Nam Thần

Chương 47: Tuyệt Tình Đan




Tất Cảnh đang chìm trong giấc chiêm bao.
Trong cõi mộng, có một chàng thiếu niên áo đỏ xâm nhập Vạn Yêu Tông rồi bị Yêu tu trấn thủ áp giải vào đại điện.
Y phục hắn xộc xệch, tóc đen rối bời, trông rất thảm thương.
Tất Cảnh ngự trên chủ tọa, nhìn người thiếu niên đang bị áp chế trên mặt đất từ từ ngẩng đầu lên.
Chỉ một ánh mắt trao, Tất Cảnh nhận ra ngay chàng trai y đã gặp ở Linh Tiên Tông ngày đó.
Rõ ràng mới chỉ gặp gỡ hai lần mà thôi, sao lại như đã quen thuộc tận xương tủy.
Vào khoảnh khắc ấy, có điều gì đó ầm ầm sụp đổ trong cõi lòng y.
Từ đây sẽ thương hắn, yêu hắn, chẳng màng đến bất kỳ ai khác.
Hai trăm năm thấm thoắt trôi mau, thực ra đối với Tất Cảnh việc tu tiên chẳng mấy thú vị, y chỉ mong được cùng người ấy mãi mãi bên nhau, mãi cho đến ngàn năm sau, hoặc sẽ cùng ra đi khi hồn phách tan biến, hoặc sẽ cùng phi thăng lên Cửu Trùng Thiên, nắm tay vượt qua tháng năm vô tận.
Nhưng bỗng một ngày nọ, có người nói với y rằng y đã trúng một loại đan dược gọi là ‘Ký Tình Đan’, nó khiến người ta chung tình với kẻ khác.
Rồi sau đó là một vùng đỏ rực, nhưng không phải màu đỏ của y phục, mà là màu đỏ của máu tươi.
Cõi mộng vỡ tan.
Tất Cảnh mở choàng mắt.
Lòng y phập phồng cảm giác bất an sợ hãi, màu máu đỏ rực kia vẫn vất vưởng trong đầu không dứt, trước mắt lại là một khoảng không mịt mù.
Trước đây Tất Cảnh từng mơ giấc mộng này, cảnh mộng luôn quẩn quanh trong hai trăm năm đó, y vẫn đinh ninh đó là ác mộng, giờ mới hay ấy là niệm tưởng của chính mình tạo ra.
Chỉ một thoáng chạm mắt ở Linh Tiên Tông năm đó, hình bóng ấy đã khắc sâu vào lòng.
Dẫu đang vui vẻ bên mỹ nhân, vẫn cứ vô thức nhớ đến thiếu niên áo đỏ.
Nên khi người đó đến Vạn Yêu Tông, y mới chẳng mảy may hoài nghi thứ tình yêu say đắm đột ngột nảy sinh này.
Qua một lúc lâu, Tất Cảnh mới hồi phục tinh thần, y nhận ra mình đang nằm trên giường lớn trong đại điện.
Có người đẩy cửa đi vào, Tất Cảnh nhìn dáng hình trước mắt chầm chậm trùng khớp với bóng dáng trong ảo mộng.
Y muốn lên tiếng nhưng lại nhận ra cổ họng mình đã khô rát.
Một chung trà được đưa đến trước mặt y, Tất Cảnh nhận lấy nhấp một ngụm, cơn nóng rát mới dần tiêu tan. Y vừa nâng trà, vừa len lén dõi mắt theo Nhạc Chí.
Nhạc Chí ngồi ở mép giường, an tĩnh nhìn y.
“Ta đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Mười ngày.” Nhạc Chí nói.
“Suốt thời gian đó em đều trông chừng ở đây sao?” Tất Cảnh ướm hỏi.
Nhạc Chí ngẫm nghĩ: “Chỉ là mỗi ngày tới thăm ngài thôi.”
