngươi còn nói thiếu nhiều lắm."
Trân Phong nghe vậy thì cực kì hào hứng, hét to:
"....Khoai đi đến đâu, thần ma đều run sợ, kẻ địch phải quỳ xuống xin hàng...."
"Nói tiếp đi...."
...
"Tài năng xuất chúng, dù là các bảo vật của Thần cũng chỉ hơn một chút!"
"Sai sai, chính xác là chỉ có thể bằng hoặc kém hơn, lấy đâu ra hơn? Mấy cái Thần Binh kia sao có thể sánh được ta?"
.......
Trần Phong vận dụng hết vốn ngôn ngữ, đem tên này tâng lên trời xanh. Mà tên Khoai này càng nghe hắn nói thì càng hăng, vỗ tay liên tục, cười tít, nhưng vẫn không thả Trần Phong ra. Hắn nói đến tận khi hai trán nổi gân xanh chằng chịt, nói một cách yếu ớt:
"Là kết tinh của trời đất, là tinh hoa của thế giới, là kết quả của tạo hóa."
Trần Phong run rẩy, có cái gì hắn đã nói hết, nếu tên này vẫn không thả hắn ra thì hắn đành chịu thua.
"Xem như ngươi thấy được vẻ đẹp của ta, bởi vậy ta tha cho ngươi một mạng. Mau đi đi, có người đến tìm ngươi rồi."
Khoai phất tay, lập tức đám dây trói biến mất, mà ý thức hắn cũng trở lại cơ thể, chỉ thấy xung quanh từ lúc nào nhiều ra ba bốn người, đang đánh nhau kịch liệt. Bốn người đó chia làm hai nhóm, thực lực tâm cỡ Nội cương cảnh, Chân khí hóa Cương Khí, bởi vậy mỗi chiêu thực đều cực kì mạnh mẽ, đánh cho mặt đất xung quanh vỡ nát.
"Mấy người này cũng vào rồi?"
Trần Phong vội di chuyển, chỉ thấy phía trước có mấy chục người đang đánh nhau, kiếm khí bùng phát, phút chốc lại có một người nằm ngã quỵ xuống.
"Mấy người này có gì đó không ổn."
Trần Phong chú ý quan sát, thấy bọn họ mỗi người đều chiến đấu cực kì liều mạng, tựa như bị thứ gì đó kích thích vậy.
"Mấy tháng không gặp, không ngờ ngươi cũng khôn lên được chút đấy. Đám người kia quả thật đang bị lên đồng, chắc là nhiễm một tia chiến ý trong Thuận Thiên kiếm rồi."
"Nhiễm một tia chiến ý?" Hắn hỏi.
Khoai chậm rãi đi ra khỏi Tinh thần hải của hắn, bàn tay mở ra, đem một luồng năng lượng từ trong cơ thể đám người kia rút ra, đưa cho Trần Phong xem.
"Thuận Thiên kiếm ngoài tính sát phạt cực mạnh ra thì nó còn có thể kích thích chiến ý, khiến một người thường cũng hung hãn không sợ chết. Mà võ giả thì thực lực phải tăng lên ít nhất là hai phần. Năm xưa khi Văn Lang cổ quốc các ngươi chiến thắng dị tộc thì công lao của cái này không nhỏ đâu. Phải biết năm đó vùng đất mà thủy tổ các ngươi tìm đến là một nơi hoang sơ, yêu tộc hoàng hành."
Khoai dừng lại hồi lâu, lại nói tiếp:
"Chẳng qua.....Thuận Thiên kiếm phát ra chiến ý, không ảnh hưởng thế này. Người dính vào tia chiến ý này tuy hung hãn nhưng vẫn giữ lại lí trí, khiến một đội quân trở nên mạnh mẽ hơn, chứ không phải trở nên điên loạn thế này."
"Tên ngốc, ngươi cảm nhận nó thử xem."
Đột nhiên Khoai vung tay, một luồng sáng vàng bay vào Tinh thần hải hắn, lập tức nơi đây hóa thành một biển kiếm, bốn nơi kiếm quang bao phủ, mà Trần Phong cũng cảm nhận được từ sâu thẳm bên trong hắn một cảm giác máu lửa bốc lên.
Giết!
Hai mắt hắn đỏ bừng, lập tức xông lên tung chiêu đánh đến mấy người nọ. Mà Khoai lúc này cũng chui vào cơ thể hắn, nhìn mảnh không gian này một chút rồi nói:
"Có gì đó không đúng...."
Bàn tay nó đột nhiên to ra, hóa thành một con Tiên Hạc, vừa xuất hiện thì cả không gian ầm ầm rung động, vô số luồng kiếm khí kiếm quang bắn tới, đem con Tiên hạc này bắn thủng!
"Ta biết ngươi! Tên khốn khiếp!"Vẻ mặt Khoai bừng bừng tức giận, đem mảnh không gian này càn quét, vô số kiếm quang bị đánh ra khỏi Tinh thần hải của Trần Phong, mà nhờ vậy hắn cũng bình tĩnh trở lại.
Trần Phong lùi ra khỏi chiến trường, nhìn cơ thể bị thương của mình mà không khỏi sợ hãi run rẩy, nói:
"Thứ đó là gì, lại khiến ta trở nên điên cuồng như vậy, không thể khống chế cơ thể mình?"
Trần Phong hít sâu một hơi, đột nhiên nghe âm thanh Khoai truyền đến:
"Đem đốt tre cắm xuống đất, mau!"
Trần Phong không biết tại sao tên này lại hoảng hốt đến như vậy, nhưng cũng không ý kiến, liền triệu hồi đốt tre ra khỏi Tinh thần hải, sau đó cắm xuống mặt đất
Oanh oanh oanh
Từ thân đốt tre tỏa ra từng luồng sáng màu xanh lục, mà bốn phía mặt đất, tường cung điện, cây cột vốn có màu xanh đậm nay bị hút sạch sẽ, hóa thành một màu xám xịt, mà đồng thời cùng có vô số tia sáng truyền vào đốt tre.
Hết chương 153

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.