Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc

Chương 9: Cá nướng




“A Doanh.” Tiểu cô nương Hà Thanh hiền lành không đành lòng, kéo tay áo Điền Doanh Doanh, Điền nữ vương không phản ứng.
“Ợ!” Minh Thành toàn mùi rượu xoa mặt, đầy biểu tình một chú thỏ trẳng nhỏ lạc đường: “Aizz, sao ta lại ở đây, không phải đang ở trong phòng ngủ sao?” Quay đầu nhìn thấy ba người, giật mình kinh hỉ, một bộ cảm khái: “Ai yo, tất cả đều ở đây à, sao không ai nói gì hết vậy?”
Tô Bạch:…
Hà Thanh:…
Điền Doanh Doanh:…
Có dám vô sỉ thêm chút nữa không?!
“A, ta vừa nhớ ra, chưởng môn sư huynh tìm ta có việc, ta đi trước nha.” Nói xong niệm một câu pháp quyết, chỉ khoảng nửa khắc sau đã không thấy tăm hơi nữa.
Gạt người! Ai chẳng biết ngươi sợ nhất là Minh Tịch chân nhân, có thể vội vàng đi gặp ông ta sao? Không cần nghĩ cũng thấy không khoa học có được không?!
“Sư huynh.” Mộ Thanh Giác thu hồi kiếm, đi đến trước mặt Tô Bạch: “Đi thôi.”
Hà Thanh tò mò, mang theo ý cười ngại ngùng hỏi: “Đại sư huynh, các huynh định đi đâu vậy?”
Cô bé ngày xưa nay đã thành đại cô nương, mắt hạnh má đào, mày liễu môi anh đào, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, mang một vẻ thiên chân vô tà không rành thế sự, khi cười lên bộ dạng vô cùng nhu thuận đáng yêu.
Chúng ta đều biết Tô Bạch là một tên trạch nam gì cũng không rõ, nhưng làm người, lại là một thằng con trai, hắn vẫn là một người rất thích những thứ đáng yêu!
Quả nhiên, em gái đáng yêu mới chính là tình yêu chân chính của trạch nam.
Tâm tình Tô Bạch kích động không thể ức chế, nhất là ngoại hình Hà Thanh còn đúng là kiểu hắn thích, dù sao trước đây khi viết về nhân vật này chính là lấy mẫu từ đối tượng mình thầm mến – em gái hàng xóm, tuy rằng làm như vậy có chút trái với lời dạy con thỏ không ăn cỏ gần hang ( hử?), nhưng, ta mới không muốn độc thân đâu!
Cho nên, dũng cảm tiến lên đi anh bạn!
“Chúng ta…” Đi tản bộ đi ước hẹn, ai yo, mẹ nó, cái tật xấu thấy mỹ nữ liền nói lắp sao lại tái phát nữa rồi.
Lúc Tô Bạch đang cứng họng hết đường xoay sở, nam chính đại nhân của chúng ta lên tiếng: “Liên quan gì đến ngươi?” Sạch sẽ lưu loát, một phát miểu sát.
Mặt Hà Thanh tái đi, mắt liền đỏ.
Trong lòng Tô Bạch lập tức đem Mộ Thanh Giác chửi rủa một hồi, đại ca, đó là con gái, đó là cô gái mềm mại nhẹ nhàng a, không phải loại hán tử da dày thịt béo cao lớn thô kệch như ngươi, nếu cứ giống một kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc như ngươi thì toàn bộ đàn ông chúng ta sẽ bị đánh tơi bời a!
Muốn an ủi Hà Thanh, Tô Bạch tận lực nhẹ giọng: “Đến hậu sơn.” Em gái, nghe thấy không, mau nói ngươi cũng muốn đi a, mau a!
Cắn môi, Hà Thanh sợ hãi gật đầu, muốn nói lại thôi.
Nói a, mau nói a!
Điền Doanh Doanh tính tình sáng sủa không vui nã pháo về phía nam chính: “Sao ngươi lại như vậy, nói chuyện kiểu gì thế, A Thanh là một cô gái mà.”
Đúng vậy đúng vậy, nội tâm Tô Bạch gật đầu liên tục.
Lại nói Điền Doanh Doanh và Hà Thanh đều là mỹ nữ, lại mang vẻ đẹp không giống nhau, Hà Thanh khéo léo đáng yêu chính là hình mẫu Tô Bạch thích nhất, mà Điền Doanh Doanh có một đôi mắt phượng sắc sảo, mặt trái xoan tinh xảo, mũi cao thẳng, môi hồng nhuận, nếu ở hiện đại thì chính là nữ thần trong lòng trạch nam.
