Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 83:




Cuối cùng tôi vẫn không chống lại được máu thánh mẫu của mình, lúc nhìn thấy mấy giọt nước mắt của Tường Vy gật đầu nhận mệnh ngay lập tức.
Sau đó, bằng sức mạnh tia chớp, liền nhờ quản gia cũ nhà Trung Kiên sắp xếp công việc luôn cho cô nàng.
Thôi mặc kệ, cũng chỉ là thêm một nhân viên, đâu phải chuyện gì to tát lắm..
Lên phòng, không buồn thay đồ hay tắm rửa gì hết. Ngã xuống giường, lôi điện thoại ra xem xét, không một cuộc gọi, cũng không có tin nhắn nào hết.
Trung Kiên.. Anh định suy nghĩ đến khi nào?
.
.
.
Suy nghĩ vẩn vơ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, mãi đến khi vì tê tay quá tôi mới tỉnh dậy.
Quái quỷ, rõ ràng mình ngủ thoải mái, tay chân dang rộng thành hình chữ đại, thế nào mà lại tê dần cả người được vậy?
Đã thế còn tối om om thế này.. Mất điện chắc?
Ưm.. Cả người đều nặng..
Trời tối, ngủ mệt, người nặng nề.. Mấy cái triệu trứng này.. Rõ ràng là của việc bị bóng đè!
CMN!
Tình cảm không ai thèm đọc nên bà tác giả chuyển qua viết truyện ma đấy à?? Thôi đi! Cho xin đi!! Tịnh Nhi tôi đây liễu yếu đào tơ, thân thể mảnh khảnh chỉ hợp được người nâng niu,không hợp bị người vùi dập đâu!!!
“Động gì chứ?” Con ma đang gác chân gác tay gác toàn thân trên người tôi, thấy tôi cựa quậy liền kiến nghị “Ngủ đi nào!”
“Trung.. Trung Kiên??” Giật cả mình “Anh đến đây từ khi nào?”
“Cũng được vài tiếng rồi!” Trung Kiên nhíu mày mở điện thoại ra xem giờ “Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức!”
“Anh đã tắm rửa rồi?” Tôi mò tay bật điện, ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ không giấu được thân thể tinh tế đang thập thò dưới chăn của đồng chí Kiên. Mẹ ơi, cơ ngực săn chắc, bụng sáu múi các kiểu, phía dưới.. Phía dưới.. Có đồ không? “Chả lẽ em ngủ say thế?”
“Ừm, em còn ngáy nữa!” Anh ta cười gian tà, vạch trần sự thật!
Tịnh Nhi này mà ngáy á?
Anh đừng có lừa người!!
“Sao..” Tôi ngập ngừng, nghĩ đến chuyện hôm qua lại thấy rầu rĩ. Trung Kiên, anh đã nghĩ xong chưa? “Sao anh lại tới đây?”
“Em muốn hỏi chuyện khác đúng không?” Trung Kiên kê tay xuống dưới gáy, ngẩng đầu nói chuyện cùng tôi “Ví dụ như về việc hôm qua chẳng hạn!”
“Anh đã thẳng thắn như thế..” Tôi mím môi, cuối cùng cũng quyết định không vòng vo nữa “Vậy, anh đã suy nghĩ xong chưa? Chuyện em và Tịnh Nhi..”
“Người mà anh yêu là em hiện tại!” Trung Kiên mỉm cười, dịu dàng xác nhận “Chính là tính cách này, là sự mạnh mẽ này, là cô gái 24tuổi này đây!”
“Nhưng còn Tịnh Nhi..” Tôi nhíu mày, mặc dù Trung Kiên nói vậy làm tôi vô cùng nhẹ nhõm, nhưng mà với cô ấy thì sao? Anh ta tuyệt tình đến độ chẳng còn quan tâm chút gì đến Tịnh Nhi trước kia sao?
Sự áy náy với cô ấy là gì?
Tiêu tán nhanh như vậy..
Con người này liệu có thể tin tưởng hay không?
“Đều là do anh!” Đôi mắt rạng ngời của Trung Kiên hơi trầm xuống “Trước đây anh đã hứa sẽ bảo vệ em ấy.. Ai ngờ đến lúc đủ khả năng thì Tịnh Nhi đã gặp đủ khổ đau rồi..”
“Hứa bảo vệ Tịnh Nhi sao?”
