Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 19: Cốt truyện lại như cũ




Mưa nắng thất thường….
Kim Phó Hoàn nghe tiếng mở mắt, nhìn quanh nhìn quất xong, mới dời tầm mắt lên Tạ Uyên sắc mặc tái mét.
Ông già vốn đang bệnh tình nguy kịch đến nói chuyện cũng không nói ra hơi giờ lại lạnh nhạt vững vàng tháo mặt nạ hô hấp trên mặt xuống, ngồi dậy.
“Tiểu Tạ, nói chuyện với người già như thế là không lễ phép nha.” Câu nói nhàn nhạt này lại khiến Tạ Uyên tức đến nghiến răng.
Anh rốt cuộc hiểu được tại sao Kim Dục Minh trong tiểu thuyết lại vội vàng đoạt quyền như vậy. Lão hồ ly có quyền có thế không biết lý lẽ, xem thường lão đảm bảo lãnh đủ.
“Ngài quả đúng là diễn viên gạo cội, vãn bối thật sự mở mang tầm mắt.” Lúc trước mình không nên quá tự tin, triệt để ngả bài như thế.
“Cậu chỉ nói không muốn tôi nhúng tay vào…… chuyệntheo đuổi tiểu thử nhà tôi, cũng không cấm tôi làm chuyện khác.” Đến giờ nhắc đến chuyện kia, Kim Phó Hoàn vẫn có cảm giác hơi không được tự nhiên,“Tôi bất quá chỉ để hai đứa nó đính hôn, nếu nó không muốn, tôi cũng chả ép được mà?”
Tạ Uyên nhìn chằm chằm Kim Phó Hoàn hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, cố áp chế lửa giận trong lòng, đứng dậy ngồi trên ghế bên giường, tỏ vẻ muốn đàm phán: “Ông Kim, chúng ta đều là thương nhân. Đừng có nói chuyện theo kiểu luồn lách trên mặt chữ thế chứ?”
“Ngoài trừ chuyện mình là nam, tôi không thấy mình thua con nhỏ kia ở điểm nào hết.” Nói tới đây Tạ Uyên dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Chuyện con cái, tôi cũng đã đáp ứng với ngài sẽ cho nhà họ Kim một người thừa kế. Tôi thật sự không rõ ngài còn có gì bất mãn?”
Kim Phó Hoàn nghe lý do Tạ Uyên đưa ra, cũng không nổi giận chỉ cười rộ lên: “Tiểu Tạ ơi…… Chẳng qua cậu còn quá trẻ thôi.”
“Tôi già rồi cũng không phải loại người bảo thủ, có được cậu giỏi kinh doanh như thế, chậc…… quả đúng là trời ban.” Cái chữ khó nói kia không khỏi làm Kim Phó Hoàn vốn giỏi ăn nói cũng phải cứng người lại, “Nhưng cậu rốt cuộc cũng chỉ là một đứa mới hai mươi tuổi, ở đời có nhiều thứ dụ hoặc như thế, cậu thật sự sẽ không hối hận?”
“Chuyện này tôi đã nói rồi, tôi sẽ không hối hận. Lúc đưa cho ông bản hợp đồng kia, tôi đã không để lại cho bản thân chút đường lui nào rồi.”
Cổ phần công ty giải trí Kim Phủ mà Tạ Uyên có được, toàn bộ đều chuyển sang tên Kim Dục Minh. Tạ Uyên khi nắm trong tay quyền điều hành Kim Phủ, kim ngạch hằng năm không được thấp hơn năm ngoài 85%.
Đã dâng lên 45% cổ phần, lại ký xuống hợp đồng bán mình không công cả đời, đường lui còn đâu?
Không có mua bán bất thành, chỉ có không thống nhất giá thành.
Tạ Uyên biết Kim Phó Hoàn là một kẻ chỉ xem trọng lợi ích, nên anh đem thương phẩm một vốn bốn lời là chính mình đặt trước mặt ông, như thế vẫn chưa đủ làm Kim Phó Hoàn động tâm sao?