Trong mắt Tất Cảnh lóe lên một tia sáng, gương mặt lạnh lùng rạng rỡ nét cười, y khe khẽ vươn tay còn lại cầm lấy bàn tay Nhạc Chí đang đặt trên mép giường.
Nhạc Chí không tránh né, trên mặt còn thoáng nét cười.
Tất Cảnh mừng thầm trong bụng, y đặt chung trà trong tay lên bàn, thử kéo Nhạc Chí vào lòng. Nhạc Chí cũng không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng y.
Tất Cảnh hơi ngỡ ngàng, dường như Nhạc Chí trong mộng nay đã trở lại.
Những ngày tiếp theo tựa giấc mơ, tuy hai người không chung đụng nhưng thường cùng nhau du ngoạn đó đây, có lúc ngắm hoa, khi lại thưởng trăng, gắn bó bên nhau tựa như hai trăm năm trước.
Ngày tháng êm đềm đến mức Tất Cảnh cứ ngỡ những việc xảy ra sau này chỉ là ảo giác, y và người ấy vẫn bên nhau như trước, không có dối lừa, cũng không có thù hận sinh tử, lại càng không có cái Tuyệt Tình Đạo chết tiệt gì đó.
Mỗi ngày Nhạc Chí đều ở bên Tất Cảnh, tâm tình lại càng thêm trầm mặc.
Hắn nhận được vài phong thư được gửi đến từ Diệp Quang Kỷ, nội dung giống nhau.
“Nhớ lắm, về gấp.”
Nhạc Chí đọc đi đọc lại những lá thư kia vài lần, đột nhiên bật cười thành tiếng, hóa ra gã già Diệp Quang Kỷ đó nhớ mình.
Có lẽ hắn nên dành thời gian trở về thăm Diệp Quang Kỷ, thăm… Đường Kỳ Chân Nhân.
Nhạc Chí cất giữ cẩn thận những cánh thư đó trong bí cảnh Thất Sắc Thạch.
Hắn vừa từ bí cảnh Thất Sắc Thạch ra ngoài, đã thấy trong phòng có một người.
“Hôm nay là ngày mười lăm tháng sáu, hoa Ngọc Tiên ở Bất Lão Tiên Sơn sẽ nở vào đúng ngày này, mình cùng ngắm nhé?” Tất Cảnh nói.
Nếu là mấy ngày trước, Nhạc Chí sẽ ngoan ngoãn theo sau Tất Cảnh, nhưng hôm nay hắn chỉ đứng bất động tại chỗ.
Ngày tháng quá êm đềm, ban đầu Tất Cảnh vẫn đắm chìm vào đó, mãi về sau y mới dần dần có cảm giác bất an.
“Đan dược đang luyện sắp hoàn thành, tại hạ cần bế quan trong một thời gian.” Nhạc Chí nói.
“Một thời gian là bao lâu?” Tất Cảnh nhíu mày hỏi.
“Vài chục năm.” Nhạc Chí nói.
Tất Cảnh không khỏi hụt hẫng, trước nay y là người không giấu được tâm tư của mình, trong lòng nghĩ gì sẽ hiện rõ trên mặt, y kéo tay Nhạc Chí, cương quyết nói: “Xem hoa Ngọc Tiên trước rồi hãy bế quan.”
Trên mặt Nhạc Chí là vẻ khó xử, cũng có sự cam chịu, nhưng vẫn gật đầu.
Bất Lão Tiên Sơn đắm chìm trong tầng tầng sương mù.
Nhạc Chí sóng vai cùng Tất Cảnh tiến vào, giống như lạc bước vào nơi tiên cảnh.
Hai người chọn một chỗ cao rồi ngồi xuống, vừa vặn thấy được một nụ hoa Ngọc Tiên.
Tất Cảnh vỗ vỗ bả vai mình, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Nhạc Chí chăm chú, hắn chầm chậm tựa đầu vào vai y.
