Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Chương 30:




Bình luận quá nhiều, hoặc là chân thành hoặc là giả vờ, Lạc Kỳ chọn mấy cái để nhắn lại. Thân thích trong nhà đều bị cô chặn, đến nay cũng chưa được thả ra, cho nên không có những bình luận khuyên bảo.
Lạc Vũ đã nhìn thấy bài đăng của chị họ, chị họ kết thúc mười năm thanh xuân của bản thân với phương thức như vậy thì sẽ khó chịu cỡ nào chứ.
[ Chị, ôm chị. ]
[ Bé Vũ, chị không sao, chăm sóc kỹ dưa leo nhỏ của chị. ]
Lạc Kỳ lần nữa đổi mới, Sơ Lâm để lại bình luận cho cô: [ Chia tay hay lắm. Cậu đẹp như vậy, còn sợ không ai theo đuổi sao. Ông chủ các cậu cũng không tồi, có thể cân nhắc đón nhận anh ấy. ]
Lạc Kỳ: "..."
Sơ Lâm đây là đã uống bao nhiêu rượu thì đầu óc mới có thể mơ hồ rồi đánh ra lời nói phía sau đây.
May mà bạn bè của Sơ Lâm và ông chủ không trùng khớp ở chỗ cô, ông chủ không có cơ hội nhìn thấy bình luận của Sơ Lâm.
Kể từ khi cô và Sơ Lâm thêm bạn tốt thì chưa từng tán gẫu bao giờ, chỉ bấm like vòng bạn bè lẫn nhau.
Lạc Kỳ nhắn lại Sơ Lâm: [ Bị cậu chọc cười một trận (cười khóc) ]
Sơ Lâm không nói nhiều, trả lời bằng cô mấy sticker: [(nhe răng)(nhe răng) ]
Theo sau, Lạc Kỳ nhận được tin nhắn riêng Sơ Lâm gửi cho cô: [ Chuyến lưu diễn của tớ kết thúc rồi. Gần đây ở nhà nghỉ ngơi, cậu ở đâu? Tớ đi đón cậu, cậu đến quán rượu nhỏ của tớ uống rượu. ]
Lạc Kỳ: [ Tớ ở trong Thành phố Tô, qua đây để họp, tối mai mới về. Chờ cuối tuần tớ tìm cậu chơi. ]
Cô lại nói: [ Là quán rượu nhỏ cậu tự mở sao? ]
[ Ừ. Bạn bè giúp tớ xử lý, trừ mấy người bạn tốt nhất, những người khác không biết bà chủ thật sự là tớ. Hiện tại lại có thêm cậu biết rồi. ]
[ Quán rượu nhỏ ở đâu? ]
Sơ Lâm trả lời bằng một địa chỉ cụ thể, lại gửi tên quán rượu nhỏ cho cô: Anh đến, em còn đây
Lạc Kỳ thán phục, thì ra có chuyện trùng hợp như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy tên quán rượu nhỏ, cô cảm thấy ông chủ hẳn rất có chuyện để kể, bởi vì tên của tiệm này đã đang kể về một câu chuyện thương cảm.
Cô gửi hình ảnh trước đó chụp quán rượu nhỏ trong album ảnh cho Sơ Lâm: [ Tớ từng đến rồi. Vừa thấy đã yêu tên tiệm. ]
Sơ Lâm: [ Tối thứ sáu cậu phải đến đấy, có thể dẫn bạn bè đi cùng, tớ đãi. ]
Lạc Kỳ hỏi: [ Bạn bè cũng không dẫn, dẫn em họ tớ sang đó, con bé là người hâm mộ nhan sắc của cậu. ]
Sơ Lâm suy nghĩ một chút, cô bé kia chắc hẳn tên là Lạc Vũ, [ Được, không gặp không về. ]
Lạc Kỳ đánh hai chữ "Ngủ ngon", còn chưa gửi đi, tin nhắn của ông chủ nhảy ra: [ Mười phút sau xuống lầu, bọn tôi chưa ăn tối, xung quanh cô quen thuộc, tìm nhà hàng để ăn khuya. ]
Lạc Kỳ nhìn thử đồ ngủ trên người, nhưng không đi lại không được, [ Được, Tổng giám đốc Tưởng. ]
Cô lấy áo sơ mi và quần dài để thay, mưa tí tách bên ngoài còn chưa ngừng.
