4.
Vì để tìm chứng cứ xác thực, tôi lại vào lại confession của trường. Nhưng lướt lướt cả một buổi sáng, tôi cũng không tìm thấy video hôn môi năm đó.
Nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà sơn trắng, tôi có chút chán nản thất vọng. Thế là năm ấy, nam sinh đó chỉ là một người hoàn thành nhiệm vụ xong rồi biến mất sao?
Nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, thẳng đến trưa tôi mời rời giường. Trên màn hình điện thoại vẫn là tin nhắn mà Tạ Ngôn Tri gửi lúc sáng: [Bữa sáng vẫn còn đặt trong nồi để giữ nhiệt, dậy rồi nhớ ăn.]
[Một phần quần áo của em được đặt ở buồng nhỏ cách vách, tìm không thấy thì gọi cho tôi.]
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, Tạ Ngôn Tri rất để tâm đ ến tôi.
Tủ quần áo, kệ giày dép và cả bàn trang điểm, tất cả đều là đồ mới. Đến cả điều hòa cũng là đồ mới lắp, giường ngủ cũng là đồ mới thay. Nguyên tác căn bản không đề cập đến những chuyện này.
Lý do hợp lý duy nhất chính là, nam sinh năm đó chính là Tạ Ngôn Tri.
5.
Quán bar sôi động và ồn ào, cô bạn tốt Trần Nguyệt nghe thấy lời tôi nói thì liền phá lên cười. “Tớ nói này đại tiểu thư ơi, có khả năng là anh ta chỉ vì đứa con trong bụng cậu thôi đó.”
“Cậu mang thai con anh ta, anh ta đối tốt với cậu không phải việc nên làm sao, có gì phải xoắn xuýt lên thế.”
Tôi lại đề cập đến suy nghĩ của mình: “Nhưng mà anh ấy thật sự giống nam sinh thời đại học đã yêu đương với tớ.”
“Không thể nào.” Trần Nguyệt chắc chắn như đinh đóng cột, “Tuy rằng tớ không nhớ cái người bạn trai kia của cậu, nhưng tớ chắc chắn người đó không phải Tạ Ngôn Tri.”
“Thời đại học, Tạ Ngôn Tri chính là đại lão của khoa tài chính đó. Nếu cậu thật sự hẹn hò với một người như vậy, làm sao tớ có thể không nhớ chứ? Hơn nữa khoa của hai cậu trong trường cách nhau xa như vậy, căn bản không thể đụng mặt được đâu, hiểu không?”
“Hơn nữa năm đó cậu tồi như vậy, nếu Tạ Ngôn Tri mà là nam sinh oó thì đã báo thù cậu rồi, sao có thể đối xử tốt với cậu như vậy chứ?”
Tôi bất mãn phản bác: “Ai tồi chứ! Tôi chỉ hẹn hò với anh ấy một lần, cũng chỉ có hôn anh ấy thôi.”
Tần Nguyệt cười vào mặt tôi.
Tôi gửi tin nhắn cho những người bạn khác, nhưng không hề có ngoại lệ. Tất cả bạn bè đều nhớ tôi từng yêu đương một lần, nhưng không ai nhớ tên gọi và ngoại hình của nam sinh mà tôi yêu cả.
Tôi nhắm mắt lại rồi thở dài một cái, chuyện này khó giải quyết rồi.
Đối diện với khó khăn, sự nỗ lực của tôi chỉ là một cú r.ắm xịt.
“Được rồi đại tiểu thư à, cứ xoắn xuýt chuyện này làm gì? Có thời gian thì đi tra xem ai là người bỏ thuốc vào ly của cậu đi.”
“Tớ không tra được.” Tôi vô vọng mà nằm xuống ghế sofa.
“Phục rồi, chuyện này cậu không nghi ngờ Lâm Tiêu Nguyệt đầu tiên sao?”
Tôi nhìn ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu, không nói gì.
Hiện tại Lâm Tiêu Nguyệt không chỉ là vợ của nam chính tổng tài, mà còn là ánh trăng sáng cầu mà không được của nam phụ Tạ Ngôn Tri.
Tôi mà dám động tay động chân, hai người họ nhất định sẽ cho tôi đi đ ờ i.
Trong vài phút ngắn ngủi, tôi nghĩ kỹ giữa lợi và hại.
Thôi vậy, không sao cả.
Thích thế nào thì cứ thế đi.
6.
Cơn mưa rào kéo dài đến tận mười giờ tối vẫn chưa dứt.
