Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Chương 10:




Ở dưới tầng khách sạn, có hai chiếc xe đang đi đến.
Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh ngồi chiếc xe đầu tiên, xe còn lại đưa mấy người Lạc Kỳ trở về khách sạn.
“Tưởng tổng, bây giờ đi đâu ạ?” Người tài xế hỏi.
Lục Bách Thanh tiếp lời, cố ý nói: “Trở về trường học đi” anh ấy giả vờ liếc nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa muộn tiết tự học buổi tối, quay về cho các học sinh của tôi thêm một bài kiểm tra nữa.”
Vốn dĩ Tưởng Thịnh Hòa đang để tay lên trán nhắm mắt lại, nhưng lại chọc tức đến cơn say cũng bay đi một nửa, mở mắt ra liếc nhìn Lục Bách Thanh, “Làm người tốt, tha cho học trò của anh đi.”
Anh nói với tài xế đang lái xe: “Đưa anh ấy về nhà.”
Lục Bách Thanh sống gần đây, cách khoảng 15 phút lái xe. Hôm nay trời mưa, đường tắc hơn mọi ngày, chở người về cũng mất nửa tiếng.
Trước khi xuống xe, Lục Bách Thanh mời anh: “Vào nhà ngồi một chút?”
Tưởng Thịnh Hòa từ chối: “Hôm nay đã muộn rồi, để lần sau đi.”
Lục Bách Thanh cảm giác chắc là sẽ không có lần sau, sau khi ký hợp đồng, Tưởng Thịnh Hòa không cần phải đến đây nữa, chờ sau hôn lễ của Lạc Kỳ, có khả năng cơ hội để anh đến đây cũng càng ít hơn.
Trên đường trở về khách sạn, điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa reo lên, là số của trưởng bối ở Thượng Hải, đây là người thay anh giải quyết chuyện công ty của bố Lạc Kỳ.
Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia đi thẳng vào chủ đề: “Tôi đã tìm được người tiết lộ thông tin cho Bùi Thời Tiêu rồi. Nếu cậu quan tâm thì công ty của Lạc Trí Khâu vẫn có hy vọng cứu được.”
Tưởng Thịnh Hòa cảm ơn đối phương một lần nữa: “Đã làm phiền chú rồi ạ. Nếu có thời gian cháu sẽ đi thăm chú.”
“Được, tôi chờ cậu đến đây uống một ly.” Bên kia lại hỏi: “Bố và cô của cậu dạo này thế nào rồi?”
“Tình hình bố cháu thì cháu không rõ lắm, còn cô thì vẫn khỏe.”
“Cậu đó, thế này là muốn chống lại bố mình đến cùng hả?”
Tưởng Thịnh Hòa mỉm cười không nói gì.
Không phải anh muốn cắt đứt với bố mình, mà là bố anh không hiểu anh. Dục vọng khống chế của bố anh quá mạnh, nhưng ông ấy lại không thể khống chế được anh, từ khi anh trưởng thành, giữa anh và bố mình luôn luôn không hòa thuận.

Chiều ngày hôm sau, họ trở lại Bắc Kinh.
Lần này anh đã đặt một ghế thương gia trên tàu cao tốc, có tính riêng tư cao. Trong xe, Lạc Kỳ đóng cửa nhỏ ở gần ghế ngồi, hoàn toàn tách biệt với những người khác trong xe, cũng không cần phải nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa.
Hành khách có thể xem phim truyền trên màn hình chỗ ghế ngồi, nhưng Lạc Kỳ không có hứng thú, dựa vào ghế, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Đêm qua cô có một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ, cô vẫn đang học đại học, gia đình cô không bị phá sản, cô cũng không còn phải nghĩ cách trả nợ mỗi ngày.