Mười phút căn bản không kịp trang điểm, Lạc Kỳ xử lý tóc tai, chỉ sử dụng tám phút rồi lấy túi xách đi xuống lầu.
Từ thang máy mà xuống, vừa đi mấy bước, đối diện có một người vội vã đi đến.
Bước chân người kia chợt tạm ngừng một lát, hai người cũng ngơ ngẩn.
Lúc Bùi Thời Tiêu nhận được tin nhắn thì đang ở trong bữa tiệc xã giao gần đây, rời chỗ trước thời hạn rồi lật đật chạy đến, còn về tại sao còn muốn đến, có thể nhìn thấy cô hay không thì anh không biết.
Anh đứng im, "Có lẽ đây là lần cuối gặp mặt, anh muốn xin lỗi em, Lạc Kỳ, xin lỗi."
Trong lòng không cam lòng, anh nhìn cô: "Mười năm, Lạc Kỳ, em quên được không?" Dù sao thì anh không quên được. Mười năm đó, từ tuổi trẻ thanh xuân đến độ tuổi tự lập, giữa bọn họ lại có quá nhiều kỷ niệm.
"Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, anh theo đuổi em một lần nữa. Nếu em không yên tâm, chúng ta ký hiệp ước trước khi cưới, chỉ cần anh ngoại tình, tất cả tài sản thuộc về em."
"Lạc Kỳ!"
Lại giống như hôm qua, bị Tưởng Thịnh Hòa cường thế cắt ngang.
Tưởng Thịnh Hòa ở trong xe không đợi được cô thì đến sảnh lớn đón cô, đi vào thì nhìn thấy người không nên xuất hiện.
Tưởng Thịnh Hòa đi mấy bước đã đến, tập trung nhìn cô: "Lại là chuyện gì đây?"
Lạc Kỳ: "..."
Ông chủ tăng thêm chữ "lại", cô cảm nhận được ánh nhìn chết chóc của ông chủ. Buổi trưa cô còn bảo đảm mau chóng xử lý, lúc này mới mấy tiếng trôi qua đâu, bạn trai cũ tìm tới cửa thì lại bị anh bắt gặp.
"Tổng giám đốc Tưởng, cho tôi hai phút."
"Cô thấy tôi rất rảnh, thời gian rất nhiều?"
"... Tổng giám đốc Tưởng..."
"Gọi Tổng giám đốc Tưởng đến mức nghiện rồi à?"
"..."
Vào lúc cô kinh ngạc, Tưởng Thịnh Hòa nắm cổ tay cô rồi lôi cô đi ra ngoài.
Anh dùng sức quá mạnh, quán tính cho phép, cô suýt đụng vào anh, may mà cô phản ứng kịp thời, đưa tay chống đỡ ở trên cánh tay anh, cả người cô mới không đụng vào anh.
Bùi Thời Tiêu giơ tay muốn bắt lấy Lạc Kỳ, trong khoảnh khắc bàn tay nâng lên, anh ta mất đi tất cả sức lực. Đã suy nghĩ một đường mà không muốn hiểu chuyện sao cô đột nhiên công khai nguyên nhân bọn họ chia tay lên vòng bạn bè, không chừa một chỗ trống nào cả.
Thì ra vì Tưởng Thịnh Hòa.
Chờ anh ta xoay người, hai người đã đi tới cửa khách sạn.
Một cái nắm tay này của Tưởng Thịnh Hòa, anh cũng không muốn buông ra nữa, anh đã chờ bảy năm rồi.
