Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 90:




Không cần đợi chờ quá lâu, chỉ chút xíu sau Đăng Khoa và Ngọc Nhi đã quay trở lại. Đăng Khoa vẫn giữ thái độ bình thường như vậy, nhưng nữ chính của chúng ta đã khác.
Cô nàng đặt khay nước uống lên bàn, như vô tình ngồi ngay sát cạnh Đăng Khoa, bày trò em gái tốt hỏi thăm tôi xem vết thương hôm nay thế nào, đã đỡ chưa?
Ôi cmn tốt!
Em gái quý hỏi chụy câu này, chụy xin lấy cái bóng đèn ra mà đảm bảo tối nay vết thương lên da non luôn ấy chứ!
Quan tâm ghê hồn, “Vết thương của chị thế nào?” nữa cơ?
Còn nữa.. Hình như nữ chính đã thay đồ?
Khi nãy cô ta mặc cái váy khác cơ mà? Hoa nhỏ màu sáng.. Sao giờ đã chuyển thành váy trắng rồi?
Lẽ nào hai bọn họ xảy ra chuyện-ám-muội gì?
Ừm... chuyện ám muội cũng không liên quan đến tôi.. Nhưng sao lại cứ phải là màu trắng? Định làm âm hồn bất tán ám bọn tôi đến cùng hay sao!???
“Đau lắm đúng không?” Đăng Khoa như có như không lướt nhẹ mấy ngón tay thon dài của anh ta lên vai tôi. Sự run rẩy chậm chạp truyền từ đầu ngón tay anh ta qua vai làm tôi nghi ngờ bản thân cảm nhận nhầm.
Đăng Khoa anh ta đang xót xa giúp tôi đấy à?
“Tất nhiên là đau!” Trung Kiên nắm lấy tay anh ta, cười nửa miệng và xiết bàn tay đó thật mạnh..
OMG!
Trung Kiên!
Lại là bố Kiên!
Bố làm ơn đừng có xuất quỷ nhập thần thế được không?
Làm chúng tôi ở đây ai nấy hết hồn, xem kìa.. bạn Hạ Lam đang uống trà cũng phải phun ra quá nửa rồi! Thật sự là mất hết cả hình tượng!
“Cậu trúng đạn không biết bao nhiêu lần rồi..” Trung Kiên nhếch môi cười tà “Cảm giác đau này cậu phải hiểu rõ hơn ai hết chứ?”
“Tôi không hỏi cậu thì phải?” Đăng Khoa nheo mắt, hất mạnh tay Trung Kiên ra.
Nếu đây không phải ngôn tình thuần, và bạn Kiên không phải chồng sắp cưới của tôi thì tôi thật sự sẽ lầm bạn Kiên và bạn Khoa là một cặp. Và vì nữ phụ Tịnh Nhi tôi đây xen ngang nên bọn họ giận dỗi nhau, ghen tuông nhau..
“Cô ấy chuẩn bị là vợ tôi, hỏi cô ấy cũng giống như hỏi tôi vậy!” Trung Kiên tự đắc ngồi xuống cạnh tôi, đưa lưng tôi dựa lên ngực anh ta cho êm “Em nói xem thế có đúng không Tịnh Nhi?”
Không!
Đừng lôi tôi vào chuyện của các người!!
“Một số việc.. Oan có đầu, nợ có chủ..” Đăng Khoa âm trầm, khí tức nguy hiểm tràn ngập khắp chốn “.. Phải trả đúng người mới được!”
“Ồ, cậu đi quá xa chủ đề rồi!” Trung Kiên cũng không kém phần, tiếp tục đẩy không khí trong phòng xuống âm độ.
Ba người con gái xinh đẹp, liễu yếu đào tơ chúng tôi ngồi tại đây có chút không thích hợp.. ngột ngạt quá!!
“Chẳng lẽ cậu vẫn còn nghĩ chúng ta đang đi học sao mà phải theo chủ đề?” Đăng Khoa phá ra cười, nụ cười ẩn ý ấy làm ba mỹ nhân chúng tôi mờ mịt “Trung Kiên, nói xem có phải dạo này cậu rất rảnh không?”
“Đúng!” Trung Kiên không nao núng, híp mắt ung dung thừa nhận “Vô cùng rảnh!”
“Nói cho cậu hay.. Bẫy kinh tế cũng không chỉ mình cậu mới biết làm!” Đăng Khoa trầm giọng, hàm ý ám chỉ rõ ràng.
Anh ta đang nói tới vụ đàn em của mình bị Trung Kiên thanh trừng bớt đấy à!?