“Ông già này đang lo lắng cho cậu còn gì?” Kim Phó Hoàn dùng ngữ khí quan tâm của bậc trưởng bối nói.
“……” Lúc ấy là ai đem lợi nhuận mấu chốt nâng lên cao chót vót?! Anh chỉ có mất não mới đi tin Kim Phó Hoàn làm thế là vì lo lắng cho anh, “Nếu ngài không muốn nói, thôi quên đi…… Lợi hay hại, ngài cứ tự mình suy xét, công ty còn rất nhiều chuyện, tôi đi trước.”
Sợ bản thân không kiềm chế được mà làm ra chuyện không kính lão yêu trẻ, Tạ Uyên đứng lên ly khai phòng bệnh.
“Ai, tuổi trẻ thật tốt……” Kim Phó Hoàn nằm ở trên giường nhìn cánh cửa bị đóng lại, nhớ đến cuộc trò chuyện với Tạ Uyên ngày đó.
“Cháu có biết giờ cháu đang làm gì không?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên trẻ tuổi đầy mị hoặc, trịnh trọng hứa hẹn:
“Trong vòng một năm, nếu chúng cháu yêu nhau, vậy cháu sẽ vì cậu ấy hiến dâng toàn bộ.”
“Nếu thất bại……” Chất giọng vì câu nói kia mà thoáng khô khốc.
“Thì cháu sẽ rời đi, chúc cậu ấy hạnh phúc.”
Quả là tuổi trẻ, có nói hay ho đến mấy, cũng chỉ được một năm là cùng.
Dễ dàng buông tay như thế, sao ông có thể tin được Tạ Uyên. Còn không bằng dùng Từ Y Y để nắm thóp thằng chỉ biết có âm nhạc của mình, để cậu có thể có tiếp nhận được tập đoàn trước khi Tạ Uyên rời khỏi Kim Phủ.
Quả thật kỳ hạn một năm này trong mắt người thường quá ngắn ngủi.
Nhưng Kim Phó Hoàn lại không biết, Tạ Uyên vốn hiểu rõ tất cả nội dung lại đang dùng chính mạng sống của mình mà đánh cược vì Kim Dục Minh.
Lúc Kim Dục Minh cùng Từ Y Y đi ra khỏi bệnh viện, liền bị cánh nhà báo chụp được.
Đây là sao?! Kim Dục Minh cau mày nhìn đám nhà báo chẳng hiểu từ đâu chui ra.
Đám phóng viên cứ hết lớp này đến lớp khác ùn ùn kéo đến, hai người né tránh không kịp cứ thể bị vây quanh.
“King, tin đồn anh sẽ cùng tiểu thư Từ Y Y đây đính ước là thật sao?!”
“Nghe nói chủ tịch Kim đã chấp nhận quan hệ giữa hai người, còn chuẩn bị lễ đính hồn rất long trọng, xin hỏi hai vị có thể chia sẻ gì thêm không?!”
“Từ tiểu thư, nghe nói cô chính là cô bạn gái King đã quen ba năm, chuyện album của Kim không gây được hiệu ứng tốt là do chuyện hai người chia tay sao?”
“Kim……”
Bị đám phóng viên lắm mồm làm cho đầu óc quay cuồng, Kim Dục Minh liền nổi máu.
“Mấy người…… Tụm năm tụm ba trước cổng bệnh viên thấy vui lắm à?” Thanh âm Kim Dục Minh cũng không lớn, nhưng khí tức băng lãnh bủa vây quanh thân liền làm mấy phóng viên cầm mic chen lấn không khỏi rung động.
Đôi mắt anh băng của Kim Dục Minh đảo qua từng gương mặt, lạnh lẽo đến mức khiến các phóng viên không khỏi chột dạ cố né tránh ánh mắt kia: “Nếu có tin tức gì trọng đại, quản lí của tôi sẽ mở họp báo tuyên bố sau. Giờ tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của các vị, tránh ra cho!”
