Nam Việt Đế Vương

Chương 151: Luyện Kim thân




Hai người va chạm nhau trong thoáng chốc rồi bật ra, vẻ mặt đều lộ ra sự hưng phấn thấy rõ. Lúc nãy hai người so đấu thì không dùng Chân khí, chỉ dùng thân thể thuần túy để chiến đấu. Trần Phong thân thể cực kì cứng chắc, tựa như một khối kim loại vậy, còn Thành thân thể có chút mềm yếu hơn, nhưng lực phát ra lại hơn Trần Phong một chút. Từ đó có thể thấy sự khác biệt trong phương pháp Luyện thể của hai người.
Thành bóp bóp lòng bàn tay, nói:
"Trần Phong, một chiêu vừa rồi anh đã hiểu được thực lực của em. Giờ thì chúng ta lại so về Chân khí, được không?"
Nói xong hắn ta vươn tay ra, lập tức Chân khí hóa thành một lớp giáp bọc quanh bàn tay, sẵn sàng chiến đấu.
"Anh đã tu đến Nội cương trung kì, mở ra hai chủ mạch, Chân khí so với Nội cương đỉnh cao thủ cũng không kém."
"Còn em..."
Trần Phong đáp, Chân khí theo lòng bàn tay bắn ra, hóa thành một cây búa, nói tiếp:
"Tụ khí đỉnh cao, chất lượng không kém anh đâu!"
Nói xong bàn tay hắn đánh ra, Chân khí nhiễm theo một tia Linh hỏa, hóa thành một lớp Chân khí đỏ rực quanh tay hắn.
"Chân khí có thuộc tính?"
Thành kêu lên kinh ngạc, bàn tay ầm ầm va chạm với tay hắn. Chỉ thấy theo đó từng luồng từng luồng yêu khí tỏa ra, Hổ khiếu vang trời! Mà Chân khí Trần Phong hóa thành một dòng sông lửa cháy bừng bừng. Chân khí hai bên vừa tiếp xúc liền vang lên từng tiếng xèo xèo, sau đó ầm một tiếng, mặt sàn bị sóng xung kích chấn vỡ tung!
Thành bị hắn một chưởng đánh bay, lui liền ba bước mới có thể ngừng lại, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Mà Trần Phong cũng kêu rên một tiếng, lui lại một bước, thân thể liêu xiêu như người say rượu.
"Anh Thành cũng đạt được di sản vị Linh giả nào đó"
Hắn lẩm bẩm, vận lực đem Chân khí còn sót lại trên tay đánh tan, thấy Thành đi lại thì hỏi:
"Chân khí của anh lúc nãy có một chút yêu khí, hơn nữa còn vang lên tiếng hổ gầm, không biết là thế nào vậy?"
Thành ngồi đối diện hắn, lấy ra một miếng thịt, lại đem một miếng khác đưa cho hắn rồi mới nói:
"Đó là do công pháp anh tu luyện. Anh đã nhận được một vị Linh giả, sinh thời là một vị Dung Linh cảnh, tên là Tam yêu tướng quân. Người này là một nhân yêu hỗn huyết, bởi vậy tu luyện công pháp cũng mang theo yêu tính. Long Tượng Hổ bá thể khi tu luyện sẽ chậm rãi cải biến Chân khí của anh, biến nó từ không có thuộc tính trở thành có thuộc tính, thậm chí mang theo chút yêu khí. Nhờ vậy Chân khí của anh hiện tại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Còn em thì sao? Lúc nãy anh cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng, hình như không phải đến từ Ma pháp lực?"
Trần Phong gật đầu, đáp:
"Đúng vậy, đó là do Chân khí của em tạo ra. Hơn nữa nó cũng không phải là do một môn công phap nào tạo ra, mà chỉ đơn giản là do Chân khí của em dung hợp với một tia Linh hỏa."
"Linh hỏa?" Thành nhíu mày, nghe cái tên này có chút quen.
Trần Phong không trả lời ngay, trái lại hắn vận dụng Tinh thần lực, cẩn thận từng li từng tí đem một tia Linh hỏa kéo ra khỏi mi tâm. Tia Linh hỏa hóa thành một quả cầu lơ lửng trong không trung, tuy vậy nhiệt độ tỏa ra tương đối kinh người.