Chắc vậy rồi, giọng điệu có vẻ uất ức thế kia cơ mà! Giống hệt nữ sinh đang làm nũng người yêu nha~~
“Và cũng không phải chỉ mình cậu mới biết tránh!” Trung Kiên cũng cười, nụ cười của cả hai bọn họ làm chúng tôi chóng mặt.
“...”
“...”
Chúng ta nói chuyện khác được không?
Mấy vấn đề này còn đá qua đá lại nữa nhất định sẽ tốn chương đến chết!!
Tôi rơi lệ ngập lòng, liếc mắt qua phía hai người con gái còn lại.. Họ cũng chẳng khác gì tôi, thà chửi nhau còn hơn nghe hai ông nội tranh cãi chuyện kinh tế..
.
.
.
Thời gian thấm thoát tựa thoi đưa, đưa qua đưa lại, cuối cùng cũng hết cái mùa trăng cuối cùng.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến tết, không khí náo nhiệt tràn đầy khắp nơi. Tuy không ra ngoài nên không thể biết ngoài đường thế nào, nhưng trong nhà tôi, những người làm đã lôi ra từng bọc đồ trang trí lớn, thi nhau treo đèn kết hoa.
Từ trong nhà đến ngoài ngõ, từ tầng 1 đến tầng N, từ phòng khách đến nhà vệ sinh.. đều được thay thế một bộ mặt lớn. Những chiếc đèn sao nhấp nháy, những câu đối đỏ, nhung bao lì xì treo lên lấy may.. Rồi cả cây Đào và cây Quất lớn cũng đã được bê vào giữa phòng khách, để ở đó làm không khí tết tràn ngập khắp nơi.
Ngoài sân vườn, những đèn đăng đỏ được treo lên cao, treo hai bên tường, treo trên cửa.. hệt như những nhà quý tộc của thời đại trước, bắt mắt cực kì.
Có lẽ là do sắp tết nên nhiều việc, dạo này mọi người trong nhà lúc nào cũng trong trạng thái chân không chạm đất. Bọn họ lúc nào cũng vội vã sau đó đi giải quyết tài liệu, tới cả Trung Kiên cũng vậy, về đến phòng một cái là nhào đến ôm tôi rồi xử lý tài liệu ngay.
Sổ sách ngập đầu!
Đúng là làm kinh doanh cũng không có sướng!!
Hạ Lam và Đăng Khoa sau hôm đó cũng ít tới thăm tôi dần. Đăng Khoa có sai người đưa tới cho tôi mấy hộp thuốc, rồi cũng ít liên lạc dần. Hạ Lam nói anh ta có phi vụ gấp ở Tung Của nên đã xuất ngoại, phải tận giao thừa mới có thể về..
Chính vì những lẽ đó mà hiện giờ tôi đây đang cảm thấy chán-vô-cùng!
Oa~ Ở nhà nhiều thật sự rất CHÁN!!!!
“Không cần kêu than!” Trung Kiên ôm xiết lấy tôi, vui vẻ nói “Chiều nay anh nghỉ làm, dẫn em tới một vài nơi!”
“Anh nghỉ!?” Tôi nửa ngạc nhiên, nứt mong chờ “Còn công việc thì sao?”
“Ừm.. Đã coi như xong cả rồi!” Anh ta nhẹ nhàng thở ra, thông báo “Anh cũng đã để nhân viên nghỉ hết, còn có ngày mai nữa là tới tết rồi còn gì!”
“Được!” Tôi gật đầu kiểu bất khuất “Anh muốn đưa em đi đâu??”
“Còn nhớ vụ quà tết không?” Anh ta làm ra vẻ thần bí “Hôm nay anh dẫn em đi xem, tiện thể đi mua sắm chút đồ rồi.. trở về nhà anh trước. Em thấy thế nào?”
“Về nhà anh?” Tôi giật mình suýt nữa nhảy dựng cả lên. Về nhà anh ta sao? Tục lệ thăm nhà trước tết ấy hả??
Trời ơi!
Mị không muốn!
Mị ngại ngùng
“Ừm, trước sau gì cũng phải tới, tới sớm tranh thủ tình cảm sớm!” Trung Kiên nhẹ giọng khuyên nhủ “Dù sao hôm trước bố mẹ cũng đàng rất vừa ý với em!”
“Chuyện này..” Tôi bối rối “Em còn chưa sẵn sàng!”
Sao lần trước chưa là gì của nhau thì thấy đến nhà anh ta ăn chùa ở chùa các kiểu là chuyện vô cùng bình thường. Mà đến giờ, khi đã xác định quan hệ rồi lại cảm thấy khó khăn đến vậy?