Sợ nắm chặt làm cô đau, anh thoáng buông lỏng một chút, nhưng vẫn không buông cổ tay cô ra.
Trước mắt Lạc Kỳ trắng xóa mấy giây, cái gì cũng không thấy rõ, thậm chí giọng nói cũng không nghe thấy.
Chính vào một thoáng Tưởng Thịnh Hòa bắt được cổ tay cô, phòng tuyến trong lòng cô đã bị vạch mở một lỗ hổng, trong lúc hoảng loạn, cô liều mạng lấp đầy lỗ hổng kia, hòng cấm mọi ý nghĩ không nên có chạy ra.
Ra khỏi khách sạn, Tưởng Thịnh Hòa không nỡ nhưng vẫn thả cô ra, tương lai còn dài. Anh cầm chuôi dù đen dài trong tay, là cây dù quản lý của sảnh lớn vừa đưa cho anh.
Quản lý của sảnh lớn có ánh mắt, chỉ cho bọn họ một cây dù.
Anh thả tay ra, hơi thở trên người anh của cũng cách xa, tâm trạng của Lạc Kỳ thấp thỏm: "Xin lỗi Tổng giám đốc Tưởng."
"Cô có lỗi với tôi chỗ nào?"
"..."
Lạc Kỳ phát hiện tối nay ông chủ thật không dễ nói chuyện, câu nào câu nấy mang theo gai góc, phản bác cô không chút lưu tình.
Cô giải thích vì sao nói xin lỗi: "Tôi để cho ngài chờ lâu."
"Biết là được."
Bàn tay bên phải của Tưởng Thịnh Hòa giơ dù lên, cánh tay vòng qua bả vai cô, hầu như ôm cô vào ngực, che phủ cô dưới cây dù. Cả người cô ở trong cây dù, bên trái cơ thể anh đều ở bên ngoài cây dù.
Một lần nữa, cô bị hơi thở cường thế thuộc về duy nhất mình anh bao bọc. Ở trong lòng anh, cô nhất thời không phân rõ đông nam tây bắc của Thành phố Tô, không biết bản thân đang đi về phía nam hay là đi về hướng đông.
Giọng nói hay lãnh đạm của anh truyền từ đỉnh đầu cô đến: "Bùi Thời Tiêu ở phía sau nhìn, phản ứng của cô đừng lớn như vậy, đi về phía trước là được."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn người trong ngực, "Không phải đăng vòng bạn bè cũng vô dụng à? Giải quyết một tên bạn trai cũ thì thì sao cứ tốn sức như vậy thế, cắt mãi không dứt, do dự và không quả quyết."
Lạc Kỳ: "..."
Dùng sức mắng cô đi, dù sao thì cô cũng không nghe rõ cái gì cả.
Rốt cuộc ai bị mê hoặc bởi cơn mưa đêm tại Giang Nam đây.
Tiểu Khương đi xuống lầu mua thuốc lá, ra cửa khách sạn thì nhìn thấy cảnh tượng này, suýt cho rằng bản thân hoa mắt, thế nhưng hai người đó quả thật là ông chủ và Lạc Kỳ. Nghĩ đến Bùi Thời Tiêu đang ở trong thang máy bên kia, cậu hiểu chuyện gì đã xảy ra, đi lui lại vào sảnh lớn mấy bước, vội lấy điện thoại di động chụp lại, đến lúc đó để cho ông chủ lưu niệm.
Đi từ cửa khách sạn đến chỗ đậu xe thì không tới hai mươi mét.
Tài xế tận lực đậu xa, không dừng xe ở cửa khách sạn để đón bọn họ.
Với Tưởng Thịnh Hòa mà nói, hai mươi mét này tương đương với hai mét.
Đối với Lạc Kỳ mà nói, cảm giác bản thân đi xa hai chục ngàn mét.
Đến trước xe, Tưởng Thịnh Hòa kéo cửa xe cho cô, bản thân đi vòng qua bên kia rồi lên xe.