Cô còn tới trường học của Bùi Thời Tiêu để gặp anh ta, nhưng khi đến cổng trường thì không liên lạc được, người nghe điện thoại nói rằng cô gọi nhầm số rồi. Nhưng rõ ràng đây là số điện thoại của Bùi Thời Tiêu, còn người ở đầu bên kia điện thoại lại không phải là anh ta.
Gọi điện thoại không được, cô đến căn hộ của anh ta để tìm nhưng vẫn không thấy.
Tỉnh dậy từ một giấc mơ vội vàng.
Có một rung động nhỏ trong túi, Lạc Kỳ lấy điện thoại ra khỏi túi.
Bùi Thời Tiêu hỏi cô: [Em lên xe chưa?]
[Lên rồi.]
Hôm nay khi cô đến nhà ga, cô không gửi tin nhắn báo cho anh ta, nhưng anh ta lại chủ động gửi tin tới.
Bùi Thời Tiêu lại hỏi: [Công việc bận rộn sao?]
[Không, em đang nghĩ về giấc mơ mà em mơ thấy đêm qua.]
[Giấc mơ như thế nào mà bây giờ em vẫn còn nhớ kỹ vậy?]
[Trong giấc mơ, em không thể liên lạc được với anh.]
Bùi Thời Tiêu gửi tin nhắn bằng giọng nói đến, giọng nói dịu dàng, an ủi cô: “Đó chỉ là một giấc mơ thôi. Điều đó không thể xảy ra trong thực tế.”
“Lúc họp anh còn nhận điện thoại của em mà, vì vậy không có chuyện không liên lạc được hay không tìm được anh.”
Lạc Kỳ kết thúc cuộc trò chuyện: [Ừm. Em không sao, anh làm việc đi, em đi đọc tài liệu.]
Cô bật máy tính bảng và đăng nhập vào hộp thư của mình.
Cô vừa bấm vào email, liền có tin nhắn của em họ gửi đến: [Chị, hàng về rồi, viết địa chỉ nhà chị lại đây, ngày mai chắc là có thể nhận được hàng.]
Lạc Kỳ: [Hàng giao đến sẽ chụp cho em xem. Cảm ơn tiểu Vũ nha.]
Lạc Vũ gõ chữ thật nhanh: [Hai chúng ta còn khách sáo cái gì nữa, không phải chị không biết em yêu chị như thế nào mà (xấu hổ)]
[Chị, cho dù có ai không yêu chị đi nữa thì em cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu chị.]
Lạc Kỳ đã quen với việc Lạc Vũ hay cất giọng buồn nôn như thế này rồi nên chỉ gửi cho cô ấy một biểu tượng cảm xúc có hình đầu của Rua.
Lạc Vũ lại gửi một đoạn dài: [Em nói cho chị nghe một tin tốt, công ty chúng em có một dự án ở Bắc Kinh, em đã chủ động đăng ký cư trú với hạng mục này, đến lúc đó em sẽ đến Bắc Kinh gặp chị. Em bây giờ là một giám sát viên nhỏ rồi, tháng tới tiền lương của em sẽ tăng, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau trả nợ, vì vậy chị không cần phải tiết kiệm nhiều như vậy. Hè rồi, chị có dáng chuẩn như vậy thì hãy mua thêm vài chiếc chân váy đẹp để mặc, đừng lãng phí dáng đẹp của mình nhé!]
Lạc Vũ luôn có thể làm cô cảm động, làm sao cô có thể để Lạc Vũ trả giúp nợ chứ, [Dự án sẽ mất bao lâu để hoàn thành? Sang năm chị quay lại Thượng Hải rồi.]
Lạc Vũ: [Khoảng hai năm. Không sao, không phải vẫn còn nửa năm sao? Khi em đi tới đó thì mỗi ngày em đều sẽ ăn uống ở chỗ của chị, sau đó chiếm luôn giường của chị nữa!]
Lạc Kỳ mỉm cười, [Vậy thì chị sẽ đá em xuống gầm giường.]