Tôi rất sợ phải lấy lòng người khác.. vì chuyện này tôi làm không có tốt! Nếu nói thẳng ra thì còn phải là quá tệ ấy! Bảo tôi khéo léo nịnh nọt người ta? Thà để tôi dùng đường chà vào lưỡi cho người ta ngọt còn dễ dàng hơn..
“Có gì đâu, anh sẽ làm chống lưng cho em!” Trung Kiên nắm lấy tay tôi, khuyên nhủ “Chúng ta cứ ra ngoài trước, trên đường đi em hãy suy nghĩ kĩ về chuyện này.. Tới lúc vài trung tâm thương mại rồi trả lời cho anh sau được không?”
“Ừm..”
“Mà chồng nghĩ thế này này vợ ơi..” Trung Kiên đột ngột quay phắt lại ôm xiết eo tôi “Em nên học hỏi anh đây này.. Xem, anh với em còn chưa có gì mà anh đã tới nhà em ăn chùa ở chùa.. “
“...”
“Đó.. Em còn ngại gì chứ?”
“...”
Ông nội, đừng bắt tôi vô duyên như ông có được không????
.
.
.
Trung Kiên đưa tôi đi qua sân bay, tiến dần đến khu phía Đông. Khu này thời gian trước rõ ràng còn là khu nhà ổ chuột, là nơi ở của hàng trăm ngàn người dân nghèo, nay tất cả đều đã bị dẹp bỏ, dấu tích còn lại chỉ là những ô đất nền đã được xây dải phân cách thành từng khu nhỏ.
Những người thợ vẫn đang dốc sức làm việc, đẩy nhanh tiến độ. Đảm bảo chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, khu này sẽ được khoác lên mình một bộ mặt hoàn toàn mới. Có khi còn trở thành trung tâm tiếp theo của thành phố cũng nên..
“Sao lại đưa em tới đây?” Trung Kiên mở cửa xe, giúp tôi xuống dưới. Cũng may không đi giày cao gót, nếu không nhất định sẽ ngã dập mặt.. Nhìn xem, chỗ này chỉ toàn đất đá lởm chởm..
“Anh đã đầu tư quy hoạch lại khu này..” Trung Kiên đóng cửa xe, mỉm cười nghiêm nghị.
Gió đông thổi thoảng qua hất tung mái tóc ngắn mềm mại của anh ta, gương mặt khẳng khái, đẹp như tượng tạc tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng thu hút. Tôi bất tri bất giác nhìn qua Trung Kiên, sau đó không thể rời mắt được nữa..
“Chúng ta sẽ gây dựng lại chỗ này!”
“Vậy.. Còn người dân ở đây?” Tôi nhăn trán, nhìn những mảnh đổ nát vương vãi còn chưa được dọn dẹp xong xuôi. Khu này trước đây là khu ổ chuột, nơi trú chân của hàng trăm hàng ngàn người. Như tôi trước đây cũng vậy.. chẳng phải không ngại đi ngàn dặm đường, chỉ lo không thuê được nhà giá rẻ đó sao?
Bọn họ sẽ như thế nào? Đã sắp tết, lại không còn nhà??
“Em không cần lo, anh đã có sắp xếp cả rồi!” Trung Kiên nháy mắt, kéo tôi đi tới “Này, có cần anh ôm em đi không?”
“Không biết xấu hổ!” Tôi bĩu môi, tự mình bước trước. Trung Kiên theo ngay phía sau, mỗi lần anh ta đi tới đâu những người công nhân ở đây lại quay ra cười và chào hỏi anh ta như thể đã quen biết từ lâu.
Trung Kiên vừa đĩnh đạc lại vừa gần gũi, cứ như vậy vừa đi vừa gật đầu chào hỏi lại bọn họ.
Nói thật, tuy không phải lần đầu nhìn thấy hình ảnh trưởng thành của anh ta. Nhưng lần nào nhìn thấy cũng làm tôi có chút cảm giác khó tả, dường như đó là một người khác, một gương mặt khác của Trung Kiên. Tôi không tài nào chạm tới được.
“Tịnh Nhi!” Trung Kiên cười ngọt ngào, kéo tôi lại gần phía mình. Chúng tôi đang đứng trước một nền đất đã được san phẳng và đổ nền. Phía bên cạnh cũng đã được xây tường bao, về cơ bản đã định hình xong phần nào kiến trúc “Đáng lẽ đợi tới lúc xây xong anh mới đưa em tới.. Nhưng anh thật sự không thế đợi tới lúc đó được..”
“Chỗ này..”
“Chúng ta sẽ xây cơ sở hai!” Trung Kiên híp mắt cười “Nhà hàng của em, một nơi dành riêng cho người nghèo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.