Tương đối mà nói, dung mạo Điền Doanh Doanh rõ ràng là đẹp hơn, nhưng đối mặt với nàng, Tô Bạch cũng không dám động chút tâm tư gì, nguyên nhân rất đơn giản, cô nương này không những xinh đẹp mà còn vô cùng khôn khéo, trong nguyên tác ngay cả nam chính chuẩn bị đưa ra quyết định gì đều phải nghe ý kiến của nàng. Hơn nữa tính cách người ta cũng vô cùng mạnh mẽ, nguyên tác có một đoạn miêu tả sau khi nàng cùng với nam chính thành đôi không lâu, một tên ma tu có mắt không tròng đùa giỡn nàng, Điền Doanh Doanh trong lúc giận dữ đã cắt đứt cái “–beep–” của tên ma tu kia, phế bỏ tu vi, khiến cho tên đó sống không bằng chết. Thật sự là một đóa hoa bá vương.
Cho nên, chỉ riêng việc Điền Doanh Doanh có một đôi mắt phượng gần giống hắn, Tô Bạch đã không gợi lên nổi cảm giác muốn thân thiết.
Mà Hà Thanh thì khác, tính cách nàng ôn nhu, gặp chuyện cũng không có chủ kiến gì, trong nguyên tác sở dĩ thành một người trong hậu cung của nam chính cũng là do ý muốn của Điền Doanh Doanh, bản thân nàng tuy có hảo cảm và cảm kích nam chính nhưng chưa có tình yêu nam nữ. Tuệ nhãn cao siêu của Điền Doanh Doanh đã sớm nhìn ra tiềm lực không giới hạn của nam chính, một khi đã như vậy, bản thân lại thích y đương nhiên không thể buông tay, hơn nữa không biết là do nàng yêu nam chính không đủ sâu sắc hay đã thấy rõ bản chất ngựa đực của y, mà từ đầu tới cuối chưa bao giờ thấy nàng muốn độc chiếm nam chính, thậm chí dựa theo câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà giật dây bắc cầu cho bạn thân của mình, càng tuyệt là, Hà Thanh không từ chối, bởi vì nàng không nỡ tách khỏi Điền Doanh Doanh!
Đừng đùa các em gái, thật ra hai người các ngươi mới chính là tình yêu chân chính đúng không?!
Nhận ra Tô Bạch có ý mang Hà Thanh đi cùng, trong lòng Mộ Thanh Giác bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận, cũng không nói gì, trực tiếp bước đi.
Không có em gái đáng yêu, thiệt đáng tiếc mà, hu hu hu.
“Không phải sư huynh muốn đến hậu sơn sao, chúng ta mau đi thôi.”
Tô Bạch vẫn là một người đàn ông Trung Quốc có tư tưởng truyền thống, khát vọng gặp được một cô gái tuy không xinh đẹp nhưng ôn nhu đáng yêu, hiểu chuyện nhu thuận, hai người làm bạn, cùng nhau mua đồ ăn nấu cơm, cùng nhau giặt quần áo làm việc nhà. Vì không có một gia đình hoàn chỉnh, hắn vẫn luôn hi vọng có được một mái nhà, có người vợ hiền lành, con cái đáng yêu, nhưng thân thể có điều hạn chế, hắn không dám liên lụy đến người khác, nhưng hiện tại mấy vấn đề này đều không còn tồn tại. Mà Hà Thanh không thể nghi ngờ đã thỏa mãn mơ ước về một nửa kia của hắn, thậm chí đối phương cũng có hảo cảm với mình, thế thì bảo Tô Bạch sao có thể không suy nghĩ được.
Chỉ là, nghĩ đến đây Tô Bạch thở dài, chuyện yêu đương ấy à, phải đến quyển thứ 2 trong nguyên tác mới có a!
“Sư huynh giận sao?” Thấy hắn một đường im lặng không nói gì, Mộ Thanh Giác nghĩ một lúc cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, tuy khuôn mặt sư huynh luôn lạnh lùng nhưng toàn bộ Vô Thượng tông ai chẳng biết, hắn là một người ngoài lạnh trong nóng, quan tâm đến tất cả sư đệ sư muội, nếu chỉ vì câu nói vừa nãy mà làm cho sư huynh xa cách mình thì thật không đáng.
A, nam chính vừa rồi nói cái gì vậy, mẹ nó, hoàn toàn không nghe thấy a.