"Ta nhớ rồi! Thật không ngờ em lại có diễm phúc như vậy, thật may mắn."
Thành thở dài nhưng trong mắt không có một tia ghen tị, trái laị còn đầy sự sung sướng.
Trần Phong thu Linh hỏa lại, hỏi hắn:
"Thế anh đạt được cái gì? Linh giả Dung Linh cảnh truyền thừa, chắc hắn không hề kém đúng không?"
Hắn ta gật đầu, từ trong thân thể một đoàn chất lỏng màu vàng kim bay ra, lơ lửng trước mặt hắn.
"Vị ấy nói với anh đây là Hoàng Kim dịch, dùng các loại Kim loại quý cùng với các Linh thảo Kim hệ luyện ra, có thể dùng để luyện chế bảo vật, cũng có thể dùng để luyện thân thể."
Hắn ngắm nghía nó hồi lâu, đột nhiên búng tay, bắn về phía Trần Phong rồi nói:
"Anh thấy em luyện thân thể theo con đường hóa thân thành bảo khí, bởi vậy vật này em sẽ cần hơn là anh đấy!"
Trần Phong nghe vậy lắc đầu liên tục, đáp:
"Sao lại thế được, bảo vật như thế này anh giữ lại phòng cho sau này..."
Hắn còn chưa nói xong thì Thành đã ra hiệu, nói:
"Lúc đó rồi hãy tính. Giờ trong đây nguy hiểm, Linh giả cũng có thể chết đi chứ nói gì là mấy võ giả Nội cương như chúng ta? Em hãy giữ đi, sau này nếu cần thì anh sẽ lấy lại, chẳng lo mất!"
Trần Phong cảm động, không ngờ Thành lại tin tưởng mình như vậy, sẵn sàng cho mình một món bảo vật như Hoàng Kim dịch.
"Cảm ơn anh rất nhiều." Hắn nói bằng tình cảm từ tận đáy lòng.
"Em cũng có thứ này muốn cho anh, hãy nhận lấy!"
Nói xong hắn đột nhiên chỉ một ngón tay, một ti Linh hỏa theo đó phun ra, rơi vào người Thành.
"Anh dùng Chân khí bảo vệ các bộ phận trọng yếu, lại dùng Chân khí dẫn dắt tia Linh hỏa này đi các bộ phận khác. Em sẽ giúp anh trong quá trình đó."
Thành nghe vậy thì yên tâm, hai mắt nhắm lại, tập trung cao độ cảm nhận thân thể. Hắn ta là Linh thể, Tinh thần hải đã mở ra được không ít, Tinh thần lực theo đó mà thoát ra, khiến khả năbg cảm nhận của hắn so với Khai Huyệt cao thủ cũng không kém bao nhiêu!
Linh hỏa luyện thể là một hành động hết sức nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể bị Linh hỏa thiêu chết, hóa thành một đống tro tàn trên mặt đất. Trần Phong vì vậy cũng cực kì cẩn thận, so với lúc làm cho mình còn cẩn thận hơn, Tinh thần lực từng li từng tí một đem Linh hỏa dẫn dắt, nhập vào các bộ phận trong cơ thể của Thành.
Một tiếng sau...
Quanh thân Thành là một lớp chất nhầy màu đen sì, mùi hôi thối, đó chính là những tạp chất trong cơ thể chỉ có thể bị luyện ra bởi Linh hỏa. Luyện nó ra rồi thì thân thể không những nhé bỗng đi, lại còn mạnh lên không ít. Thành bây giờ có cảm tưởng dù gặp cao thủ Ngoại cương cũng có thể chiến một trận, thậm chí đánh bại đối thủ!
Trần Phong ngồi bệt xuống, vừa thở dốc vừa nghĩ:
"Dù Tinh thần lực mình đã đạt đến mức của Ngoại cương cao thủ thì vẫn chưa đủ dùng, tiêu hao như vậy thật sự ngoài tầm kiểm soát, may mà Long Thần Quan Tưởng quyết của ta kịp sản sinh ra, nếu không đứt gánh giữa đường rồi."
