Nam Việt Đế Vương

Chương 121: Linh giả




Trần Phong nhíu chặt mày, căng mắt hết cỡ mới miễn cưỡng đọc được. Trên đó chỉ còn sót lại mấy chữ, ghi lại tên, họ của người đã chết.
"Dù sao mình cũng dựa vào phần mộ của họ, không thể lãnh đạm được."
Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy, lấy ra một bó hương sau đó đốt lên, cắm ba que vào phần mộ này.
"Chúng con đi qua đây, xin được dâng hương cho các ngài."
Mùi hương lan tỏa ra bốn phía, thơm ngát lòng người, khiến mọi ngươi nhất thời lộ ra vẻ kính ngưỡng, cúi đầu với các ngôi mộ, miệng thì lầm rầm tụng kinh.
Hắn sau khi đi một vòng mới trở về chỗ cũ nghỉ ngơi. Chui mình vào đống rơm hắn thấy thân thể ấm hẳn lên, cả người thoải mái vô cùng.
Mà Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh hắn cũng đã buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng thức, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Sao cô cứ nhìn tôi mãi thế?" Hắn hỏi, giọng buồn bực
"Tôi sợ cậu nhân lúc tôi ngủ làm trò đồi bại!"
Đầu hắn ong ong, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Trời ạ, cô nàng vẫn còn giận vụ việc sáng hôm nay. Thực sự hắn có cố ý làm gì đâu, rõ ràng hai người họ tự ôm lấy tay hắn đấy chứ??
Những người xung quanh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, chỉ có vài người là đảm nhận việc canh phòng. Bếp lửa ở giữa cháy lên rừng rực, bốc lên từng đám khói nghi ngút. Trần Phong lúc này hai mắt đã lờ mờ, cảm thấy Tinh thần mệt mỏi cực độ.
Không được!
Hắn nghiến răng, cố mở hai mắt thật to, tay đánh lên đùi mình. Nhưng nó cũng chỉ giúp hắn cầm cực một lúc, sau đó lại nằm vật ra, mắt nhắm nghiền.
Chắc chắn là có chuyện!
Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, lập tức cơn đau lan tràn cả thân thể khiến hắn tỉnh ngủ hẳn ra. Lúc này xung quanh mọi người đã ngủ say, kể cả những người canh phòng cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên xung quanh hương khói tụ lại, trên mỗi ngôi mộ chậm rãi hóa thành một hình tròn, sau đó hóa thành hình mặt người, lại hóa thành một người hoàn chỉnh, chẳng qua là không có chân. Nơi đây số mộ lên đến cả ngàn, bởi vậy đồng thời có đến cả ngàn cái người khói kì dị kia.
"Mười năm một lần, lại nữa à?"
"Ha ha, lâu lắm mới có kẻ thắp một nén nhang cho chúng ta, thật hiếm thấy."
"Cậu nhóc kia nghe nói đã thắp hương cho Lê Tướng quân, bây giờ lại thắp cho chúng ta, quả thật là ngoan ngoãn."
...
Trần Phong há hốc mồm, nhìn những người khói này đang nói chuyện vơi nhau mà lòng run run, quyết định nhắm tịt mắt, giả vờ ngủ.
"Thiếu niên, dậy đi, giả vờ làm gì?"
Một người khói hình dáng thanh niên cười to, bàn tay chậm rãi gõ lên trán Trần Phong. Thấy vậy Trần Phong sởn tóc gáy, nhưng cũng chỉ biết cười hà hà, đáp:
"Bị mọi người phát hiện rồi, các ngài là...."
"Linh hồn những Linh giả đã chết trận ở đây."
Họ trăm miệng một lời, thanh âm du dương trầm bổng, cực kì ma mị.
"Ta là Linh giả dưới Đinh hoàng triều"
"Ta là Linh giả dưới thời Lý Hoàng Triều."