Lạc Kỳ ngồi vào xe, phát hiện tài xế và vệ sĩ đều ở đây thì linh hồn mới quay về, nhớ đến trước đó ông chủ gửi tin nhắn nói là "bọn tôi chưa ăn tối", thì ra là tài xế và vệ sĩ cũng đi ăn cơm.
Tưởng Thịnh Hòa thu dù rồi ngồi vào, lúc cô ở trong lòng anh, mạch suy nghĩ của anh cũng là loạn.
Sắc mặt anh trong chìm lạnh lẽo, người khác không nhìn ra khác thường.
"Gần đây có nhà hàng nào ăn ngon?" Anh hỏi cô.
Phản ứng của Lạc Kỳ chậm nửa nhịp so với bình thường, chần chừ chốc lát mới nói ở đường nào, vị trí nhà hàng kia khó tìm, đến con đường kia thì cô chỉ đường cụ thể.
Tưởng Thịnh Hòa giúp cô bình phục tâm trạng: "Chuyện tháng chín năm ngoái rồi? Cũng đã qua lâu rồi, xem ra xử lý vẫn là kéo dài."
Lạc Kỳ im lặng nghe mà không phản bác, cô cũng không ngờ tới Bùi Thời Tiêu sẽ lại tìm đến.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy cô im lặng, tiếp tục nói: "Sau này tầng quản lý có chức vị trống, với biểu hiện hôm nay của cô, đến lúc đó sao quyết định thật nhanh đây? Ai dám giao chức vị quan trọng như vậy cho cô?"
Lạc Kỳ vừa nghe thấy có liên quan đến kiếp sống nghề nghiệp của bản thân, tranh luận theo lý lẽ: "Tổng giám đốc Tưởng, cộng sự với ngài lâu như vậy, chắc hẳn ngài ít nhiều gì cũng hiểu tôi một chút, tôi thừa nhận mình xử lý thiếu sót trong chuyện này, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong công việc."
Lực chú ý của cô chắc hẳn cũng tập trung vào làm việc, Tưởng Thịnh Hòa không nói nữa.
Sau thời gian đó, hai người mang tâm sự riêng, mỗi người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Kỳ đang xây dựng một con đê ở trong lòng, phòng tuyến vốn bị vạch ra chỗ rách, dường như bị lắp lại thì cũng không kín kẽ giống như trước nữa, đành lại xây cái đê mới hơn để có thêm một phòng tuyến.
Cô và anh khác nhau một trời một vực, cô chỉ biết cô cũng chỉ có thể xem anh là ông chủ.
Kính xe thỉnh thoảng chiếu ra dáng vẻ của ông chủ.
Lạc Kỳ hơi điều chỉnh tư thế che đi thủy tinh, như vậy thì chỉ nhìn thấy bóng dáng của bản thân cô.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cô hầu như ngồi đưa lưng về phía anh, giả vờ đang thưởng thức cảnh đêm ngoài xe.
Anh lấy điện thoại di động chụp bóng lưng của cô. Không biết là có phải anh suy nghĩ nhiều rồi không, trong lúc cô vô tình, thật ra thì đã đối xử với anh khác đi, giống như hiện tại, đổi thành thư ký của những người khác thì không dám ngồi như vậy.
Nhà hàng kia chỉ có người địa phương Thành phố Tô biết, sau khi rẽ trái rẽ phải thì rốt cuộc cũng đến nơi.
Tài xế đậu xe xong thì cùng vệ sĩ đi xuống, trước đó ông chủ đã dặn dò, bảo hai người bọn họ cùng đi ăn.
Bước chân của hai người nặng nề, cô theo sau ông chủ, so sánh với năm ngoái nghe buổi trình diễn dương cầm ở trong Thành phố Tô, tâm trạng bây giờ càng phức tạp hơn.
Một lát ăn cơm nên nói gì?
Thật sự là không có ý để nói chuyện với ông chủ.
Đến nhà hàng, mưa cũng dừng rồi.
