Nam Việt Đế Vương

Chương 115: Kì lạ




Sau một lúc ngồi kiểm tra lại thân thể thấy không còn gì đáng lo ngại nữa nên Trần Phong quyết định đi ra khỏi phòng. Hóa ra nơi đây là một phần sản nghiệp của Hổ báo bang, là nhà nghỉ được xây dựng gần Thanh Long Giang. Nhìn xa xa về phía thượng nguồn có thể thấy được Thanh Hà quán như lơ lửng trên sông.
"Nói vậy ta đang ở phía Đông Nam của thành phố? Học viện ở phía Tây Bắc thành phố, khoảng cách có lẽ cũng tầm mấy chục km. Linh Nhi, Hà My, Ánh Nguyệt chắc cũng đã trở về an toàn rồi, ta có lẽ nên thông báo cho họ một tiếng.
Khi đến bàn tiếp tân hắn đã nhờ người phục vụ chuyển lời cho Ánh Nguyệt, còn bản thân mình thì đi ra ngắm cảnh. Hắn ngồi trên bờ đê, nhìn cảnh sông, cảm nhận từng đợt gió thổi nhè nhẹ lướt trên cơ thể mình, hắn lại thở dài một tiếng. Đối với hắn chuyện vừa xảy ra giống như việc sống lại vậy, bởi lúc đó hắn đã cảm nhận được cái chết đã bao phủ chính mình, sự sống lúc đó như một sợi chỉ bắc ngang sông mà thôi, chẳng biết lúc nào sẽ đứt. Bởi vậy tâm trạng hắn không tránh khỏi sự buồn vô cớ.
"Hà hà, nhóc, nghĩ gì thế?"
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao lớn đang đi tới.
"Chú Thạch Hà? Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Thạch Hà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy ra một đĩa lạc rang, một chai nước có màu đen tuyền ra đặt trước mặt.
"Ha ha, đúng là lâu thật. Nhóc thì lo đi học ở học viện, ta cũng bận bù đầu bù tai xử lí mấy công việc trong bang hội, thành ra không gặp nhau được. Nào, ăn đi."
Trần Phong cầm lấy vài miếng lạc rang lên nhai rộp rộp, sau đó cầm lấy chai nước uống ừng ực.
"Nước gì lạ vậy?"
Trần Phong nhíu nhíu mày, cầm chai nước trong tay lắc qua lắc lại. Lúc hắn uống vào thì cảm thấy hơi đắng chút xíu, nhưng khi uống vào lại có chút ngọt, hơn nữa bên trong nước này có rất nhiều năng lượng, khiến cơ thể hắn không tự chủ được mà hấp thu luyện hóa.
"À, nước mà là của đại ca cho đấy. Anh ấy nói là nó rất tốt, hãy cố uống thật nhiều vào."
Trần Phong trong thâm tâm tự nhiên xuất hiện một ít lo ngại, không phải hắn không tin Thạch Hà, mà là hắn lo ngại về Mai An Sinh. Hắn không biết người này từ đâu xuất hiện, danh tính, thực lưc tu vi,.....tất cả gần như là con số không. Muốn tin tưởng một người mà mình không biết thì chỉ có kẻ ngu mà thôi.
"Đại ca ư? Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ là vào tám năm, à không chín năm trước thì anh ấy đột nhiên xuất hiện ở đây. Lúc đó thành Minh Dương bị bọn lạ mặt tập kích nên tổn thương thảm trọng, Tam gia cũng chết gần hết chỉ còn lại mấy cao thủ Nội cương cảnh. Mà lúc đó vốn có năm bang phái, nhưng bùm! Hai cái bị bốc hơi ngay lập tức, ba cái còn lại cũng gần như sụp đổ. Anh ấy đã tập hợp bọn ta lại, thành lập một cái bang hội sau đó liền thôi. Mà thực lực ta cũng không rõ, nhưng ta đoán là Nội cương Ngoại cương gì đó, bởi vì lúc đó bang chủ thiên long bang lúc đó là một Ngoại cương cao thủ nhưng cũng không làm gì được anh ấy, đành để Hổ báo bang ta phát triển."