Dưới sự tàn phá của gió bão, thành phố trở nên hỗn loạn vô cùng.
Tôi đang vừa ăn hoa quả, vừa xem nam người mẫu nhảy múa.
Âm thanh điện thoại vang lên hai lần, Tạ Ngôn Tri gửi tin nhắn đến:
[Đang ở đâu?]
[Ở quán bar với bạn.]
[Anh có đến đón tôi không?]
Tôi gõ hai dòng chữ rồi gửi đi.
Đây là một phần cuộc sống của tôi, cho nên tôi cũng không kiêng kị mà nói ra.
[Địa chỉ.]
Tôi phát định vị, sau đó gửi nhãn dán “Cảm ơn ông xã ~~~~”.
Vừa lúc âm nhạc trong phòng bao đến đoạn kết, thiếu niên nhảy đến đầm đìa mồ hôi, ánh mắt cậu ta dừng lại trên người tôi.
Tôi không hề keo kiệt mà giơ ngón cái cho cậu ta.
Xách túi cách lên, tôi chào Trần Nguyệt: “Đi trước đây, Trần đại tiểu thư nhớ thanh toán.”
Vừa đi mấy bước, cổ tay liền bị nắm chặt từ phía sau. “Ngoài trời mưa to vậy, chị gái không ở đây chơi tiếp sao?” Thiếu niên mặt mày sáng sủa cong cong môi, ngoan ngoãn cười với tôi. Ngón tay cậu ta lại âm thầm lặng lẽ mà móc vào lòng bàn tay tôi.
Trần Nguyệt ở một bên cười rộ lên: “Đại tiểu thư, chớ làm tổn thương trái tim người ta nha. Lần nào A Hoài cũng mong chờ cậu đến đây đó.”
“Đừng như vậy nữa.” Tôi giật tay mình ra.
Thấy tôi thật sự muốn đi, thiếu niên cũng không kiên trì nữa.”Em tiễn chị đi nhé, nơi này cách bên ngoài một đoạn, xe không vào được.”
“Được thôi.” Vừa hay không mang theo dù.
7.
Tôi và cậu ta một trước một sau đi ra ngoài.
“Sao thời gian này chị không đến đây chơi vậy?”
“Có chút việc, sau này có lẽ cũng không thường tới nữa.”
“Tại sao?”
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Kết hôn rồi vẫn đi đến chỗ như vậy, cứ cảm giác không tốt cho lắm.”
“Chị kết hôn rồi?” Thiếu niên đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, trong mắt chứa đầy vẻ không thể tin nổi.
Lời vừa dứt, tôi lại nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa quán bar.
Trên người áo trắng quần đen đơn giản, trong tay là một chiếc ô có hơi cũ kỹ, một nửa cơ thể bị bóng tối che phủ, trong vừa lạnh lùng vừa thờ ơ.
Khi nhìn thấy tay người bên cạnh nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh ấy bình tĩnh, yết hầu lại có hơi nhấp nhô lên xuống, bàn tay cầm dù cũng bất giác nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Thế nhưng anh ấy chẳng nói gì cả, chỉ mở dù ra. Một nửa chiếc dù lộ ra ngoài màn mưa, anh ấy nghiêng người về phía tôi, giọng nói lạnh nhạt: “Đi thôi.”
“Chị ơi.” Cổ tay lại một lần nữa bị nắm lại. Ánh mắt của thiếu niên xuyên qua tôi mà rơi vào ời Tạ Ngôn Tri, trong mắt đầy vẻ xem thường.
“Mưa lớn vậy, chiếc ô của anh ấy không che hết cho chị đâu, vẫn nên để em đưa chị về đi.” Cậu ta nhìn về phía Tạ Ngôn Tri mà nhếch nhếch mép, âm thầm khiêu khích, “Chị đã đến chỗ này của bọn em hai năm rồi, người mà chị thích nhất chính là em, chút chuyện nhỏ này cứ để em…”
Còn chưa nói hết, Tạ Ngôn Tri đã lạnh lùng cắt lời: “Không cần làm phiền.”
Anh ấy trực tiếp đi tới và ôm lấy eo tôi, đưa tôi đến bên cạnh anh ấy.
Tôi hơi giãy một chút.
Bàn tay bên hông đột nhiên siết chặt.
Hơi thở của người đàn ông bình tĩnh và lạnh lùng, không cần nói một lời đã có thể tuyên bố chủ quyền.
8.