Tất Cảnh vươn tay, ôm lấy eo hắn.
Bóng đêm mỗi lúc một sâu thăm thẳm, mảnh trăng treo lửng lơ giữa trời, mây mù giăng mắc tứ phương, chỉ có một đóa hoa Ngọc Tiên nọ hiển hiện rành rành.
“Mau nở đi.” Tất Cảnh thì thào, vẻ mặt căng thẳng.
Nhạc Chí cũng ngừng thở.
Trong giây phút đó, hai người tựa như hai đứa trẻ dùng đôi mắt trông mong nhìn nhành hoa kia, xem nó sẽ nở ra kỳ tích như thế nào.
Chỉ trong một chớp mắt, đóa hoa Ngọc Tiên đột nhiên bừng nở thành một vùng trắng xóa tựa biển tuyết, quá đẹp mắt, quá ngoạn mục.
Cảnh đẹp này, đời người nào có thấy được mấy lần.
Nhạc Chí ngồi lặng thinh, thẫn thờ nhìn biển hoa nọ.
Tất Cảnh bỗng biến đâu mất, lúc trở về, trong tay y là một đóa hoa trắng.
Đóa hoa óng ánh vầng sáng dịu dàng, Tất Cảnh nhìn thoáng qua làn tóc đen của Nhạc Chí, rồi cài nhành hoa Ngọc Tiên vào búi tóc của hắn.
Hoa tôn mỹ nhân.
Tất Cảnh nghiêng đầu ngắm người bên mình, này là gương mặt thanh nhã, này là nước da ngọc ngà, thêm hoa càng điểm thêm phần phong hoa.
“Nhạc Chí…”
Nhạc Chí nhìn y với vẻ mặt không đổi.
“Nhạc Chí?” Lòng Tất Cảnh chợt bất an.
Nhạc Chí nâng tay, gỡ đóa hoa trên đầu xuống, rồi cài vào búi tóc của Tất Cảnh.
“Hoa đẹp tôn mỹ nhân, Yêu Chủ đại nhân phong hoa tuyệt đại, nên hoa này xứng với ngài hơn.” Nhạc Chí cười nói.
Tất Cảnh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Nếu đã phong hoa tuyệt đại, nay lại cài hoa thì sẽ ra sao?”
Nhạc Chí ngẫm nghĩ, rồi nói nghiêm túc: “Là hoa mỹ nhân.”
Tất Cảnh bật cười, dung nhan lạnh lùng càng thêm tuấn mỹ, y cố ý hạ giọng thầm thì: “Vậy hoa mỹ nhân đó, Nhạc công tử thích chứ?”
Nhạc Chí nhịn không được mà cười khẽ.
Trên Bất Lão Tiên Sơn ngập tràn tiếng cười, tiếng cười tựa như hoa nở rộ, rồi từ từ tàn lụi, cuối cùng mất tung không thể tìm được.
Ngày hôm sau, Nhạc Chí vào bí cảnh Thất Sắc Thạch.
Tuyệt Tình Đan là loại đan được cao cấp nhất mà Nhạc Chí luyện sau khi trọng sinh. Việc luyện đan phải chú trọng kỹ thuật, hiện nay kinh nghiệm luyện đan dược cao cấp của Nhạc Chí là con số không nên viên đầu tiên phải tốn rất nhiều công sức.
Nhạc Chí có bí cảnh Thất Sắc Thạch tùy thân, bên trong dồi dào linh khí, cũng rất ổn định, hắn có thể cảm nhận sự biến hóa trong bí cảnh. Nên nếu như lúc mới bắt đầu chỉ cần cách ngày trông nom, thì vài chục năm cuối này, lại có yêu cầu nghiêm khắc đối với độ lửa và linh khí.
Trong ba mươi năm cuối cùng này, Nhạc Chí muốn ở lại trong Thất Sắc Thạch để ngày ngày coi sóc.
