Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 112:




Quỳnh Chi che miệng cười, mỗi bước đến gần tôi lại di chuyển chậm hơn một chút. Hiệu ứng sờ lâu mâu sừn y hệt “Cô dâu N tuổi” làm tôi không tự chủ được phát run lên. Tâm lý quá nhỉ, quá quá quá luôn ý! Hiểu cả cách hành hạ người khác về mặt tinh thần như thế này.
Con dao nhỏ loang loáng, bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu đến có chút chói mắt. Mặc dù không cảm nhận được nhưng khi mũi dao chạm tới bên ngực tôi vẫn thấy phía sau lưng như có luồng điện chạy dọc qua, cực kì ghê rợn.
“Chị Nhi! Chị Nhi!!” Một người phía ngoài chạy ào vào làm tay Quỳnh Chi giật mình chệch đi một chút, lập tức trên bầu ngực trắng ngần đầy đặn của tôi xuất hiện một vết xước dài đỏ đến sẫm.
“Chuyện gì mà gọi lớn tiếng thế?” Quỳnh Chi không vui quay ra, ánh mắt sắc lạnh lườm không cố kị “Đáng ghét, người ta giật mình trượt tay làm bị thương bảo bối rồi!”
“...” Mẹ nó, cô cứ đứng đấy mà vờ vịt! Trượt tay cái *ắm ý. Trượt thêm hai lần nữa đảm bảo tôi chết vì mất máu luôn!
“Chị ơi, anh ấy trở lại!”
“Trở lại rồi?” Ngọc Nhi mặt không đổi sắc nhưng con dao nhỏ trên tay đã bị gấp lại cất đi “Đang ở đâu?”
“Đã đi đến cửa rồi!”
“Mau lên, chụp đầu nó lại!!”
Bọn họ lập tức cất hết hung khí, xé toạc chiếc áo ngoài của tôi làm toàn thân trần trụi. Vo mảnh áo đó thành cục, bóp miệng tôi mạnh mẽ nhét vào. Nhét một đường đến tận cổ họng, cảm giác buồn nôn dâng tràn như núi lửa. Không đợi tôi hết sốc, bọn chúng lôi cái bao rách đầy cát trong góc phòng ra chụp nhanh lên đầu tôi, che kín không hở chút nào. Bụi đất từ đó bay ra rơi vào mắt mũi, vừa xót lại vừa khó thở.
Vừa xong mọi việc thì “anh ấy” đã đến, tiếng bước chân trầm ổn gõ từng nhịp trên mặt đất.
Boss lớn đứng sau Ngọc Nhi đây sao??
Là ai??
Tại sao khi hắn ta đến lại phải che mặt tôi lại??
Lẽ nào là người quen của tôi và chuyện bắt cóc tôi này Ngọc Nhi tự ý làm nên boss lớn không biết, cô ta cũng không muốn để boss biết??
Thật loằng ngoằng!!!
Quá mức loằng ngoằng!!!
“Anh về rồi?” Ngọc Nhi mềm mại hỏi, giày cao gót gõ trên sàn nhịp nhàng nhịp nhàng “Không phải anh đi Nam Phi sao??”
“Xong việc thì về!” Giọng nam trầm thấp có điểm quen thuộc vang vọng, tiếng nói uy áp làm ai nấy trong phòng đều phải nín thở.
“Về sao không nghỉ ngơi, vất vả tới chỗ này làm gì chứ?”
“Không muốn tôi đến? Cô mượn thế lực của tôi để giấu tôi làm chuyện gì xấu xa sao?”
“Cũng chẳng liên quan gì đến anh! Chúng ta đang trao đổi đồng giá đấy!”
“Ngọc Nhi, cô đừng làm quá! Để tôi biết cô dùng người của tôi làm chuyện tổn hại đến anh em của tôi thì cô chỉ có đường chết!”
“Haha~ Đừng đùa, anh đã chấp nhận rồi, muốn thay đổi cũng đã muộn!”
“Thưa anh, có điện thoại ạ!” Hai người họ đang ra sức cãi qua cãi lại thì bị xen vào. Giọng nói nho nhỏ pha thêm mấy phần rụt rè vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi kia.
Sau thời gian sốc vì bị trói, bị chụp bao cát lên đầu, tôi đã lấy lại được chút ít bình tĩnh mà dỏng tai lên nghe ngóng.