Nghe đến đây thì hình ảnh Mai An Sinh trong mắt Trần Phong lại phủ lên một lớp sương mù khó có thể xuyên thấu.
"Thật đáng ngờ. Anh ta đến quá đúng lúc, quá trùng hợp, biểu hiện cũng quá tầm thường, quá đơn giản."
Trần Phong trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không biết xử lí như thế nào nên đành gác sang một bên.
"À mà chú có chuyện này muốn nói. Về đám sát thủ đã truy sát cháu, chúng là người của bang hội số một thành Minh Dương,Hắc Thiên hội. Về động cơ thì chưa rõ, nhưng chú sẽ sớm tìm ra lí do thôi."
Trần Phong nhất thời ánh mắt sắc lạnh. Bang hội số một ư? Đợi đó, ta có ngày sẽ diệt các ngươi.
"Tiếp theo chú muốn nói đến chính là hai người đã suýt giết chết cháu hôm nọ."
Nghe đến đây Trần Phong lại càng nghiêm túc lắng nghe. Mà Thạch Hà đọc đến đây cũng có chút run run, hiển nhiên hắn có chút sợ hãi với hai người này.
"Họ là hai sát thủ của thành Minh Dương này, thường được gọi là Hắc Bạch nhị sứ, bởi nếu có mục tiêu nào bị họ nhắm đến thì gần như chết chắc. Đến nay đã có hơn trăm người trở thành oan hồn dưới tay của họ, thậm chí trong đó Nội cương, Ngoại cương cao thủ cũng có hai ba chục người, đặc biệt nhất trong đó còn có hai Khai Huyệt cảnh cao thủ! Hai người này trước đây từng nằm trong bảng truy nã của Thợ săn hội, thứ hạng khá cao, thực lực là Khai Huyệt cảnh 2 huyệt cũng 4 huyệt."
"Họ giết được cao thủ như vậy?"
Trần Phong hoảng hồn, cảm thấy không thể tin nổi. Cao thủ Khai Huyệt cảnh ở thành Minh Dương gần như đã tiếp cận đỉnh cao, dù như học viện Minh Dương cũng chỉ có hơn chục người mà thôi, cả thành Minh Dương cũng không quá trăm. Nhưng giờ hai ông lão kia có thể chém giết cao thủ cấp độ này, thật kinh khủng. Hắn vậy mà vẫn sống sau khi bị hai lão này ám sát!!!
Thạch Hà gật gật đầu đáp:
"Hai người này chỉ ra tay khi được trả công. Chỉ cần cho họ thật nhiều tiền thì việc gì họ cũng dám làm. Bởi vậy dù là Chuyển Linh cảnh, thậm chí Linh cảnh cường giả cũng không muốn giết họ, bởi nhiều lúc còn cần họ làm việc xấu thay mình. Hai người họ như hai thanh đao vậy, không quản ai cầm nó, chỉ cần biết có đủ khả năng vung lên là được!"
Nói đến đây gã vỗ vỗ vai hắn, nói:
"Nhóc rất may đấy, trước đến nay chưa có một Tụ khí võ giả nào chạy thoát khỏi hai người đó, thậm chí Nội cương cao thủ cũng không có lấy một người."
"Cháu hiểu mà."
Trần Phong đáp.
Thạch Hà nghe hắn trả lời như vậy thì cũng cười nhẹ, bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm với hắn.
Đến buổi chiều tà thì Trần Phong xin phép được ra về, mà An Sinh cũng rất vui vẻ, đưa cho hắn một cái túi nhỏ, nói:
"Hãy giữ lấy, hiện tại chưa cần mở ra. Khi nào tu luyện đến Khai Huyệt cảnh rồi mới mở ra nhé."