Về đến nhà, tôi lập tức nhào vào ghế sofa.
Tạ Ngôn Tri cúi người nhặt đôi giày cao gót mà tôi vừa tùy tiện đá văng, xếp chúng lại ngay ngắn, sau đó thì đi vào phòng bếp.
Qua một lúc, anh ấy bưng lên một bát canh giải rượu nhỏ cho tôi.
Tôi nâng mí mắt nhìn bát canh ấy, sau đó lại vùi đầu vào ghế sofa, kéo dài giọng điệu lười biếng cả mình: “Không uống rượu, tôi uống nước ngọt thôi.”
Mưa đánh vào cửa sổ tạo ra tiếng vang lớn, khiến cho tôi thấy hơi buồn ngủ.
Tôi ngáp một cái, điều chỉnh tư thế một chút, bắt đầu thiếp đi.
Tạ Ngôn Tri yên lặng đứng tại chỗ nhìn tôi.
Không biết qua bao lâu, anh ấy mới nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi: “Cậu ta là ai?”
Tiếng sâm inh tai nuốt mất câu hỏi bé li nhí của anh ấy.
Tia sét lóe lên qua lớp kính cửa sổ, tia sáng chiếu lên bên mặt của anh ấy.
Anh ấy từ từ ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt tôi. Ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh vào thời khắc này lại lộ ra vẻ lưu luyến và nhớ nhung vô tận.
“Thích kiểu như vậy sao?” Anh ấy cụp mắt, “Hoan Hoan, vậy anh phải làm sao?”
Nửa câu phía sau được cất lên bằng giọng khàn khàn, giống như anh ấy đang lẩm bẩm một mình.
Tiếng mưa ngoài trời vẫn như cũ.
Trong nhà, âm thanh đáp lại anh ấy chỉ có tiếng hơi thở của người trước mặt.
9.
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi phát hiện mình vẫn mặc chiếc đầm hai dây ngày hôm qua.
Trời ạ, tôi chưa hề tắm rửa.
Trong phòng khách, Tạ Ngôn Tri đang bày bữa sáng. Tôi trực tiếp xông ra ngoài chất vấn anh ấy: “Vì sao không tắm cho tôi?”
“Em ngủ rồi.” Mí mắt anh ấy còn chưa nhấc lên, phản ứng bình thản.
“Vậy anh không thể tắm giúp tôi sao? Không tắm cũng phải thay bộ quần áo chứ.” Tôi gần như tức điên. Sao lại có người chồng thờ ơ lạnh nhạt như vậy chứ?
Ngủ cũng ngủ với nhau rồi, sao tắm lại không tắm giúp người ta chứ?
Anh ấy nhìn tôi một cái rồi duỗi tay, ngón trỏ móc vào chiếc dây váy đang tuột xuống của tôi, kéo nó lên và chỉnh lại nghiêm chỉnh. “Ừm, sau này tôi sẽ làm.”
Tôi: “...”
Tôi bất lực quay về phòng ngủ, nằm ngửa lên giường, sau đó nhớ ra gì đó, tôi duỗi tay sờ sờ mặt.
“Tẩy trang rồi.” Tạ Ngôn Tri đứng trước cửa phòng.
Tôi sờ sờ mí mắt, hai mí dán cũng đã được gỡ xuống rồi.
Cũng khá là tinh tế và tỉ mỉ đấy.
Ta Ngôn Tri: “Có một việc, đó là mẹ tôi muốn dọn đến đây ở cùng chúng ta.”
“Mẹ anh không phải cùng với người khác…” Lời còn chưa dứt, tôi đã phản ứng lại trước rồi.
Nam sinh năm ấy, bố thì nghiện rượu và chè nợ nần, còn mẹ thì đã bỏ chạy theo người khác từ khi anh ấy còn nhỏ.
Thế là tôi lại coi Tạ Ngôn Tri như anh ấy rồi.
Tôi hít thở sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân mình.
Tạ Ngôn Tri là Tạ Ngôn Tri, anh ấy là anh ấy, anh ấy không phải Tạ Ngôn Tri. (anh ấy ở đây là nam sinh năm ấy)
Nhưng tôi còn chưa tẩy não bản thân xong, Tạ Ngôn Tri lại nói: “Bà ấy bỏ đi từ khi tôi còn rất nhỏ, bây giờ chồng bà ấy qua đời rồi, bà ấy chỉ có thể quay lại dựa dẫm vào tôi thôi.”
Tôi: “?”