Hắn lấy một ít Dưỡng hồn đan nhai vào, luyện hóa dược lực, bổ sung Tinh thần lực. Một lúc sau hắn đứng dậy, nóia:
"Anh Thành, anh có biết phương pháp sử dụng Hoàng Kim dịch hay không?"
"Có, rất rõ là khác."
Trần Phong nhờ thành dạy cho phương pháp này. Lại mất thêm mấy tiếng nữa hắn mới hiểu ra, bắt đầu thử dùng.
Hoàng Kim dịch là một loại dược dịch cực kì cao cấp, có lẽ phải đạt đến Linh cảnh. Trần Phong dám sử dụng nó quả thật có chút liều lĩnh, bởi Hoàng Kim dịch trong nó không những ẩn chứa năng lượng cuồng bạo mà còn có rất nhiều Kim hệ nguyên tố. Những nguyên tố này nếu dùng không đúng cách có thể khiến cơ thể bị chúng đâm thành trăm ngàn lỗ, không chết cũng thành phế nhân!
Trần Phong tách một giọt dược dịch từ trong đám Hoàng Kim dịch kia ra, sau đó dùng một loại nước đặc chế để hòa tan. Dung dịch mới có màu vàng nhạt, nhưng năng lượng bên trong vẫn còn cực kì cuồng bạo, nếu không cẩn thận có thể khiến cơ thể bị trọng thương. Trần Phong lấy một giọt từ dung dịch đã hòa tan đó cho vào lòng bàn tay, sau đó các Huyệt ở đó mở ra, chậm rãi hấp thu. Hắn chỉ thấy một luồng năng lượng lạnh băng tràn vào các Khí mạch, các tế bào nơi tay, sau đó ầm ầm một tiếng, chúng hóa thành vô số mũi kim đâm đến, cắt lòng bàn tay hắn đau nhức không thôi.
"Phải đem chúng trấn áp xuống, nếu không bàn tay này sẽ triệt để phế đi!"
Trần Phong ngưng tụ tâm thần, Chân khí từ toàn bộ bốn Chủ mạch trong cơ thể ầm ầm đánh tới, đem những mũi kim này nghiền nát toàn bộ, sau đó đem chúng xé tan, hóa thành từng đám năng lượng Kim hệ nguyên tố tản ra bốn phía.
"Tôi thiết quyền!"
Hắn siết chặt tay phải, một quyền nện lên bàn tay trái, không ngờ lại vang lên tiếng keng keng như kim loại va chạm, mà theo đó từng đám Kim hệ nguyên tố bị ép vào các tế bào. Không thể không nói cực kì trùng hợp, Kim thân thập biến quyết là dùng Kim hệ nguyên tố rèn luyện cơ thể, biến cơ thể thành một Linh bảo hình người, mà Toái thạch tôi thiết quyền lại đem đối phương biến thành một món Linh bảo, ra sức nện hòng khiến nó ngày một chắc chắn hơn. Hai môn Linh thuật này bổ sung cho nhau, lại thêm bản thân hắn có một đóa Linh hỏa, toát ra nhiệt lực hừng hực, thiêu đốt thân thể hắn. Lúc này có thể nói, hắn đang đem chính cơ thể mình biến thành một khối Khí thiết, và cũng chính hắn sẽ là người rèn ra Bảo khí từ đó!
Keng keng keng
Tiếng vang ngày càng chói tai, khiến Thành đang ăn một miếng thịt nướng ở bên cũng phải kinh ngạc, miếng thịt từ trong miệng bị lôi ra. Hắn càng nhìn càng kinh khiếp, thấy hai tay Trần Phong vung vẩy ngày càng nhanh, càng kinh người, liên tục nhắm vào mặt mình mà đấm tới.
"Kì quái, chẳng lẽ tu luyện nhiều nên não ngâm nước, tự đánh mình rồi? Mà đánh chỗ nào thì đánh chứ sao lại đánh vào mặt thế kia. Tội lỗi, tội lỗi."