"Ta là Linh giả dưới thời Trần Hoàng triều."
"Ta là Linh giả dưới thời Lê Đế triều."
.....
Hàng ngàn người khói kia tranh nhau giới thiệu, ánh mắt nhìn hắn cực độ tò mò, không hiểu sao thiếu niên này có thể thấy được họ.
"Còn, còn tôi, à không con tên là Trần Phong, rất vinh hạnh được gặp các ngài."
Hắn chút nữa đã rách hàm. Một ngàn cái người khói này là một ngàn Linh hồn của các vị Linh giả??? Họ cũng giống như những vị thần ở bản của Vi Sơn, là những tướng lính đã chết trận. Chẳng qua bọn họ đãi ngộ thấp hơn, không được ai cúng bái, thậm chí là họ là ai cũng không biết, chỉ có thể biết họ thuộc về triều đại nào mà thôi. Thật đáng buồn làm sao.
Một người khói có vẻ như là người đứng đầu, dáng vẻ là người đàn ông tuổi tứ tuần, khuôn mặt góc cạnh, dáng vẻ cực kì nghiêm nghị. Ông ta tiến lại gần hắn, lạnh lùng hỏi:
"Thiếu niên này chưa thành Linh giả nhưng đã nhìn thấy chúng ta, thật kì lạ. Thiếu niên, ngươi từ đâu đến, đây là thời đại nào?"
"Tôi đến từ thành Minh Dương, còn bây giờ là Việt Vương năm thứ hai mươi bảy."
"Việt vương? Chưa từng nghe qua. Này thiếu niên, triều đại gần nhất với Việt Vương này là triều nào vậy?" Ông ta cau mày, hỏi.
"Nguyễn Hoàng triều."
Nghe đến đây ông ta nhất thời tái mặt, bàn tay chộp đến Trần Phong, chỉ tiếc là người khói nên không thể nắm lấy hắn, chỉ có thể xuyên qua.
"Nguyễn Hoàng Triều? Thế còn Tây Sơn Đế triều thế nào? Quang Trung đại đế thế nào, bệ hạ thế nào rồi? Ngài ấy đã là Linh Đế cảnh, có hơn ngàn năm tuổi thọ, chiến lực đã vô địch vạn cổ, không có lí nào mà bệ hạ băng hà được! " Ông ta giọng nói run run, hiển nhiên tâm tình kém đến cực độ.
"Tây Sơn Đế Triều tồn tại được hơn trăm năm rồi sụp đổ, còn Quang Trung đại đế theo sử sách chép lại đã đột tử khi Tây Sơn Đế triều tồn tại được bảy mươi năm. Thời điểm bây giờ cách Tây Sơn Đế triều sụp đổ đã hơn sáu trăm năm rồi" Trần Phong đáp. Hắn thời gian này ngoài việc tu luyện cũng tìm hiểu tất cả sách sử của Nam VIệt quốc và biết được một số thứ cơ bản. Ví như khởi nguồn là thời đại Thần Thoại, bao trùm cả vạn năm thậm chí chục vạn năm. Sau đó vì thiên địa dị biến mà thời đại Thần thoại kết thúc, các vị thần biến mất, thế giới bước vào thời đại mới. Cùng lúc này thì Nam Việt quốc rơi vào thời kì Hắc Ám, bị Bắc Minh Đế quốc đô hộ, kéo dài đến năm sáu nghìn năm. Trong thời đại này cũng có nhiều vương triều nước Việt được hình thành nhưng chỉ kéo dài vài chục, vài trăm năm là kết thúc. Mãi cho đến khi Ngô vương nổi dậy thì thời đại này mới chấm dứt, Nam Việt Quốc tiến vào thời đại Độc lập.
Nghe đến đây thân thể bằng khói của ông ta kịch liệt run rẩy, có dấu hiệu vỡ nát ra, khiến cho mấy người khói xung quanh liên tục chạy lại, dùng thân thể mình để bình ổn lại sự sụp đổ này.