Dưới lầu khách sạn, Bùi Thời Tiêu còn đang ngẩn ra, khói mù tràn ngập. Tưởng Thịnh Hòa nắm tay Lạc Kỳ rời đi, anh đã hút liên tục năm điếu thuốc, điếu vừa đốt ở trong tay chính là điếu thứ sáu.
"Bíp — bíp —" Hai tiếng kèn.
Bùi Thời Tiêu nâng tầm mắt, mẹ lái xe đến bên cạnh, cửa sổ xe trượt xuống.
Anh nhả khói: "Sao mẹ biết con ở đây?"
Bà Bùi: "Gọi cho con để bàn một chuyện với con, sao gọi mãi mà cũng không thông, trừ chỗ này, không nghĩ tới con còn có thể đi đâu."
"Dù con hút thuốc đến ngày mai, thì cũng chẳng có gì thay đổi cả."
Bùi Thời Tiêu đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, đến khi hút xong một điếu thuốc nữa thì mới vứt tàn thuốc lên xe.
"Cô ấy và Tưởng Thịnh Hòa hẹn hò rồi."
"Cái gì?"
"Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa hẹn hò rồi, chắc hẳn mới hẹn hò xế chiều hôm nay." Buổi trưa Tưởng Thịnh Hòa còn chưa tỏ tình, không phải buổi chiều thì là buổi tối.
Bà Bùi khiếp sợ, "Hèn chi. Đêm hôm khuya khoắt con chạy đến đây."
Lạc Kỳ có tình yêu mới, bà như trút được gánh nặng, lại khó chịu thay con trai.
"Còn không từ bỏ?"
Bùi Thời Tiêu im lặng.
Bà Bùi cảm thấy bản thân hỏi một câu dư thừa, không bỏ thì thế nào, tâm ý của Lạc Kỳ đã quyết.
Ai cũng biết Tưởng Thịnh Hòa sẽ không cưới cô ấy, gia đình của anh không phải người bình thường có thể gả vào được, nhà anh cũng không khả năng đồng ý. Cô biết rõ là không có kết quả, nhưng vẫn không chùn bước lựa chọn Tưởng Thịnh Hòa, tình nguyện không cần hôn nhân và tương lai thì cũng sẽ không cân nhắc gương vỡ lại lành với con trai, đã không có chuyện gì cũng không ai có thể khiến cho cô quay đầu nữa.
Lạc Kỳ không có quyết tâm tái hợp, chắc hẳn cũng quyết tâm muốn trả thù chồng giống bà.
Không quay đầu được.
"Mẹ đã tận tâm cố gắng vãn hồi rồi, cứ như vậy mà làm đi." Bà dặn dò tài xế: "Lái xe."
Bùi Thời Tiêu đè thái dương, một đường xe hơi đi qua đều là kỷ niệm giữa anh và Lạc Kỳ.
"Cuối năm anh đi Thượng Hải ngay, chúng ta cũng không cần yêu xa nữa."
"Chờ anh đến rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn, hiện tại em không đói."
"Ngày mai mấy giờ chúng ta đi thử áo cưới?
"Nhớ anh rồi."
Lúc ấy anh ta cũng không kịp thời đáp lại mỗi câu nói của cô.
Cũng không có cơ hội nữa.
Cô là người để ý công việc như vậy, lại vì anh ta mà bằng lòng đi Thượng Hải.
Có cuộc gọi đi vào cắt ngang hồi ức của anh ta.
Bùi Thời Tiêu nhìn điện thoại di động, là dãy số của Thôi Bồng, anh ta không lưu lại, nhưng nhớ số đuôi.
Không nghe máy mà trực tiếp cúp máy.
Theo sau, tin nhắn của Thôi Bồng đi vào: [ Làm phiền anh rồi. Hôm nay thư ký mẹ anh tìm em tính sổ, nói em chơi trò tâm cơ ở nhà hàng chờ anh, em không có. Là em đến nhà hàng kia trước, em cũng không có bản lĩnh tiên tri mà tính được anh sẽ đến đó. Nếu quả thật có bản lĩnh kia, vậy em ngày ngày đều muốn vô tình gặp anh. ]
Bùi Thời Tiêu không nhắn lại.