Các phóng viên vốn đang như hổ như sói lại quay qua nhìn nhau, rất tự giác tránh ra hai bên cho hai người đi.
Có cậu phóng viên trẻ tuổi không cam lòng muốn tiến tới, lại bị đàn anh kéo lại.
“Đến cả ảnh đế đang nổi tiếng nhất cũng không kiêu ngạo như hắn…… Úi!” Cậu phóng viên bị kéo tại tức giận bất bình nói, ai ngờ lại bị người kia gõ lên đầu một cái, đau đớn rên lên.
“Người ta có nhà họ Kim gia với nhà họ Tạ làm chỗ dựa, cậu còn ú ớ cái gì! Muốn giữ chén cơm thì ngậm miệng lại ngay cho tôi!”
Kim Dục Minh đối với mấy lời thì thầm của phóng viên hoàn toàn không quan tâm, chỉ kéo Từ Y Y ra khỏi vòng vây.
Thế nhưng, lúc cậu nhìn về phía một ngã tư đường, đôi mắt băng lãnh không khỏi nheo lại — lấp ló ở kia hình như là bóng dáng ông quản gia.
Tin tức Kim Dục Minh đính hôn, chỉ trong một đêm đã tung lên trang nhất các tạp chí.
Các fans vì thần tượng hoan hô, vui mừng chuyện cậu cuối cùng cũng đã có thể vượt qua khó khăn trong âm nhạc, trong weibo com đầy mấy chữ tính yêu đích thực vô địch.
Đa số cánh nhà báo cũng ca ngợi quyết định của họ, thậm chí còn viết nên một chuyện tình lâm li bi đát, bày tỏ việc hai người hoạn nạn có nhau đến tận bây giờ là rất đáng quý, hô hào các fan chúc phúc cho họ.
Quản gia dứt khoát trực tiếp báo cho cậu, Kim Phó Hoàn đã định ngày, địa điểm đính hôn……
Mà Từ Y Y…… Đối với những lời chúc này không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ là lúc nghe thấy mấy chữ đính hôn, trong đáy mắt có chút phức tạp.
Tất cả mọi người đều nhận định cậu sẽ ở bên Từ Y Y, nhưng bản thân vẫn còn dây dưa chưa quyết.
Từ lần Tạ Uyên cắt ngang lời cậu cầu hôn Từ Y Y, cậu cũng cứ thế mà giả lơ, ngày đó, cho đến khi đưa Từ Y Y về nhà, cậu cũng không hề nhắc lại lời mình nói chưa xong lúc ở trong bệnh viện.
Cậu nhận ra nét mặt mất mác và khó hiểu của Từ Y Y.
Nếu là trước đây nhìn thấy biểu tình cô như thế thì dù có rối rắm gì đi nữa cậu cũng sẽ trực tiếp ôm cô vào ngực, chấp nhận yêu cầu của cô.
Nhưng giờ đây cậu chỉ đảo mắt qua chỗ khác, thản nhiên nói lời tạm biệt, rồi xoay người rời đi.
Mình rốt cuộc bị sao vậy nè?
Đối mặt với lựa chọn vừa chính xác lại tốt đẹp như thế, sao cậu lại……
Lúc chỉ có một mình, cậu đã cố hạ quyết tâm.
Nhưng rồi lại phát hiện mình chỉ biết ngồi nghĩ lung tung đến mấy chuyện ra sao cũng được, như —
Ý trung nhân của Tạ Uyên trông ra làm sao ta!? [ ̄. ̄] 
Được rồi, cậu biết có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cần cậu suy nghĩ, như chuyện đính hôn nhân sinh đại sự chẳng hạn, nhưng suy nghĩ cứ xoay quanh Tạ Uyên.