Một người khói hình dáng có lẽ là phụ nữ đi lại gần hắn, thì thầm:
"Đừng trách ông ấy nhé. Ông ta là một vị tướng trong quân đội triều Tây Sơn, bởi vậy nghe tin này có chút không kiểm soát nổi."
Trần Phong gật gật đầu, đôi mắt ái ngại nhìn ông ta, lại nhìn một đám Linh hồn thể xung quanh, tò mò hỏi:
"Các ngài chắc cũng là Linh giả phải không ạ? Tại sao mọi người lại ở đây vậy?"
Linh hồn thể hình dáng phụ nữ lúc nãy trả lời:
"Chúng ta là các Linh giả thuộc các triều đại Đinh, Lý, Trần, Lê,..... phái tới đây, nhiệm vụ là..."
Bà ấy còn chưa nói xong thì một Linh hồn thể khác đã bay đến, cản lại.
"Chúng ta chưa biết tên nhóc này là địch hay bạn, không nên tiết lộ lung tung. Chưa biết chừng lại là người của bọn chúng cũng nên."
Nghe vậy bà ấy liền im lặng, nở một nụ cười nhẹ:
"Xin lỗi nhé thiếu niên, ta không thể nói cho cậu được. Hãy chờ đi thôi, tương lai có lẽ cậu sẽ có được đáp án."
Nghe vậy Trần Phong cũng đành thở dài, hiển nhiên nơi đây chôn giữ một bí mật kinh thiên, và các vị Linh giả này cũng không muốn nói ra. Hắn cũng không thể ép buộc bọn họ, bởi vậy đành thở dài, đáp:
"Không sao đâu ạ. Chắc các ngài cũng có vấn đề quan trọng, không tiết lộ cũng là chuyện thường."
Hắn vươn người dậy, đi dạo xung quanh. Nhất thời hắn lộ ra vẻ kinh hãi gần chết.
"Trời ơi, cái này là...."
Trước mặt hắn là một Đỉa triều khổng lồ, so với lúc sáng bọn hắn gặp phải lớn hơn năm sáu lần, hơn nữa còn đang tràn đến vô cùng vô tận, dù là Linh giả thấy cảnh này cũng chỉ có một nước chạy trốn mà thôi. May mà chúng bị cản bởi một vòng sáng bao phủ bãi tha ma này, vòng sáng màu vàng kim, chém ra vô số kim quang, mỗi lần đỉa triều tràn đến liền bị chém nát, hóa thành bãi máu thịt
Còn những Linh hồn thể kia thì đang lơ lửng xung quanh, mỗi khi có một con đỉa chết đi liền bị họ hút đi, hóa thành từng viên cầu màu đỏ thẫm, sau đó bị chuyển đến một ngôi mộ ở trung tâm. Ngôi mộ này hình dáng cực kì cổ xưa, hơn nữa không biết xây dựng bằng chất liệu gì mà không bị ăn mòn, chữ viết trên bia đá vẫn còn rõ ràng. Dù Trần Phong đang ở bên rìa của khu mộ nhưng hắn vẫn miễn cưỡng thấy mấy chữ, vốn ban đầu nó còn mờ ảo, nhưng qua thời gian thì Trần Phong bắt đầu nhìn rõ hơn, rốt cục hắn thấy một chữ
Trấn!
Trấn?
Sắc mặt Trần Phong nhất thời trầm xuống, trái tim mười phần nguội lạnh. Một chữ Trấn này lại khiến hắn liên tưởng đến bao nhiêu thứ.