Bà Bùi nhìn con trai, cho rằng là cuộc gọi công việc, tâm tình anh ta không tốt, tạm thời không muốn nghe máy.
Bà trấn an đôi câu: "Tình cảm mất rồi thì cũng không sao, sự nghiệp không thể mất được. Trong tình cảm con đã bại bởi Tưởng Thịnh Hòa, cũng không thể thua rối tinh rối mù trên thương trường nữa."
- -
Buổi tối ngày kế, Diễn đàn Thượng đỉnh kết thúc, bọn họ ngồi chuyến xe đi về.
Trải qua một ngày điều chỉnh, Lạc Kỳ đã bình ổn trạng thái tâm lý, cảnh tượng tối hôm qua Tưởng Thịnh Hòa ôm cô vào lòng rồi bung dù cho cô, cô không nghĩ nhiều nữa.
Quay lại Bắc Kinh, cô lại vùi đầu vào công việc bận rộn.
Hôm buổi chiều thứ năm đó, Lạc Kỳ báo cáo công việc, "Tổng giám đốc Tưởng, còn gì dặn dò không?"
Tưởng Thịnh Hòa đang xem máy vi tính, không ngẩng đầu, "Cho tôi một phần tình huống tiêu thụ ba năm gần đây của bên Nhuệ Phổ, cùng với danh sách tầng quản lý, bao gồm lý lịch kỹ càng của người ta."
"Được, trước khi tan làm đưa cho ngài."
Lạc Kỳ từ phòng làm việc đi ra, đóng cửa rồi âm thầm thở phào, bây giờ áp lực đối mặt ông chủ lớn hơn so với trước kia, rất sợ không cẩn thận chỗ nào rồi mắc lỗi.
Quay lại phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống, có số lạ gọi điện thoại cho cô, là số của Thành phố Tô.
Lạc Kỳ nghĩ ngợi chốc lát, có thể là người bên kia của bên Nhuệ Phổ, cô nghe máy.
"Khó gọi cho Trợ lý Lạc thật đấy."
Là giọng nói của bác gái cả, giọng điệu giễu cợt.
"Cô đừng vội cúp điện thoại, cô và Bùi Thời Tiêu kia như thế nào thì tôi không quản nổi nữa. Hơn nữa, bản thân cô muốn gây khó dễ thì liên quan gì đến tôi đâu, trước kia là tôi thích xen vào việc người khác! Kết quả là người ta căn bản không cảm kích." Bác cả lạnh lùng hừ một tiếng.
Hôm nay bà ta gọi điện thoại không phải vì quở trách Lạc Kỳ.
Khách hàng lớn là nhà họ Bùi đã hoàn toàn bị mất.
"Công ty bọn tôi hợp tác với nhà Bùi Thời Tiêu," Bác cả nói một chữ thì tạm ngừng một lát, cắn răng nghiến lợi: "Bởi vì cô mà không được nối tiếp nữa đấy!"
Không có khách hàng lớn là nhà họ Bùi, công ty tổn thất thảm hại, vạn bất đắc dĩ đành uy hiếp Lạc Kỳ, ép cô tuyệt lộ, cô mới có thể làm lành với Bùi Thời Tiêu.
Vì vậy bà nói tình huống nghiêm trọng hơn: "Mất khách hàng lớn như vậy, hiện tại tiền vốn quay vòng cũng không đủ, áp lực của nhà chúng tôi bao lớn cô có biết không? Thiếu hơn mười triệu, cô xem mà làm đi, không chờ được ba năm rồi, nhiều nhất là cho cô hai tháng, mau gom đủ đưa tôi đi."
Không chờ Lạc Kỳ nói chuyện, bên kia đã cúp trước.
