Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 2:




 "Muốn tìm tài vụ Lưu sao? Tận tình phục vụ anh đã rồi anh nói cho em biết!"
 Khi nghe thấy giọng nói trong trẻo đồng thời cũng có chút khàn khó phát giác của Diệp Sơ Dương, Mã Xuân Sinh chỉ thấy bụng dưới thít lại, chỉ muốn ngay lập tức đè xuống, cưng chiều một phen.
 Nghĩ vậy, gã ta cũng làm vậy.
 Gã đàn ông trung niên béo phệ lại tiếp tục bổ nhào về phía Diệp Sơ Dương...
 Tuy nhiên đúng trong lúc này, khi người Mã Xuân Sinh sắp sửa đập vào người Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương bất ngờ nhấc một chân lên, đạp vào bụng đối phương khiến đối phương bay người đi!
 Dứt khoát không hề do dự!
 Mã Xuân Sinh đập vào tường trắng đối diện giống như một quả bóng, sau đó lại bật ngược trở lại...
 "Luật ngầm? Anh đúng là rất có mắt nhìn người, dám dùng luật ngầm với cả người thừa kế của nhà họ Diệp." Diệp Sơ Dương nhìn gã đàn ông đang đau đớn lăn lộn dưới đất, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý, cô đưa tay phủi nhẹ bụi bẩn không hề tồn tại trên quần áo, thần thái ung dung.
 "Phì! Mày tưởng rằng mày họ Diệp thì sẽ là người thừa kế của nhà họ Diệp sao? Nếu mày là cậu ta thì ông đây là Diệp Tu Bạch!" Mã Xuân Sinh khi nghe thấy nhắc tới mấy chữ "người thừa kế của nhà họ Diệp", mới đầu hoảng hốt nhưng ngay lập tức lại bình tĩnh trở lại.
 Người thừa kế nhà họ Diệp sao có thể tới đây làm diễn viên quần chúng chứ? Thằng nhóc trước mắt nói dối cũng không biết nghĩ cho kĩ.
 Lúc này Diệp Sơ Dương đang dựa vào tường, đôi chân dài vắt chéo vào nhau, thần thái vô cùng ung dung và lơ là. Câu nói mỉa mai của Mã Xuân Sinh vẫn lởn vởn bên tai nhưng cô không hề bận tâm, chỉ thản nhiên nói với một chỗ không khí: "Hai nhân huynh nấp ở chỗ khuất, phiền giúp tôi phế gã ta đi, gã ta dám sỉ nhục ông chủ của các anh kìa!"
 Ông chủ của họ chính là Diệp Tu Bạch mà Mã Xuân Sinh nói, gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp đồng thời cũng là chú út của Diệp Sơ Dương.
 "Mày tưởng rằng mày làm vậy có thể dọa được tao sao? Tao nói cho mày biết, ở đây ngoài tao ra..." chả còn ai khác.
 Bốn chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên Mã Xuân Sinh nhìn thấy trước mắt mình có ánh sáng bạc lóe lên! Ngay sau đó dưới bụng dưới truyền tới cảm giác đau thấu tim.
 "A..."
 Tiếng kêu thất thanh vang vọng tầng mây khiến Diệp Sơ Dương phải giơ tay ngoáy tai: "Đa tạ mấy vị nhân huynh. Thời gian không còn sớm nữa, mấy vị hãy về lại bên cạnh chú út đi."
 Sau khi dứt lời, Diệp Sơ Dương liền vẫy tay với không khí, sau đó mở cửa bước ra.
 Còn Mã Xuân Sinh thì sao?
 Có một số người làm nhiều việc ác quá rồi, đương nhiên sẽ phải gặp báo ứng.
 Câu nói tiện nhân dĩ nhiên sẽ bị trời phạt quả nhiên không phải nói chơi.
 Sau khi Diệp Sơ Dương rời khỏi căn phòng này liền đi về phía bên kia của hành lang.
 Mã Xuân Sinh định giở trò đồi bại với cô vì thế gã ta lựa chọn một căn phòng ở chỗ khuất. Tuy nhiên sự sắp xếp của gã ta vừa hay cũng cho cô một cơ hội tuyệt vời.
 Cô chậm rãi bước đi, đi chừng năm phút mới nhìn thấy căn phòng có biển hiệu ghi "Phòng tài vụ".
 Gõ cửa bước vào, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc sắp xếp đồ đạc, cô liền liên tiếng: "Tài vụ Lưu, tôi tới nhận lương."
 "Ồ, Tiểu Diệp đấy à!"
 Tài vụ Lưu là một người rất thân thiện, tuổi chừng bốn mươi, nhìn thấy Diệp Sơ Dương liền nở nụ cười hòa nhã, sau đó rút trong phong bì ra hai trăm tệ đưa cho Diệp Sơ Dương: "Ý, mặt cậu làm sao vậy?"
 Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền giơ tay xoa mặt, vừa chạm vào liền cảm thấy đau rát.
 Cô nhếch môi, trong đố dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ mỉm cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là khi đóng vai người chết không cẩn thận bị giẫm một phát!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.