Hắn nhận lấy túi, cảm thấy nó cũng không nặng lắm, sau đó liền chào tạm biệt mà đi.
"Đại ca, anh thấy thế nào?"
Mai An Sinh dõi theo bóng hắn, cười nhẹ:
"Thiếu niên thiên tài, tương lai sẽ giúp ta được rất nhiều đấy."
Giọng hắn tràn đầy bí hiểm, dù Thạch Hà đã ở cùng hắn tám chín năm rồi vẫn cảm thấy mịt mờ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Lúc Trần Phong trở về đương nhiên là một trận mừng rỡ, mọi người tay bắt mặt mừng, hỏi thăm hắn hai ngày nay đã đi chỗ nào. Hắn cũng chỉ trả lời qua chuyện, nói rằng bị thương nên tìm chỗ để chữa thương, còn chuyện bị hai ông lão kia ám sát suýt chết thì không đề cập đến.
Hắn lúc này ngồi khoanh chân trong phòng, cố gắng cảm nhận Chân khí của mình. Bốn mạch đều mở ra đã đem lại cho hắn không biết bao nhiêu Chân khí, so với lúc trước gấp bốn lần cho nên Trần Phong có chút không quen, bởi vậy việc hắn làm quen với chúng là cực kì quan trọng.
Hơn nữa trong Khí mạch của hắn vẫn còn lưu lại không ít Ngụy Chân khí. Nó từng là món đồ bảo mệnh của hắn, để hắn ở Luyện khí cảnh có thể đánh được với Tụ khí hậu kì võ giả. Nhưng bây giờ khi hắn đã đạt đến Tụ khí cảnh thì Ngụy Chân khí đã bắt đầu lộ ra điểm yếu, không những không gia tăng chiến lực mà còn gây hại.
Thứ nhất, Ngụy Chân khí là do hắn cưỡng ép hấp thu Linh khí trong trời đất để tạo thành, bởi vậy luôn cần một lượng Tinh thần lực để giữ cho nó không bị tán loạn.
Thứ hai, Ngụy Chân khí rất khó điều khiển. Nó chỉ có thể tăng cường uy lực chiêu thức đơn giản, còn những chiêu thức phức tạp thì gần như là phế. Hơn nữa nó không hòa làm một với Chân khí của hắn.
Các lí do trên đã khiến hắn đưa ra quyết định: Phế bỏ Ngụy Chân khí! Từng đám từng đám khí màu sắc không đồng đều theo các lỗ chân lông cùng Khí huyệt chảy ra, chỉ để lại trong Khí mạch từng đám từng đám khí màu trắng sương, tinh thuần vô cùng.
"Giờ ta cần phải luyện tập thật nhiều, để cho chiến lực phát huy ở trạng thái cao nhất."
Hắn trong những ngày tiếp theo liền luyện tập Việt võ đạo, lại không ngừng Quan tưởng giúp Tinh thần lực tăng trưởng, lại ngâm một số loại thảo dược để tăng cường thân thể, rồi học cách sử dụng Chân khí như hóa thành hình xoắn ốc, mũi kim, thương,..... Chiến lực hắn ngày một mạnh lên, rốt cục ở hai tuần sau đã đạt đến một trình độ mới!
Nội cương cảnh, là Nội cương cảnh thứ thiệt, tuy chỉ là sơ kì nhưng cũng rất kinh người rồi.
Đặng Văn Nam, cha của Ánh Nguyệt lại đánh ngang tay với hắn. Ông ấy đã được hắn mời đến để so tài và kết quả thật bất ngờ.
"Không ngờ chỉ hơn nửa tháng thôi mà cháu đã khác biệt như vậy. Tài năng thật."