Nếu luyện thành viên đan dược này, cấp bậc luyện đan của hắn có lẽ sẽ tiến thêm một bậc.
Luyện đan vốn là một việc buồn tẻ vô cùng, sự biến hóa của đan dược mỗi ngày rất bé nhỏ, ngày qua ngày chỉ có thể chờ đợi.
Thật ra người luyện Tuyệt Tình Đạo rất thích hợp luyện đan, vì những người này có tâm tư trầm tĩnh.
Như trong quyển ‘Đan thuật’ mà Huyền Linh Thánh Tổ đã cho hắn có dạy rằng, khi dùng Tuyệt Tình Đạo nuôi dưỡng đan dược, thì người càng đạm tình vong tình sẽ càng giàu kiên nhẫn, so với việc mỗi ngày cấp cho đan dược một lượng linh khí không đồng đều, thì dù cuối cùng có luyện được đan dược cùng loại, vẫn có sự chênh lệch chất lượng.
Nhạc Chí ngồi xếp bằng trong động phủ, phân ra thần thức, cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của đan dược trong lò luyện.
Linh khí trong cơ thể dần dần kết nối tương thông với đan dược trong lò.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Nhạc Chí đã ngồi đó những ba mươi năm.
Lúc hắn mở mắt ra, trước mắt đã có một tầng sương lạnh ngưng kết.
Nhạc Chí hít một hơi, dẫn luồng chân khí đang tụ tập ở đan điền vòng quanh cơ thể lưu loát được vài chu thiên, thân thể hắn dần dần hồi phục trạng thái bình thường.
Lửa trong lò đã tắt, Nhạc Chí vươn tay, một viên đan dược ánh vàng kim bay từ trong lò luyện ra, rơi vào trong tay Nhạc Chí.
Đan dược trong tay nhỏ như trứng ngỗng, được bao phủ một tầng ánh kim, hương thơm nồng nàn.
Đây là đan dược thượng phẩm đầu tiên mà hắn luyện được trong cuộc đời này, mà nhờ viên Tuyệt Tình Đan này, tu vi của hắn đã thăng lên cấp Mười.
Nhạc Chí cảm thấy lòng thỏa mãn phấn chấn, hắn lấy vải bọc viên đan dược lại, cất vào một nơi kín đáo.
Nhạc Chí vừa ra khỏi Thất Sắc Thạch, bỗng thấy một vật thể màu đen thật lớn lao về phía mình.
Hắn còn chưa kịp định thần, đã bị đụng vào tường, phát ra tiếng ‘ầm’.
Vật thể đó bật về, trên mặt là vẻ hốt hoảng: “Em có đau không?”
Nhạc Chí hoàn hồn, hắn vừa mới lắc đầu, đã lập tức bị Tất Cảnh ôm chặt lấy.
Đã ba mươi năm trôi, Nhạc Chí nhập định luyện đan nên thời gian đó chỉ là chớp mắt, còn với người bên ngoài lại là ba mươi năm dài dằng dặc.
Chỉ cần rảnh rỗi, Tất Cảnh sẽ đến gian phòng này, mọi đồ vật trong phòng vẫn như xưa, chỉ người ấy lại chẳng ở.
Một ngày không thấy, nhớ đến quay cuồng, huống hồ lại những ba mươi năm.
Tất Cảnh ôm rất chặt, ba mươi năm nhung nhớ bùng nổ trong nháy mắt, dường như y muốn khảm sâu người này vào tận xương tủy.
Mãi một lúc sau, Tất Cảnh mới buông Nhạc Chí ra.
Nhạc Chí nhìn y, tuấn nhan vẫn như xưa, có điều đã thêm phần tiều tụy, đáy mắt hằn quầng thâm, trông rất hốc hác.
Hắn ngắm nghía gương mặt ấy, bỗng nhận ra có gì đó khác thường.
“Sao trên mặt ngài lại có thẹo?”