Lạc Kỳ vô cùng tức giận, lại gọi lại.
Bác cả cho rằng cô bị ép buộc bất đắc dĩ nên thay đổi ý tưởng, qua mười mấy giây mới nghe máy: "Chuyện gì? Mau nói đi, tôi bận đây." Bà vô thức bắt đầu ra oai.
Lạc Kỳ: "Lúc mượn tiền đã nói là từ từ trả, trả hết nợ trong mấy năm, cho dù là ngân hàng thì cũng không thể tùy tiện thay đổi kỳ hạn trả tiền! Nếu nhắc tới đơn đặt hàng, vậy tôi phân tích kỹ cho bác nhé, đơn hàng lớn bắt được từ nhà Bùi Thời Tiêu, rồi kiếm được bộn tiền thì cũng không thấy bác cho tôi công lao. Nếu không phải là tôi, vậy đơn hàng đến nhà họ Bùi của bác ở đâu ra?"
"Ban đầu bác bằng lòng cho mượn tiền, là cảm thấy tôi gả cho Bùi Thời Tiêu thì không thiếu mười triệu kia, vừa kết hôn là có thể trả hết nợ, nói không chừng sẽ còn tặng thêm mấy đơn đặt hàng để cảm ơn các bác. Hiện tại bàn tính rơi vào khoảng không, thì tự bác gánh chịu đi, dù sao thì đầu tư có nguy hiểm, bác không cẩn thận thì trách ai."
"Cô... Lạc Kỳ cô..." Bác cả bị tức đến mức lời nói không mạch lạc, "Cô xem cô phách lối chưa kìa, cô có biết bản thân bao nhiêu cân lượng không!"
"Chín mươi hai cân ba lượng."
"Cô!" Bác cả sắp bị tức nổ, "Tôi ra hạn cho cô trong vòng hai tháng phải trả tiền lại, kéo thêm một ngày cũng không được! Không được thương lượng!"
Lạc Kỳ: "Nói với bác một lần nữa nhé, đừng động một tí thì uy hiếp tôi, còn cho rằng tôi sợ ư? Tiền thiếu nhà các bác, tôi thích trả mấy năm thì là mấy năm, tôi định đoạt!"
Cô cúp máy rồi chặn số này.
Lạc Kỳ cầm ly đi rót một ly cà phê lớn quay về, nhà Bùi Thời Tiêu không lập tức kết thúc hợp tác sau khi bọn họ chia tay, mà là chậm một năm, nhưng cho dù như vậy, thì lòng tham của bác gái cả vẫn chưa đủ.
Lúc tan việc, Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho cô: "Tài liệu tôi muốn đâu?"
Lạc Kỳ: "Còn chưa xong ạ."
"Còn bao nhiêu chưa sửa lại?"
"Một nửa." Bị bác cả chọc tức mà chậm trễ mười mấy phút, hiệu suất làm việc cũng không như bình thường, vốn nên sửa sang lại hết tài liệu, nhưng mới sửa được một nửa.
"Qua đây." Tưởng Thịnh Hòa cúp điện thoại.
Lạc Kỳ buông con chuột xuống, lấy tâm trạng liều chết đi đến phòng làm việc của ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa thẳng tắp nhìn cô, "Vì sao chưa xong? Lấy hiệu suất làm việc của cô thì không nên kéo dài tới hiện tại. Tôi muốn nghe lý do, không phải lời nói dối."
Lạc Kỳ biết ông chủ hiểu lầm rồi, cho rằng cô lại bởi vì Bùi Thời Tiêu mới chậm trễ công việc.
Lúc này nói xin lỗi thì vô dụng, đành bổ cứu công việc, "Là chuyện trong nhà, đã giải quyết ạ, nửa tiếng sau tôi đưa tài liệu cho ngài."
Tưởng Thịnh Hòa không nói một lời.