Trần Phong cười hì hì nhận lấy lời cảm ơn của ông ấy, mà nhóm anh Thành lúc này cũng ngồi bên cạnh chặc lưỡi không thôi. Thành bây giờ là Tụ khí cảnh đỉnh cao và chiến lực trong cùng giai rất mạnh, nhưng vẫn kém Nội cương sơ kì một chút. Vậy mà Trần Phong đã có thể chiến với cao thủ bậc này.
Trần Phong trong lòng vui mừng với kết quả này nhưng không dám kiêu ngạo, bởi vì hai học viện còn lại cũng có những thiếu niên thiên tài, thậm chí nhiều người đã đạt đến Nội cương cảnh trung kì. Mà với tài năng của họ chắc chắn sẽ có thể đánh ngang với Nội cương hậu kì! Như vậy thì chiến lực mày của hắn vẫn không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng!
"Vậy chúng ta vẫn phải thành lập tổ đội. Bây giờ em đã có chiến lực Nội cương sơ kì, cộng thêm anh Thành, chị Thanh Hoa, anh Quang Minh thì chúng ta đã có tổng cộng bốn người có chiến lực Nội cương cảnh, nếu lập tổ đội tuyệt đối có thể đánh ngang tay với Nội cương hậu kì cao thủ!"
Mọi người đều đồng ý, Hà My lại nói tiếp:
"Ừm, em có thứ này, muốn đưa cho mọi người ạ."
Nói rồi cô bé lấy từ trong túi ra mấy sợi dây chuyền, được buộc vào một viên đá hình lục giá. Viên đá màu trắng noãn, từ đó có thẻ cảm nhận được sóng Ma pháp lực dao động liên hồi.
"Đây là một số pháp bảo mà em tự làm. Nó có thể giúp mọi người tăng tốc, tăng sức tấn công, phòng thủ ạ."
"Lại có thứ tốt như vậy?"
Mọi người nghe vậy lập tức xúm lại xem, dáng vẻ cực kì tò mò. Dù sao thân phận của Ma pháp sư ở Đông Phương đại lục cực kì đặc thù, số lượng cực kì ít ỏi. Bởi vậy những món đồ của Ma pháp sư luôn là những đồ vật khá thần bí trong mắt những võ giả, ngay cả Trần Phong cũng không ngoại lệ. Tuy hắn cũng tu Ma pháp, nhưng theo thời gian nó ngày càng lép vế so với Chân khí, hơn nữa Trần Phong cũng không tìm hiểu nhiều, chỉ biết một chút da lông mà thôi.
Mọi người bắt đầu đeo những dây chuyền này vào, tức thì cảm nhận được có một luồng năng lượng chạy ngang dọc trên cơ thể. Mà những năng lượng này hiển nhiên hỗ trợ rất nhiều cho người đeo dây chuyền, bởi họ thấy mình mạnh mẽ hẳn lên.
"Xem này!" Thành hô lên mừng rỡ. "Trần Phong, thử lại đây đánh anh một phát xem sao"
Trần Phong không nhiều lời lập tức vận dụng Thiết lôi quyền, một quyền mạnh mẽ đánh lên lồng ngực Thành. Anh ta sắc mặt đỏ lên một chút, nhưng sau đó khôi phục vẻ bình thường, cười ha hả, nói:
"Quả thật nó tăng lên khả năng phòng thủ của anh không ít. Anh lúc nãy còn chưa vận dụng Chân khí, chỉ dựa vào thân thể cũng đã làm được như vậy, nếu thêm Chân khí chắc Nội cương sơ kì cao thủ cũng khó có thể công phá!"
Thanh Hoa gật đầu, tiếp lời:
"Có vẻ như dây chuyền này sẽ tăng năng lượng của sở trường mỗi người. Thành mạnh về phòng thủ thì nó tăng phòng thủ, còn chỉ thiên về tốc độ thì nó tăng tốc."
Nói rồi Thanh Hoa rút kiếm ra múa, lưỡi kiếm rít gào trong gió, tốc độ nhanh đến không tưởng!
Hết chương 115

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.