Trò chuyện với em họ luôn có thể giúp cải thiện tâm trạng của cô.
Trong nửa sau của chuyến đi, Lạc Kỳ chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng và tập trung xem tài liệu dự án.
Khi họ đến nhà ga thì trời đã tối, Lạc Kỳ và sếp cùng đường nhau nên cô đã lên xe của anh đi nhờ.
Tài xế lái xe tới, cô mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
Tưởng Thịnh Hòa đang ngồi ở hàng ghế sau, nhìn nghiêng về phía trước nhiều lần, trong xe thiếu ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô.
Trên đoạn đường không bóng cây, ánh đèn đường hắt qua kính xe thoáng chốc chiếu vào người cô.
Lúc này đèn trong xe sáng hơn, góc nghiêng của cô thấy rõ hơn.
Hạng mục tiếp theo của Tô Thành không cần anh phải hỏi rõ ràng cặn kẽ nữa.
Anh nói: “Nếu hạng mục có vấn đề gì, cô có thể trực tiếp liên hệ với Thư ký Cư.” Thư ký Cư sẽ báo cáo lại với anh.
Lạc Kỳ quay lại nhìn sếp: “Được, Tưởng tổng.”
Trong một khoảng thời gian ngắn, cô không cần liên lạc với Tưởng Thịnh Hòa nữa, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi đưa Lạc Kỳ về nhà, chiếc xe chạy đến biệt thự của Tưởng Nguyệt Như.
Tưởng Nguyệt Như đã được xuất viện hai ngày trước, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở nhà.
Trong nhà của Tưởng Nguyệt Như cũng có phòng riêng của Tưởng Thịnh Hòa, khi còn nhỏ, hầu như mỗi ngày anh đều ở nhà cô mình, khi lớn lên, anh cũng thường sống ở đây để đi cùng cô.
Tưởng Tư Tầm đã trở về New York, cô của anh ở nhà một mình, đêm nay anh định ở lại đây.
Vú nuôi đang chuẩn bị bữa tối trong bếp còn bà thì đang xem TV trong phòng khách.
Tưởng Nguyệt Như tắt TV, “Cô chắc chắn con sẽ đến mà.”
Tưởng Thịnh Hòa lặp lại: “Cô tính như thế nào vậy?”
“Thiên cơ, làm sao có thể tùy tiện nói được.”
“Vậy cô tính toán cho Tưởng Tư Tầm, khi nào thì kết hôn, khi nào có thể cắt đứt được nạn đào hoa nát của anh ấy đi.”
“…” Cô làm sao có khả năng đó, “Con tức giận với cô hả.”
Tưởng Thịnh Hòa cười cười ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm nay cô thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
“Không sao đâu. Cô đã lớn tuổi rồi, khả năng phục hồi của cô rất chậm.”
Tưởng Nguyệt Như nói về chuyến công tác, “Lần này đến Tô Thành, con nhường nhịn hơi nhiều rồi đấy. Lần sau hãy cẩn thận, đừng để người ta nhìn thấy.”
Tưởng Thịnh Hòa giả vờ không hiểu: “Con nhường nhịn cái gì?”
Cầm chiếc điều khiển trên tay, bật TV lên xem.
Tưởng Nguyệt Như chỉ ra: “Ký hợp đồng nhiều nhất chỉ cần hai ngày là đủ rồi, vậy mà con vừa đi đã là bốn ngày rồi. Người khác không biết tại sao, nhưng cô lại không biết ý định của con sao? Lần trước Lạc Kỳ về nhà, con bé nghe tin cô phải phẫu thuật liền vội vã đến đây, không cả có thời gian ở nhà với bố mẹ, lần này con bù đắp cho con bé phải không”.
Tưởng Thịnh Hòa không trả lời mà cũng không phủ nhận.

Trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, Lạc Kỳ không gặp Tưởng Thịnh Hòa, chỉ cần liên lạc với Thư ký Cư để bàn việc.
