Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1239:




Editor: Tiện Thần
Thấy hàng loạt bình luận như vậy chạy qua, Diệp Sơ Dương không chút suy nghĩ trực tiếp tắt luôn phòng livestream. Nói giỡn hả, chú nhỏ nhà cô tới, ánh mắt mọi người đều ở trên người anh, mặt mũi của cô còn sao? Tuy rằng Diệp Sơ Dương đem phòng phát sóng trực tiếp tắt đi, nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến các fans điên cuồng kêu gào, cùng với đầy mặt dấu hỏi khi phát hiện phòng phát sóng trực tiếp bị tắt phụt.
【?????? 】
【 Chuyện gì vậy? Đây là tắt livestream luôn rồi á hả? 】
【 Tui cảm giác tui đang ở hiện trường Diệp công tử ghen tuông! 】
【 Ha ha ha ha Diệp thiếu anh bị bệnh à! 】
【 Tui phắc. Hôm nay mới biết được mức độ Diệp công tử ghen tuông lớn bao nhiêu nha. 】
【 Woa, chúng ta chỉ mới khích lệ một câu chú nhỏ lớn lên đẹp trai thôi mà Diệp công tử này đã nhịn không được. 】
【 Chủ phòng thẹn quá thành giận, dưới sự tức giận tắt mất phát sóng trực tiếp. 】
【 Vị phía trên kia ngày mai tới bên quan hệ xã hội bộ làm việc nhé. 】
【 Nói thật tui rất muốn nhìn Diệp công tử cùng chú nhỏ cùng đứng trong một khung hình. 】
………
Bình luận chạy thế nào, giờ phút này Diệp Sơ Dương không có thời gian quan sát. Thiếu niên một tay đem máy tính khép lại, sau đó thân mình dựa vào bàn nấu ăn phía sau, ánh mắt nhìn về người đàn ông phía trước.
“Sao anh lại về ngay lúc này.” Ngay lúc trước lúc cô định tắt livestream một bước. Sau đó chọc cho fans kích động như vậy.
Ngay lúc đầu, Diệp Tu Bạch hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra thẳng đến khi thấy cháu nhỏ có vẻ nổi giận đùng đùng khép lại máy tính lại.
A, có lẽ anh lọt vào ống kính rồi.
Nghĩ vậy, khóe miệng anh chậm rãi gợi lên một độ cung nhỏ rồi đi ra phía trước mặt Diệp Sơ Dương, duỗi tay chọc chọc gương mặt trắng nõn của thiếu niên rồi thấp giọng cười nói, “Em ghen à.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương rầm rì hai tiếng, sau đó lật tay đối phương đang vắt trên eo mình ra, trực tiếp đem người đẩy ra, “Đúng vậy đúng vậy, em là một bình dấm chua, hai bình dấm chua thành một đôi rồi, anh vui không?”
Diệp Tu Bạch không trả lời Diệp Sơ Dương - không cần nghĩ cũng biết đáp án - mà đem ánh mắt chuyển tới người đang đứng một bên, duỗi tay che mắt, giống như muốn biểu đạt ‘một chút tôi cũng không muốn nhìn Mạc Tử Nghiên’.
Diệp Tu Bạch: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Hai đương sự bỗng nhiên trầm mặc ngay tức khắc khiến cho Mạc Tử Nghiên chú ý. Cô khẽ nheo mắt, nghĩ nghĩ một chút, sau đó đôi mắt nhìn Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch hơi mang ý tứ “tôi cạn lời rồi”.
Mạc Tử Nghiên: “……” Xấu hổ như vậy sao?
Cô trầm mặc một giây đồng hồ,sau đó sâu kín hỏi một câu, “Hai người không định làm chuyện xấu hổ gì gì đó sao? Tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”
Diệp Sơ Dương: “…….Chuyện xấu hổ gì chứ? Mặt tôi không dày như chị.”

Cơm trưa là cả nhà Diệp Sơ Dương cùng ăn với Mạc Tử Nghiên và Mạc lão gia tử. Trong lúc ăn, ánh mắt Mạc lão gia tử không khống chế được mà luôn dừng ở trên người Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch. Diệp lão gia tử nói vừa nãy quả thật rất chính xác. Từ khi biết Diệp Sơ Dương là một cô gái, hiện tại ông cũng cảm thấy Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch hai người một chỗ thật vô cùng xứng đôi. Hai người lớn lên đều đẹp như vậy, về sau con cái chắc chắn sẽ rất dễ nhìn. Tuy nhiên nghĩ đến đây, trong lòng Mạc lão gia tử trong lòng hiện lên một vấn đề nghiêm túc
“Tu Bạch, về sau cậu cùng với đứa nhỏ Sơ Dương vẫn gọi lão gia tử là ông nội sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.