Nhìn thấy biểu cảm của ông chủ, giải thích này căn bản không qua quít được. Chuyện nhà các cô thiếu nợ, ông chủ đã biết, ban đầu cô đến Tư bản Viễn Duy thực tập cũng là bởi vì không đóng nổi học phí, còn phải kiếm phí sinh hoạt. Công ty nhà cô phá sản, anh và Tưởng Ti Tầm đều biết.
Thiếu nợ không mất mặt, cô lại không phải cố ý không trả.
Lạc Kỳ nói thật: "Là bởi vì một cuộc gọi của bác gái cả. Nhà chúng tôi thiếu nhà bà ấy hơn mười triệu, trước kia công ty của bà ấy và Bùi... Nhà họ Bùi có hợp tác, hiện tại hợp tác đã kết thúc. Bác cả thúc giục tôi trả tiền, nhưng thật ra là biến tướng ép tôi tái hợp."
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: "Đã dùng tiền nhà bác cả cô, ước định mấy năm trả lại?"
"Kỳ hạn trong điều khoản mà ba tôi mượn viết là năm năm." Vốn dĩ ba bốn năm thì có thể trả lại, lúc ấy ba muốn gom cho cô của hồi môn của một năm, vì vậy đã hoãn kỳ hạn trả tiền sau một năm. Nghe mẹ nói lúc ấy anh họ không cần giấy nợ, nói người một nhà không khách khí. Là ba chủ động viết giấy nợ, còn viết lên nên tính tiền lãi thế nào, rồi đưa giấy nợ cho bác cả. Cô lại nói: "Chia tay xong, tôi đồng ý với bọn họ sẽ trả trong ba năm."
"Bác gái cả của cô cho kỳ hạn dài hơn vì muốn ép cô tái hợp?"
"Trong hai tháng. Tôi không để tâm đến bà ấy, vẫn giữ nguyên kế hoạch ba năm trả hết nợ."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, bày tỏ đã biết. Nếu bác cả sử dụng thủ đoạn ép cô hợp lại, thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, "Bác gái cả của cô còn tìm nữa thì bảo bà ấy đi khởi tố đi, luật sư đại diện của công ty sẽ được sắp xếp cho cô, đội luật sư của Viễn Duy đã sáu năm liên tiếp không có ghi chép thua kiện."
Lạc Kỳ: "..."
Cô chưa dùng tới luật sư, cho dù bác gái cả muốn dùng khởi tố để dọa cô, thì bác cả và anh họ cũng sẽ không đồng ý, nhưng vẫn cảm kích: "Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng."
Tưởng Thịnh Hòa im lặng trong chốc lát, tìm một phương thức cô dễ dàng đón nhận lại không cần nợ quá nhiều nhân tình, giải quyết việc gấp thay cô, "Trong số không nhiều người, cô là người mà Chủ tịch Tưởng tương đối để ý, tôi và cô hợp tác cũng ăn ý, về công về tư thì cũng hi vọng cô luôn có thể ở lại Viễn Duy, cho nên nếu ngày nào đó cô lại quyết định trả tiền hết một lần, thì có thể xin công ty trả trước tiền lương hàng năm của năm năm trong tương lai, tôi ký tên bảo đảm cô có thể xin được."
Lạc Kỳ không ngờ ông chủ chủ động nghĩ cách giúp cô, cô sẽ không ứng trước tiền lương, trả trước tiền lương năm năm giống như ban đầu Tưởng Nguyệt Như muốn đẩy cô qua Tư bản Viễn Duy vậy, không hợp quy tắc, sẽ khiến cho ông chủ rất phiền.
Anh cũng giống Chủ tịch Tưởng, đối xử tốt với của cô mà cô không thể đền ơn, đành làm việc gấp đôi, "Tổng giám đốc Tưởng, tôi đi sửa sang lại tài liệu, nhiều nhất nửa giờ đưa cho đến ngài."
Hiện tại tâm trạng của cô chắc hẳn rất tệ, anh muốn ở cạnh cô, "Mang đến đây, tôi và cô cùng sửa lại, tiết kiệm thời gian."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.