Ra là vây.. Thì ta boss lớn và Ngọc Nhi kí kết hợp đồng ác quỷ: boss cho cô ta mượn người để làm việc, cô ta cũng đồng dạng dùng thứ gì đó có giá trị tương đương để trao đổi. Nhưng Ngọc Nhi có gì tương đương sao? Cô ta tiền không có, thế lực cũng không.. chỉ có mỗi cái thân thể kia cùng với trí tuệ.. Lẽ nào là trao đổi cái này?!
Ừm hừm, cái đấy cũng không liên quan đến tôi lắm..
Mà vì sao khi thấy boss đến cô ta lại phải bao kín tôi lại như cái bánh ú thế này? Không muốn boss biết tôi là ai hả??
Trong thành phố này.. Không, phải nói là cả cái nước A này mới đúng.. Ai giỏi, ai giàu, ai nắm trong tay thế lực mạnh.. chẳng phải đám Tuấn Anh, Trung Kiên đều đã giới thiệu cho tôi rồi sao? Chắc chắn boss này là người quen, nhất định boss còn biết mặt tôi nữa, biết tôi là người nhà của hai nam phụ kia..
Cô ta lén lút boss bắt tôi, sợ boss biết tôi là Vi Tịnh Nhi sẽ thả tôi đi và phá hợp đồng với cô ta sao?
Chắc chắn là thế!
Dù sao tôi cũng chưa thấy có ai muốn đối đầu với hai nhà Vi-Nguyễn bao giờ...
Vậy là bằng tất cả hơi sức, tôi dùng toàn lực để hò hét. Đáng tiếc đống giẻ rách trong miệng quá lớn, che kín toàn bộ thanh âm. Tôi có dùng sức thế nào thì tất cả cũng chỉ là những tiếng ưm ưm a a vô nghĩa.
“Bắt được chủ nhà hàng rồi sao?” Tiếng điện thoại rung khi nãy đã tắt ngấm, thay vào đó là giọng boss âm trầm vang vọng “Ồ, ra tay cũng tàn nhẫn quá nhỉ? Cô làm!!”
“Phải thì sao?” Ngọc Nhi hừ lạnh đáp lời, giọng thăm hỏi khách khí khi nãy đã biến mất. Mặt nạ đã đập bỏ rồi sao?? Kì vậy, đây là ai mà nữ chính lại không quan tâm mặt mũi, trực tiếp thế hiện cá tính thật của mình??? “Anh cũng ác độc đâu kém?”
“Haha~” Boss lớn cười mỉa mai, dịu giọng “Ít ra cũng không đến mức này, tôi không có hứng thú biến thái tới mức bắt người sau đó nhốt lại để hành hạ!”
“...”
“Đừng động vào người không nên động, thế thôi!”
“Đã biết!”
“Thưa anh, điện thoại ạ..”
“Được rồi, đưa đây!” Boss khó chịu nói nhỏ, tiếng bước chân trầm ổn lại tiếp tục vang xa “Đại Việt nghe đây..”
Ối mẹ ơi!!
ĐẠI VIỆT!!
ĐẠI VIỆT ĐẠI CA!!!!
ĐẠI VIỆT ƠI LÀ ĐẠI VIỆT!!!
Tôi biết mà, tôi biết ngay mà, biết từ lúc gặp rồi mà.. Từ khi nhìn thấy bạn là tôi đã hiểu bạn chính là bóng đêm của cuộc đời tôi rồi!
CMN chứ, người gì đâu mà đen sì sì, đen như trời đêm, đen xin xít như.. Ừ ừm.. Nói chung bây giờ không phải lúc phê bình vấn đề mắt thẩm mỹ của bạn Đại Việt.
Đúng là chẳng thể ngờ đấy, ra boss lớn đứng phía sau Ngọc Nhi lại chính là anh ta! Cũng phải, từ lần đầu gặp Đại Việt đã mê đắm Ngọc Nhi rồi, sau đó còn ra sức bảo vệ các kiểu, thủ hộ còn hơn cả “cô chủ hờ” là tôi đây! Sau khi biết nữ chính và Tuấn Đạt có quan hệ với nhau cũng chỉ rút lui trong im lặng..