Thật ra cái gọi là do dự, cũng chỉ là vì cậu lười quyết định chuyện kia, đính hôn hay không cũng thế cả……
So với mấy chuyện kia, việc chung thân đại sự của bạn thân mình càng khiến cậu để ý hơn.
Vốn Tạ Uyên có cong hay không, thích nam hay thích nữ, cậu cũng không quá để ý. Nhưng giờ cậu với Tạ Uyên đã là bạn, bạn bè lại không chịu giới thiệu người yêu cho nhau, không đúng chút nào.
Mà Tạ Uyên thích người kia ở chỗ nào?
Lấy gương Tạ Uyên làm chuẩn, người bẻ cong được anh ta nhất định không tệ…… Dịu dàng hay lạnh lùng? Có biết làm việc nhà không? Anh ta sẽ chiều chuộng người đó còn hơn cả Tiểu Dục sao?
Đúng rồi, Tạ Uyên quen người đó từ khi nào? Cậu chưa từng thấy Tạ Uyên liên lạc với người nào khả nghi……
Kim Dục Minh càng nghĩ càng thêm để ý, càng nghĩ càng thềm rối rắm, nên lúc làm việc tâm trạng cũng rất thất thường, làm người xung quanh hoài nghi — không lẽ ngôi sao cũng mắc phải chứng sợ hãi trước hôn nhân?
Tạ Uyên không biết chuyện Kim Dục Minh đang rối rắm, anh xin nghỉ một tuần, muốn tranh thủ dưỡng vết thương lòng.
Nhưng trúng sao lại đúng lúc Tạ Dục đi tham gia trại hè trong một tháng, trong nhà chỉ còn có mình Tạ Uyên, làm anh đang đắng lòng nấu không chin còn phải một mình nếm trải mùi vị đơn côi.
Anh nhìn tin tứctrên báo chí, rồi hội trường tổ chức đính hôn xa hoa được dự trù sẵn kia.
Đúng là chẳng khác gì trong tiểu thuyết miêu tả.
Anh đã dốc hết sức mình, nhưng rốt cuộc đâu vẫn hoàn đấy.
Khác hẳn với lúc trước tràn đầy tự tin, anh thấy lần này mình chịu rồi.
Bọn họ đã sắp đính hôn…… Trước sự chứng kiến cùng chúc phúc của bao nhiêu người. Nếu anh còn muốn chen vào thì đúng là kẻ thứ ba đáng bị người đời phỉ nhổ.
Tạ Uyên có chính kiến của mình, trong lòng anh, hôn nhân là một sự kiện hết sức thần thánh.
Dù anh có yêu, thì cũng sẽ chỉ theo đuổi vào lúc hai người kia chưa kết hôn, anh không thể chấp nhận được chuyện mình là kẻ thứ ba phá hỏng lời thề thiêng liêng kia.
Mấy ngày nay lúc ngủ anh cứ mong chờ bé tinh linh hồng nhạt tiểu Ái luôn tự xưng là hệ thống lại xuất hiện, chỉ ra chỗ sai lầm của anh, nhưng cố mãi cũng không mơ được.
Bởi vì anh đã triệt để thất bại, nên đến Tiểu Ái cũng bỏ cuộc rồi sao?
Tạ Uyên giống Kim Dục Minh lúc còn ở lại đây, nằm ở trên sô pha nhìn trần nhà, cứ nằm như thế khoảng ba ngày.
Trưa ngày thứ tư, đúng lúc kim giờ, kim phút và kim giây đè chồng lên nhau. Tạ Uyên chậm rãi mở to mắt, bật dậy khỏi sô pha.
Đôi môi vì thiếu nước mà khô nứt, trên cằm râu ria mọc ra xanh lè, cả người vì nằm lâu mà cứng đờ, nhức mỏi.
Nhưng ánh mắt lại có được sự tự tin trước kia.
Anh — vẫn không muốn buông tay. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.