Vết thẹo nằm ở ấn đường nên rất dễ nhận ra, hơn nữa lúc dựa gần y, Nhạc Chí nhận ra chân khí của y rất bất ổn, dường như đang bị thương.
Tất Cảnh sờ sờ chân mày của mình nhưng không đáp lại, chỉ hỏi: “Đan dược đã luyện ổn chứ?”
“Luyện thành rồi.” Nhạc Chí nói.
“Vậy là được, là đan dược thế nào vậy?” Tất Cảnh hỏi.
“Là loại thượng phẩm.” Nhạc Chí nói.
“Có tác dụng gì?”
“Tuyệt tình với một người.”
Lời này vừa vào tai, gương mặt Tất Cảnh bất chợt co rúm lại: “Tuyệt tình ư?!”
“Luyện cho bằng hữu thôi.” Nhạc Chí nói.
Sắc mặt Tất Cảnh dịu đi, trong mắt bỗng lóe tia hung ác: “Nhạc Chí, nếu em dám tuyệt tình với ta, ta sẽ…” Tay y nắm chặt thành đấm, y vắt hết óc, nhưng vẫn không nghĩ ra từ ngữ nào để uy hiếp.
Nhạc Chí nhìn Tất Cảnh với vẻ mặt nghiêm túc: “Tất Cảnh, đời này Nhạc Chí tại hạ đây sẽ không bao giờ lừa gạt ngài nữa.”
Tất Cảnh khẽ thở hắt ra.
“Sao mặt ngài lại bị thương, sao chân khí lại hư tổn?” Nhạc Chí hỏi. Nhìn kỹ thì thấy vết thương đó giống vết cắt của bụi gai.
Tất Cảnh hơi ngượng ngập, y cố tỏ vẻ khí thế, ra vẻ ‘còn lâu ta mới nói’, nhưng khi bị Nhạc Chí nhìn mãi, khí thế lại xẹp xuống, y chỉ lầu bầu: “Chờ vài ngày nữa sẽ nói em nghe.”
Mấy ngày sau, Tất Cảnh vẫn chưa nói cho Nhạc Chí biết nguyên nhân y bị thương, mà Mục Sân lại xâm nhập Vạn Yêu Tông.
Nhiều năm trước, Mục Sân đã đến Vạn Yêu Tông một lần nên y rất quen thuộc đường đi nước bước… Y tiến vào tẩm cung của Tất Cảnh.
Khi đó Tất Cảnh đang cầm trong tay một chiếc bình, có ánh lửa le lói phát ra từ bên trong, chắc chắn là vật bất phàm.
“Đan Thần Khí?” Mục Sân nhìn chiếc bình trong tay Tất Cảnh rồi nói.
Đan Thần sinh trưởng trong bụi gai, từ đó sinh ra Đan Thần Khí, giúp bảo hộ nội đan của tu giả, chính là bảo vật thượng đẳng thế gian.
Đan Thần ẩn mình nơi bụi gai, bụi gai đó cũng hóa Yêu Linh, chỉ cần có người đến gần, bất kể là tiên hay yêu cũng không thoát khỏi sự tấn công của Yêu Linh.
Nên Đan Thần Khí rất khó có được.
Tất Cảnh lạnh nhạt liếc Mục Sân, ra vẻ ‘mắc mớ gì tới ngươi’, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta tìm Nhạc Chí.” Mục Sân nói. Y vẫn luôn không ưa Tất Cảnh.
Sắc mặt Tất Cảnh tối sầm, có điều chỉ cần dò xét một thoáng, Tất Cảnh đã nhận ra tu vi của kẻ này cao hơn y, hơn nữa ngoại hình cũng không thua kém gì so với y, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngại.
Tất Cảnh chỉ nói một chữ: “Biến!”
“Ta tìm Nhạc Chí.” Mục Sân nói.
“Bổn tọa muốn ngươi cút!”