Tưởng Nguyệt Như đang tĩnh dưỡng tại nhà nên cô cũng được thơm lây theo, khối lượng công việc của cô đã giảm rất nhiều.
Từ khi làm việc thì đây là ba tháng thoải mái nhất.
Trong khoảng thời gian này, lần duy nhất cô và sếp của mình ở cùng ‘một chỗ’ là trong vòng bạn bè của Lục Bách Thanh. Lục Bách Thanh đã đăng một số bức ảnh của con trai mình.
Sau khi thích, cô định bình luận thì phát hiện sếp cũng bấm thích.
Chỉ cần cô viết bình luận là sếp có thể nhìn thấy được.
Không chút do dự, cô rút lui.
Bước sang tháng 9, ngày lãnh chứng đã ngày càng cận kề.
Mấy tháng nay, cô và Bùi Thời Tiêu chỉ gặp nhau hai lần, Bùi Thời Tiêu có một dự án ở nước ngoài, anh ta dành gần một nửa thời gian ở nước ngoài để đi công tác.
Tháng trước, cô có hai ngày nghỉ, vào ngày hôm đó tình cờ anh ta cũng trở về nước. Cô đến Thượng Hải, trước khi đi cô cũng không nói với Bùi Thời Tiêu, vì cô muốn tạo bất ngờ cho anh ta.
Khi đến căn hộ của anh ta, cô nhắn cho anh ta một tin nhắn: [Sau khi xuống máy bay anh đến công ty hay về nhà? Nếu anh đến công ty thì cũng cố gắng trở về sớm để ăn tối nhé.]
Anh ta sửng sốt một lúc, lúc nhận ra mới xin lỗi cô: [Anh đi công tác chưa về, lịch trình tạm thời thay đổi nên phải ở lại đây thêm vài ngày. Tối nay anh định nói chuyện này với em.]
Lúc đó, cô không thể biết được tâm trạng của mình được diễn tả như thế nào, anh về muộn cũng không nói cho cô biết ngay.
“Kỳ, anh sẽ đi gặp em.”
Cô không thực sự tin.
Bởi vì mỗi lần anh ta nói sẽ đến gặp cô, cuối cùng anh ta lại hoãn lại vì lý do công việc.
Cô ở trong căn hộ của anh ta một đêm, sáng hôm sau liển trở lại Bắc Kinh. Khi ra khỏi nhà ga, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc giữa đám đông ở lối vào nhà ga.
Dáng vẻ mệt mỏi của Bùi Thời Tiêu đang chờ cô.
Anh ta từ nước ngoài đã bay về ngay trong đêm, ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ tới đón cô.
Giây phút nhìn thấy anh ta, cô vẫn cảm thấy anh ta tràn đầy nhiệt huyết như thời thiếu niên.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi.
Làm gì có cái gì sẽ không thay đổi chứ.
Chuông báo thức reo lên, Lạc Kỳ tỉnh giấc. Bọn cô đã gặp nhau tại nhà ga vào tháng 8, Bùi Thời Tiêu đưa cô trở lại căn hộ, sau đó vội vã đến sân bay vào buổi tối và bay trở lại để tiếp tục thảo luận về dự án. Cho tới hôm nay, họ đã không gặp nhau một tháng rồi.
Sau vài phút, chuông báo thức lại vang lên, đã mười giờ rưỡi.
Cô tắt báo thức, gọi video cho mẹ rồi giục mẹ đi ngủ.
Khương Nghi Phương vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ: “Con yên tâm đi, mẹ sẽ không thức khuya nữa, mẹ nói 10 giờ 30 sẽ đi ngủ thì nhất định sẽ làm mà.”
“Mà này” bà hỏi con gái, “Con và Thời Tiêu định đăng ký kết hôn ở đâu vậy? Quay về đây à?”