Thứ nhất, Trấn, tức là phong trấn, trấn áp, phong ấn! Tức là nơi đây chắc hẳn có một thứ gì đó vô cùng cường đại, đến nỗi mà các vị Linh giả này phải hi sinh mạng sống của mình để trấn áp. Nếu như vậy nơi đây chắc chắn là vật đại hung đại ác, bởi vì số lượng Linh giả đã chôn thây trong đây thực sự quá nhiều. Phải biết một khu vực như thế này phải có đến bốn năm khu mộ thế này, tức là có bốn năm nghìn vị Linh giả đã táng thân tại đây. Mà bí cảnh tổng cộng có năm khu vực, tức là có ít nhất hai vạn Linh giả đã táng thân trong đây.
Hai vạn Linh giả, đây là khái niệm gì???
Phải biết thành Minh Dương thời đỉnh cao cũng chỉ có hai mươi người đạt đến mức này, nhưng giờ nơi đây lại lòi ra cả hai vạn! Sự chênh lệch này khiến hắn có chút không thể tin được, bởi trong mắt hắn Linh giả là tồn tại mạnh mẽ bực nào, số người tu luyện đến cảnh giới này thật ít ỏi, ai chẳng phải là nhân tài? Nhưng giờ thì hay rồi, hai vạn Linh giả đó!
Nếu vậy thì có thể giải thích, đó là các triều đại của Nam Việt quốc vẫn luôn trấn áp tồn tại dưới này, còn các vị Linh giả này lúc còn sống hay đã chết vẫn cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình, dùng máu huyết, Tinh thần, sức mạnh để gia cố phong ấn, miễn nó nhảy ra ngoài làm hại thế giới.
Lúc này Trần Phong nhất thời cảm thấy những vị Linh giả nơi đây mới đáng kính làm sao, họ không ngại khó khăn gian khổ, đem thân mình chôn trong địa ngục, dù chết cũng không từ. Bởi vậy hắn liền khom lưng cúi đầu, vái ba lượt, trong lòng cực kì thành khẩn. Từ trong thân thể hắn từng chùm sáng bay ra, nhập vào những Linh hồn thể kia, khiến bọn họ thân thể phút chốc ngưng tụ lại, hình dáng rõ ràng hơn hẳn chứ không còn mờ mờ ảo ảo như trước nữa.
"Thiếu niên này....thật siêu phàm."
"Tín ngưỡng lực từ thân thể cậu ta tràn ra thậm chí bằng cả trăm cả ngàn người khác gộp lại!"
"Chúng ta có cơ hội khôi phục rồi. Những ai Linh hồn sắp tiêu tán mau mau hấp thu, cơ hội ngàn năm có một đấy!"
.....
Cả đám Linh hồn thể nháo nhào cả lên, sau đó từng Linh hồn thể bước lại gần hắn, bắt đầu hấp thu lấy những điểm sáng bay ra từ thân thể hắn. Những người này có thể vì tồn tại quá lâu, cũng có thể là bị thương nên Linh hồn cực kì mờ nhạt, gần như tan biến. Nhưng sau khi hấp thu những điểm sáng từ cơ thể Trần Phong thì bọn họ dần dần đậm lại, tay chân mặt mũi đều thấy rõ.
"Thiếu niên này chỉ vái chào như vậy nhưng Tín ngưỡng lực thật nhiều, chẳng khác nào có một Dung Linh cảnh cường giả đang vái lạy chúng ta."
Mà lúc này Trần Phong nhắm chặt hai mắt, trong lòng tràn đầy sự tôn kính cùng ngưỡng mộ những vị Linh giả này. Hắn không tùy tiện cúi đầu trước một kẻ khác, trừ cha mẹ tổ tiên ra. Nhưng hành động của những người này khiến hắn thấy rất đáng tôn trọng, bởi vậy dù cúi đầu khom lưng nhưng hắn cũng không thấy chút nào là nhục nhã, trái lại còn đầy cảm giác tự hào.
Hết chương 121
Lưu ý: Những câu chuyện lịch sử được tác giả vay mượn và phủ lên nó một màu sắc huyền ảo, chứ không hề có ý xuyên tạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.