“Nhạc Chí.”
“Rốt cuộc mi là ai hả?”
“Ngọc Thanh Tông Mục Sân, tìm Nhạc Chí.” Mục Sân nói.
“Mi tìm người ta làm gì? Sao mi lại biết người ấy?”
“Vì sao phải cho ngài biết?”
“Vì bổn tọa là chủ nhân Vạn Yêu Tông này.”
Nhạc Chí ở bên ngoài đại điện nhận thấy có chân khí dao động, lúc đi vào thì chứng kiến cảnh hai người đối chọi gay gắt.
Hắn thấy Mục Sân, trong lòng sáng tỏ, bèn lấy viên đan dược đã được bao bọc kỹ càng đưa cho y.
Mục Sân nhận lấy, y mở ra nhìn thoáng qua, cũng ngửi được mùi hương sực mũi.
“Đa tạ.” Mục Sân nói, trong nháy mắt xoay người, y đột nhiên hỏi: “Vì sao ngươi còn dùng dằng ở đây?”
“Liên quan gì đến mi?” Giọng nói lạnh lùng của Tất Cảnh chen ngang.
Mục Sân không đếm xỉa đến Tất Cảnh, mà chỉ chăm chăm vào Nhạc Chí.
Nhạc Chí không đáp.
“Mê muội không tỉnh!” Mục Sân nói xong, bèn xoay người toan bỏ đi.
“Mục Sân.” Nhạc Chí thình lình gọi.
Y dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
“Nếu dùng Tuyệt Tình Đan, sẽ thật sự đoạn tình, một khi nàng dùng nó rồi, sẽ lãng quên tình cảm này.” Nhạc Chí nói.
“Mấy trăm năm trước ta đã biết, nên mới nhờ ngươi luyện nó.” Mục Sân nói.
“Lẽ nào dù nàng có vong tình, huynh cũng không quan tâm sao?”
“Ta muốn thành tiên.” Mục Sân nói, mặt không đổi sắc.
“Vậy là việc thành tiên quan trọng hơn Kỷ Nhược à, ta hiểu rồi.” Nhạc Chí nói, đột nhiên nhớ đến cô gái cổ quái si tình, chỉ đành thở dài.
Mục Sân quay người bỏ đi.
Nhạc Chí nhìn Tất Cảnh.
“Em quen gã Mục Sân đó từ khi nào?” Tất Cảnh hỏi.
Nhạc Chí ngẫm nghĩ: “Gần ba trăm năm rồi.”
Nghe đến ba trăm năm, lòng Tất Cảnh càng không thoải mái. Ba trăm năm trước chính là thời điểm bọn họ hòa hợp nhất.
“Sau này đừng qua lại với gã nữa.”
“Gã là đạo lữ của mụ điên kia à?” Tất Cảnh nói, “Đúng là vật họp theo loài, cả hai đều điên như nhau.”
Nhạc Chí cười cười, không đáp lại.
“Đêm mai mình cùng đến vách núi ở Bất Lão Tiên Sơn đi, ta có chuyện muốn nói với em.” Tất Cảnh nói, tay lại nắm chặt chiếc lọ trong suốt.
Nhạc Chí gật đầu: “Tại hạ cũng đúng lúc có chuyện muốn thưa với ngài.”
Ánh mắt Nhạc Chí dừng ở chiếc bình trong tay Tất Cảnh, trong đó như chứa một ngọn lửa, lập lòe sáng rực.
“Đó là gì vậy?”
Tất Cảnh lặng thinh giấu chiếc bình ra sau lưng, nói với vẻ ngập ngừng: “Không có gì.”
Nhạc Chí cũng không hỏi nữa, hắn chỉ ngắm Tất Cảnh chăm chú, ngắm nhìn dung nhan đó từng li từng tí, như khắc thật sâu vào trong tâm khảm, rồi dần tan đi.
Đã đến lúc ra đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.