“Chuyện này nguyên tác không nhắc đến hả?” Trung Kiên liếc qua tôi, tia nhìn có vài phần thú vị. Anh nghĩ nguyên tác là toàn năng à? Tất nhiên là có vô-cùng-nhiều thứ nó không nhắc đến rồi! “Có muốn nghe anh nói chuyện xưa không?”
“...”
Trung Kiên chậm rãi kể cho tôi nghe vài mẩu chuyện xưa cũ, lúc anh ta còn nhỏ và cả gia đình vẫn ở cạnh Vi gia. Lúc đó đám người bọn họ chơi rất thân với nhau bởi trên vai còn chưa gánh sức ép gia tộc nên ai nấy đều vô tư và lương thiện.
Tịnh Nhi mới mất mẹ, rất ngốc, cả ngày đều quấn lấy Tuấn Anh làm mấy anh chàng không thể cùng nhau đi chơi trò của con trai được. Trung Kiên vốn rất ghét cô nhóc này, và vì anh ta ghét, nên Quỳnh Chi cũng ghét theo. Chính vì vậy mà Quỳnh Chi rất hay tìm cách trêu trọc Tịnh Nhi cho bõ. Còn anh ta thì luôn đứng ngoài làm khán giả cổ vũ cho nữ phụ này.
Những lúc thấy Tịnh Nhi thảm hại, Trung Kiên trẻ con vừa hả hê lại vừa lo lắng. Sau đó, những trò đùa của Quỳnh Chi ngày càng quá đáng, đến mức anh ta nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Tuấn Anh vì học kém vài môn mà phải đi học phụ đạo, không thể bảo vệ em gái, vậy nên trách nhiệm này bị đổ nên đầu anh bạn thân Trung Kiên.
Quỳnh Chi thấy Trung Kiên bênh Tịnh Nhi nên tâm ghen tị càng nặng, bày đủ trò để bài trừ. Thậm chí còn bôi cả hương dụ côn trùng đến làm ong đốt Tịnh Nhi đến bất tỉnh, nếu Trung Kiên không ứng cứu kịp thời thì còn có khả năng bỏ mạng.
Sau đó Tịnh Nhi sốt một cơn nặng nề, mê mê tỉnh tỉnh, luôn miệng gọi mẹ. Trung Kiên nằm bên cạnh cũng phát rầu, sự buồn bã chuyển thành thương hại, rồi trong lúc tỉnh táo hiếm hoi, Tịnh Nhi nhất quyết nắm áo Trung Kiên không buông đòi anh bảo vệ cho mình giống như mẹ.
Nghĩ rằng việc Tịnh Nhi bị thế này cũng có một phần lỗi của mình nên Trung Kiên đồng ý. Chỉ là lời hứa trẻ con mà đứa trẻ như anh lúc ấy không tài nào thực hiện được.
Sau đó ít lâu, cả nhà Trung Kiên chuyển đi. Quỳnh Chi cũng lớn dần sau đó ra nước ngoài học tập. Tuấn Anh trở về nhà thì cô em gái sau những cơn sốt nặng đã bị biến chứng, trở nên chậm chạp trong suy nghĩ..
Chuyện này..
Tôi thật sự không biết nên nói sao..
“Anh đã lập cho Tịnh Nhi một ban thờ nhỏ ở nghĩa trang thành phố!” Trung Kiên cúi mặt, cảm xúc đấu tranh qua lại “Dù gì thì cô ấy cũng đã mất, thân thể này em hãy sống hộ Tịnh Nhi cho tốt là được!”
“Nhưng..”
“Đừng nói nữa!” Trung Kiên đưa tay để ngang miệng tôi, ngăn toàn bộ những câu hỏi chưa kịp nói “Có nhiều chuyện, dù nói cũng không giải quyết được!”
“...”
“Không quản em là Tịnh Nhi hay Ái Nhi, cũng không cần biết em 15 hay 25 tuổi..” Anh ta chuyển tay, nhẹ nhàng luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc bồng bềnh của tôi, thâm tình thổ lộ “.. Chỉ cần nhớ, anh yêu em là được!”
“Trung Kiên..”
Ọc ọc ọc ọc...
CMN!
Đang lãng mạn thế này mà cái thứ tiếng chết tiệt gì vang lên kia???
Ai? Kẻ nào???
“Anh chưa ăn tối..” Trung Kiên cười cười, bên tai hiển hiện hai vệt đỏ khả nghi “..Em có ngại nấu ăn cho anh không?”
“Tại sao anh không về nhà?” Con trai con lứa đi ngủ lang thế này à?
“Ở đâu có em, ở đó chính là nhà!” Trung Kiên tự đắc, vỗ ngực khẳng định.