Ai ngờ lần này quay lại anh ta lại đóng vai trò ghê gớm như vậy. Cũng phải, bạn Đại Việt này trong nguyên tác được xem là boss thần bí, mức độ hot trong truyện chỉ thua mỗi nam chính, sức bao phủ của bạn ấy còn ghê hơn Đăng Khoa, lan ra toàn thế giới luôn.. Môi tội theo nguyên tác bạn ấy bị bệnh sạch sẽ thành ra không thể lăn giường với nữ chính được.
Đáng tiếc việc tôi tới đây đã làm thay đổi tất cả, dám chắc đến 90% hai bạn ấy đã lăn giường rồi!
Tiếng xe ô tô phía xa nổ máy rồi phóng nhanh, sau đó khuất hẳn không còn thấy gì nữa.
Đại Việt đã đi rồi, vậy là cứu tinh cuối cùng của tôi cũng đã biến mất.. Tiếp đến có phải hay không bạn Quỳnh Chi sẽ đem tôi ra để giải phẫu??
Không!
Tôi không muốn!!!
Chiếc bao đầy đất cát trên đầu bị kéo tuột ra, lại mộ tầng đất trên đó bay lả tả. Bụi bẩn dính đầy vào vết thương, máu trên mặt dính bết lại, nằng nặng. Đôi mắt đầy dã tính và khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đủ thứ cảm xúc kì dị. Trong lòng tôi không tự chủ được nổi lên sự sợ hãi lạ lùng.
Tôi sẽ chết!
Hôm nay tôi nhất định sẽ chết ở đây!!
.
.
.
Đại Việt kiềm chế lại cảm xúc muốn bóp chết người, trầm ổn đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe điện thoại của Tuấn Anh.
“Mất tích? Tịnh Nhi sao?” Đại Việt ngạc nhiên hỏi lại, cô nương này không phải bảo bối của cậu ấm nhà họ Nguyễn à? Cậu ta khi nào cũng kè kè bên cạnh như vậy mà cũng để cô nàng bị bắt cóc được?
Còn nữa.. Cậu ta không phải dạo này cũng học đòi nhúng tay vào hắc đạo sao? Đào tạo được cả một đội quân tinh nhuệ mà không cắt cử nổi một vệ sĩ cho cô nàng hả?
Hừ, hay lại giải quyết chuyện không đâu vào đâu sau đó gây thù chuốc oán với kẻ nào rồi?
Để kẻ đó nhắm vào người phụ nữ của mình mà ra tay, đúng là thứ đàn ông vô dụng!
Được rồi, Ngọc Nhi từng đẩy cô nàng một lần, mình trước đây làm vệ sĩ cho cô nàng cũng chưa tận trách.. Bây giờ, trả lại cho đủ vậy!
“Cách đây hai tiếng, trong bệnh viện..” Tuấn Anh gấp gáp trình bày, đúng là đồ siscon, yêu em gái thành bệnh! Còn tưởng cậu ta lấy vợ xong sẽ khỏi cái này chứ, thì ra.. “Chuyện dài lắm, cậu có ở trong nước không?”
“Được rồi, tôi đến chỗ cậu, đợi một chút!” Đại Việt thở dài một hơi, nhét điện thoại vào túi rồi nhanh chóng tự lái xe đi.
Xong ngày hôm nay, khi Ngọc Nhi xả xong giận dữ của cô ta thì cô ta sẽ phải theo anh đến Trung Phi một tháng! Hừ, dám trao đổi với tôi? Được lắm, tôi sẽ cho cô biết thế nào là ác quỷ!
Mà này.. chủ cửa hàng ăn kia là ai mà Ngọc Nhi có thâm thù đại hận dữ dội vậy? Dám cả gan đánh đổi tất cả chỉ để “xử” được cô nàng?
Lẽ nào là tình địch cướp Tuấn Đạt từ tay cô ta??
Hmm ~ Ai cần quan tâm chứ, có điều.. Người đó rơi vào tay bọn họ, hôm nay nhất định thảm rồi!
*Tác giả có lời muốn nói: Truyện của mị chỉ up trên wattpad, tại sao hôm nay lại thấy đầy trên mấy web yêu đọc truyện với Abc.. gì đó nữa thế??
Ai đã đem truyện của mị đi up thì xin đừng làm vậy nữa, hoặc ít ra cũng nên xin phép mị và ghi đầy đủ tên tác giả. Dù sao đây cũng là tài sản riêng, là công sức của mị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.