Trần Phong càng đánh càng cảm thấy sáng khoái, Chân khí vận chuyển ngày càng nhanh, mỗi quyền đánh ra ngày càng mạnh, lực đánh mỗi quyền vậy mà đều có thể đánh trọng thương cao thủ Nội cương cấp!
Keng keng keng
keng keng keng
....
Không ngờ hắn đánh nguyên một đêm!
Đến lúc tỉnh lại hắn thấy Hà My, Thanh Hoa, Thành, Ánh Nguyệt đã đứng một bên, ánh mắt nhìn hắn đầy sự thương hại. Mà Viện trưởng lúc nãy cũng đứng một bên hắn, thở dài một hơi, nói:
"Luyện công một ngày một đêm, ngươi không sợ chết ư? Hơn nữa còn hung bạo như vậy."
Trần Phong lúc này vẫn chưa nhận ra tình trạng của mình, đang định đứng lên thì lập tức nhíu mày, kêu lên:
"Đau!"
Cả thân thể hắn không có chỗ nào không bầm tím, không có chỗ nào là không có vết thương! Nếu có nơi nào không có vết thương, chắc chỉ có nơi cách rốn một gang tay về phía dưới mà thôi.
Hà My ngồi bên cạnh hắn, Quang hệ Ma pháp cùng Mộc hệ truyền ra, bắt đầu chữa trị cho hắn.
"Anh thật liều mạng quá, lúc nãy thấy anh như vậy em còn tưởng anh bị điên rồi chứ, đang định ngăn cản. Nhưng Viện trưởng ngài ấy nói không cho, bảo rằng nếu làm vậy sẽ khiến anh bị thương nặng hơn nữa nên đành thôi."
Trần Phong cười khổ, đáp:
"Anh cũng có biết đâu, lúc đó không hiểu sao không có cảm giác đau, đến khi luyện xong thì thấy thân thể tàn tạ rồi. Thật nguy hiểm quá."
Mọi người mỗi người hỏi hắn một câu, hắn lại đang đau hàm nên cũng không tiện trả lời, chỉ biết gật gù cho qua chuyện. Mãi gần nửa tiếng sau mới chữa trị xong, hắn đứng dậy, hít sâu một hơi, sau đó mới đi ra ngoài ăn sáng.
Ngày hôm nay đã chuẩn bị đến ngày cuối cùng, mọi người sẽ theo truyền tống trận ở tòa thành này mà quay trở về thành Minh Dương. Những người ở đây ít nhiều đã nhận được một vài truyền thừa, người may thì đạt được di sản của Linh giả, kẻ xui thì chỉ được vài gốc thảo dược Dưỡng khí cảnh. Chung quy cũng không có ai tay trắng trở về, hơn nữa mỗi người đều tăng lên ít nhất một tiểu cảnh giới, hơn nữa còn học hỏi được không ít thứ.
Mà lúc này, Trần Phong gặp phiền phức.
Cha của Triệu Hảo, Triệu Lâm tìm đến hắn. Người này nghe đồn cực kì bao che khuyết điểm, thực lực lại cực mạnh, nay đã đạt đến Khai Huyệt cấp, chiến lực càng đạt đến mức độ của những Khai Huyệt cấp lâu năm như Lê gia lão tổ!
"Cháu là Trần Phong?"Triệu Lâm không ngờ hỏi hắn một cách rất ôn hòa, tựa như hai bên có quan hệ rất tốt.
Trần Phong nhìn hắn, lại nhìn Triệu Hảo phía sau lưng hắn, lại suy nghĩ hồi lâu mới đáp:
"Đúng vậy, không biết ngài có gì muốn hỏi?" Hắn không biết tên này đến có ý định gì, nhưng trước hết vẫn phải giữ đúng lễ nghĩa, tránh cho bị tìm cớ gây sự.
"Con trai ta Triệu Hảo nghe nói từng bị thua thiệt nhiều lần bởi một thiếu niên tên Trần Phong. Ta thấy tương đối tò mò, bởi vậy hôm nay muốn ở đây thi đấu một trận đấu công bằng, trước sự chứng kiến của những người ở đây. Ai thắng ai thua sẽ rõ. Như vậy có được hay không?"
Hết chương 151

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.