“Anh học được lời thoại trong phim nào vậy?”
“Tịnh Nhi thật quá đáng!”
“...”
.
.
.
Mấy ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Hết giờ lên lớp tôi sẽ cùng với Trung Kiên chạy tới chỗ Tuấn Anh để chuẩn bị lễ đính hôn, sau đó đi ăn uống, thi thoảng đi hẹn hò vài chỗ giống như những đôi yêu nhau khác.
Thế nhưng, giữa cả hai đứa vẫn luôn tồn tại một khoảng trống nhỏ. Một khoảng trống không tên mà chẳng ai có thể lấp đầy được.
“Dạo này không thấy Trình Phương đến lớp nhỉ?” Tôi nằm bò ra bàn, cơn lười học thường trực chỉ đợi tôi ngẩn người lập tức nhảy bổ ra. Lười quá! Mười ngày nữa là đến tết rồi, vậy mà những 27 âm lịch mới được nghỉ!
Tại sao?
Tại sao chứ??
Có đứa quái nào trong lớp này muốn đi học đâu!!! Xem kìa, không khí tết làm cả giáo viên còn chán dạy ấy chứ, đừng có trách tôi!
“Càng hay chứ sao!” Hạ Lam bĩu môi, sau đó cười vui vẻ “Đỡ ồn ào!
“Không có thông tin gì về vụ hôm trước à?” Tôi nhíu mày “Cô ta cũng có liên quan đúng không?”
“Ai biết!”
Đám nhóc hôm trước nghe nói đều thảm cả rồi, thằng nhóc quảng cáo thậm chí còn bị tai nạn nặng đến nỗi gãy cả hai tay, gia đình thì ly tán do công ty phá sản, nợ nần chồng chất, xã hội đen săn đuổi..
Chỉ từ sau ngày hôm đó..
Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?
Chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó. Nhưng rốt cuộc là ẩn tình gì? Do ai đứng sau thao túng??
Nếu là vì chuyện của tôi, thì người biết mặt bọn nhóc ấy chỉ có Đăng Khoa.. Nhưng anh ta đâu có lý do gì để giúp tôi ra mặt? Hơn nữa, nghe nói nhà Trình Phương còn vô cùng có máu mặt nữa, cái gì mà nắm giữ luật pháp đó. Ý nó là bố mẹ nó làm chánh án quan tòa gì đó à??
“Người này chả phải bố Trình Phương sao?” Tiếng xôn xao phía trên làm tôi và Hạ Lam chú ý. Mấy đứa con gái đang truyền tay nhau chiếc điện thoại cảm ứng, trong đó đang mở một trang báo mạng gì đó mà tôi nhìn không rõ.
“Đúng rồi! Chánh án tòa án tối cao..” Một đứa khác lẩm bẩm “Uây, cả bác nó nữa, chú nó.. Cả nhà nó đều bị xích rồi này!”
“Tđn, chuyện gì mà ghê vậy? Toàn quan chức cấp cao..”
“Đường dây ăn hối lộ đã bị triệt phá ngay trước tết! Khiếp mấy nghìn tỉ cơ.. Kiểu này thì tù mọt gông!”
“Bảo sao mấy ngày nay không thấy Trình Phương đến lớp!”
“Đáng thương!”
“Tiếc ghê, lại mất một con hề!”
“...”
Ăn hối lộ..
Ăn hối lộ thì ông quan to quái nào chả ăn. Vậy mà bố Trình Phương lại bị bắt đúng thời điểm này? Trùng hợp.. Trùng hợp.. *éo thể nào là trùng hợp luôn!
Nhất định phía sau có ẩn tình!!!
Tôi phải gặp Đăng Khoa để nói chuyện mới được. Dù sao, tôi cũng phải cảm ơn anh ta về chuyện ngày hôm đó.
Tìm anh ta ở đâu bây giờ? Có nên đến nhà hàng không?? Hmm ~ nhỡ đâu anh ta ra ngoài xử lý việc ở bang thì sao? Bang chủ nhà người ta nghĩ muốn là gặp được chắc?
“Chào cả lớp!” Đang mải mê suy nghĩ, ông thầy hóa học đẹp trai tỏa sáng đã bước vào. Một câu chào đơn giản làm bao trái tim thíu lữ bên dưới ngập sóng cảm xúc “Đã lâu không gặp các em!”
Hê.. Ông trời cũng ưu ái tôi quá chứ!
Muốn gặp người, người lập tức xuất hiện!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.