Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 4:




 Diệp Sơ Dương đứng trước gương, khoác chiếc áo đỏ có mũ lên người. Cô có nước da trắng ngần, kết hợp với áo màu đỏ nhìn cũng không Gay lắm, ngược lại có cảm giác đẹp trai lôi cuối, thu hút ánh mắt của người khác về phía mình.
 Thay chiếc quần dài màu đen vừa người, kết hợp một đôi giày Marten, càng khiến vóc dáng Diệp Sơ Dương thêm cao ráo thanh thoát.
 Cô giơ tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn rối bời, khi cảm thấy người trong gương đã đẹp trai thực sự mới hài lòng gật đầu ra khỏi nhà.
 Nói Diệp Sơ Dương nghèo đúng thật là nghèo, nhưng nếu nói là giàu thì cũng giàu tới mức nứt đố đổ vách.
 Cô vừa xuống lầu liền tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, đứng trước chiếc xe thể thao Lamborghini sơn màu đỏ, nếu có người hiểu biết đứng ở đây lúc này chắc chắn sẽ có thể nhận ra chiếc Lamborghini này chính là phiên bản giới hạn số lượng trên toàn cầu, có biệt danh "Sesto Elemento", ấn tượng, mạnh mẽ, nhiệt huyết sục sôi!
 Chiếc xe này là món quà sinh nhật Diệp Tu Bạch tặng cô nhân dịp sinh nhật lần thứ mười tám.
 Ngồi vào trong xe, Lamborghini màu đỏ số lượng giới hạn này lập tức lao đi trên đường.
 Học viện điện ảnh Tĩnh Tây nằm ở vùng ngoại ô mé trái của Đế Đô, cách khá xa nhà Diệp Sơ Dương. Vì thế khi Diệp Sơ Dương tới trường đã là việc của nửa tiếng đồng hồ sau.
 Diệp Sơ Dương dừng xe trong bãi đậu xe, ngón trỏ xoay chìa khóa xe bước ra thì nhìn thấy mấy nam sinh đứng bên cạnh đang trợn tròn mắt nhìn cô.
 "Vãi! Đúng là Lamborghini Sesto Elemento!"
 "Cái gì? Cái gì mà Sesto Elemento?"
 "Cái này mà cậu cũng không biết? Dòng xe giới hạn số lượng của Lamborghini! Á đù, ông anh này đúng là trùm!"
 “Đệch! Khủng vậy sao! Là ai vậy?"
 "Không biết nữa, chưa từng gặp qua."
 Diệp Sơ Dương chưa từng được người khác gặp qua nghe thấy hai nam sinh thì thầm thảo luận, khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó quay người rời đi, tìm tới giảng đường theo ký ức.
 Thấy đã tới giờ lên lớp nhưng trong lớp vẫn chưa có giảng viên, cô liền biết ngay đây là tiết tự học.
 Diệp Sơ Dương đẩy cửa bước vào không hề do dự, tiếng mở cửa không mấy vang vọng nhưng cũng thu hút sự chú ý của các sinh viên trong lớp. Mọi người lũ lượt ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, sinh viên của lớp 6 chuyên ngành biểu diễn đồng loạt có cảm giác như gặp ma!
 "Vãi! Đó chẳng phải là Diệp Sơ Dương sao?"
 "Cái gì? Diệp Sơ Dương? Đầu mày bị sao vậy? Diệp Sơ Dương chẳng phải vẫn trốn tiết suốt sao?"
 "Diệp Sơ Dương là ai?"
 "Đó là gã bê đê vô cùng có tiếng!"
 "Là cậu ta! Chẳng phải cậu ta luôn bùng tiết sao? Sao lại tới trường vậy? Trời rơi mưa đỏ sao?"
 "Chết rồi, hôm nay Ngu Nhan Trạch và Khổng Kha Hàm đều tới lớp! Lát nữa có khi sẽ có đánh lộn đấy?"
 "Đừng nói nữa, có khi thế thật..."
 Cho dù lớp sáu rất nhốn nháo, mọi người đều đang thảo luận về sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người là Diệp Sơ Dương thì không hề có biểu hiện gì cả, chỉ thản nhiên nhìn khắp một lượt sau đó tìm một chỗ ngồi gần bục giảng ngồi xuống.
 Thiếu niên chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở phần mềm đọc sách, tìm kiếm "Huyền Học Bí Ẩn".
 "Huyền Học Bí Ẩn là một cuốn sách nổi tiếng trong giới huyền học, mặc dù còn kém xa so với các cuốn sách cổ của Huyền Môn nhưng chí ít vẫn có thể đọc tạm. Diệp Sơ Dương bây giờ không thể đọc sách cổ của Huyền Môn, đành dùng nó để an ủi tâm hồn của mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.