Lạc Kỳ: “Con chắc chắn sẽ quay về Tô Thành để đăng ký mà, nhân tiện con cũng  sẽ chụp ảnh cưới luôn.”
“Váy cưới còn chưa chuẩn bị xong mà.”
“Không sao, chúng con chụp phong cách cổ trang trước.”
Cô hàn huyên với mẹ vài câu rồi cúp máy kêu mẹ đi ngủ.
Lạc Kỳ đi tắm và sấy khô tóc, điện thoại vẫn rất im lặng, có thể Bùi Thời Tiêu vẫn đang tăng ca làm việc ở công ty, anh không thực hiện cuộc gọi video được.
Nằm ở trên giường, cô gửi một tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu: [Em đi ngủ trước đây.]
Sau đó, Bùi Thời Tiêu gọi đến, “Hôm nay em đi ngủ sớm vậy?”
“Ừm. Mấy ngày trước em phải thức khuya, quầng thâm cũng nhiều, sắp phải đi đăng ký kết hôn và chụp ảnh cưới rồi. Em cần phải giữ vững tinh thần thật tốt.” 
Nhắc đến đăng ký kết hôn, Bùi Thời Tiêu hơi dừng một chút, đưa tay đóng cửa lại, “Không phải là em thích cuộc sống chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
“Ừm.” Một ngày là vào cuối tháng chín, một ngày vào giữa tháng mười.
Kỳ thật ngày đó cũng không phải quá đặc biệt, chỉ là đặc biệt đối với cô mà thôi, đó là hai lần Bùi Thời Tiêu vô tình khiến cô cảm động khi cô đang ở vực thẳm cuộc đời, cô luôn ghi nhớ trong lòng. Trong hai lần, lần vào tháng 9 khiến cô xúc động nhất nên cô muốn lấy chứng chỉ vào ngày hôm đó. Có lẽ chính anh cũng không biết tại sao hai ngày này lại đặc biệt nhất, thậm chí vượt qua mọi ngày kỷ niệm của hai người.
Bùi Thời Tiêu nói, “Vậy chúng ta sẽ đi đăng ký vào tháng 10.”
Đầu ngón tay Lạc Kỳ đặt lên công tắc, nửa giây mới tắt, trong phòng đột nhiên tối đen lại, “Không phải đã nói là tháng 9 rồi sao? Ngày đó anh có việc phải làm à?”
“Ngày mốt anh lại đi công tác, dự án ở California. Mất ít nhất ba tuần, cũng có thể lâu hơn một chút. Anh sợ rằng tháng 9 sẽ không kịp, đến lúc đó em sẽ không có gì để vui mừng.” Tốt hơn hết là lãnh chứng vào tháng 10.
Anh ta nói thêm, “Tháng tới anh sẽ không quá bận rộn.”
“Được, chờ anh hết bận.”
Bùi Thời Tiêu bảo cô đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Anh ta khóa cửa phòng làm việc, đứng ở cửa một lúc rồi cuối cùng đi đến một phòng làm việc khác.
Cửa phòng làm việc của Thôi Bồng không đóng, cô ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
‘Cốc cốc’, Bùi Thời Tiêu gõ cửa hai lần.
Thôi Bồng ngẩng đầu lên chỉ im lặng nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng.
Bùi Thời Tiêu thúc giục cô ta: “Tắt máy tính, quay về đi.”
Lần này Thôi Bồng đi California cùng anh ta, “Em còn chưa xong, trước khi đi công tác em sẽ tìm hiểu rõ tài liệu.” Cô ta cầm chuột, “Anh đi trước đi.”
Bùi Thời Tiêu bất lực, bước vào đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Cô ta không hề đọc tài liệu, cô ta chỉ muốn anh ta dành nhiều thời gian hơn cho cô ta. Trước mặt anh ta, cô ta không e dè mà mở trang web tin tức giải trí, nhưng anh ta nhìn thấy cũng không nói gì, cùng cô ta lướt xem tin tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.