Tô Bạch nhíu mày tính dạy cho nam chính một khóa học: “Ngữ khí của ngươi vừa rồi không khỏi có chút nghiêm khắc, Hà Thanh sư muội là con gái, dễ e lệ, ngươi cần gì phải tính toán chi li, người khác nghe được lại nói ngươi không tốt.”
Tỉnh lại đi anh bạn, vừa rồi ngươi không thấy ánh mắt hai cô vợ nhỏ của ngươi nhìn ngươi sao? Còn tiếp tục như vậy nữa, Điền nữ vương sẽ di tình biệt luyến đó, sẽ cho ngươi vào sổ đen đó, theo ta được biết vị trí của ngươi trong lòng nàng còn không bằng em gái Hà Thanh cơ.
Sư huynh thực sự rất để ý hai vị sư muội? Nghĩ đến đây, trong lòng có chút không thoải mái, cau mày cẩn thận đánh giá thần sắc Tô Bạch.
Tô Bạch bị y nhìn có chút không được tự nhiên, trước mặt người ta nói muốn cô vợ nhỏ của người đó, vậy có được không?
May mắn Mộ Thanh Giác nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Ta hiểu rồi.”
Phía sau núi cây cối rậm rạp xanh um tươi tốt, dòng suối uyển chuyển uốn lượn, hoa cỏ tiên diễm, hai người bước chậm, trong không khí mang theo mùi thơm đặc trưng của cỏ cây.
Núi này lớn như vậy, rốt cục thì gặp con linh thú của Hắc Bào Lão Nhân ở chỗ nào đây? Tô Bạch không xác định, đành phải vừa đi vừa nhớ lại.
Đi tới đi lui, đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, ánh mắt Tô Bạch sáng lên, hắn biết làm sao để dụ con linh thú kia ra rồi.
Lập tức đến chỗ dòng suối, Mộ Thanh Giác theo sát phía sau.
Thiếu niên tuấn tú thanh dật đứng lặng bên dòng suối, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau, mắt phượng dừng ở nơi nào đó, như đang ngẫm nghĩ chuyện khó khăn nào đó.
Sư huynh nhất định lại ưu phiền vì sự vụ trong tông môn, mấy năm nay chưởng môn ngày càng có vẻ muốn mặc kệ mọi chuyện, tất cả sự vụ lớn nhỏ đều do sư huynh lo lắng, huynh ấy sao có thể không mệt, nếu không cũng sẽ không muốn đến nơi này giải sầu, bình thường sư huynh đều ở Hạo Nguyệt Phong xử lý công việc, rất ít khi ra ngoài. Chỉ có thể hận ta năng lực thấp kém, đã không thể chia sẻ âu lo với sư huynh mà ngược lại còn liên tiếp làm phiền hắn.
Đã bao lần, từ khi bước chân vào Vô Thượng tông, tất cả mọi việc đều được sư huynh an bài hợp lý, ngay cả người cười nhạo ta châm chọc ta cũng đều bị sư huynh trừng phạt, sau đó không còn ai bắt nạt ta nữa. Nhưng ta thì sao, ta đã làm được gì cho hắn? Không có, trước giờ đều không có…
Mẹ nó, con cá này nướng qua nướng lại mà nướng kiểu gì thì nó mới chín được đây!
Thực ra biết cách làm rồi, hẳn là cũng ổn, nướng xong chắc cũng không quá khó ăn…nhỉ? Nghĩ thông suốt Tô Bạch vận khí thành hình mũi kiếm phi thẳng vào con cá nhỏ đang vui vẻ bơi lội trong nước, nước bắn tung tóe, con cá bị hất lên bờ vẫn đang nảy lên nảy xuống.
Hu hu hu, thật hung tàn mà, chẳng qua vì bàn tay vàng của nam chính, vì ôm được cái đùi lớn, vẫn phải xin lỗi bọn cá nhỏ thôi.
“Sư huynh?” Mộ Thanh Giác nhìn một loạt động tác của Tô Bạch, khó hiểu.
Tô Bạch cảm khái: “Đã lâu rồi chưa ăn đồ ăn thế này.”
Nghĩ lại chín năm nay toàn ăn Tích Cốc đan chỉ thấy trong miệng toàn vị dược liệu, cho dù hiện tại có quyền thì sao, ăn cũng không được ăn ngon, thật đắng lòng mà.
Mộ Thanh Giác hiện tại mới đang ở Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, cảnh giới rất thấp, không thể chỉ ăn mỗi Tích Cốc đan, mỗi ngày vẫn có một bữa cơm. Theo quy củ của Vô Thượng tông thì sau khi tiến vào Tích Cốc kỳ mới bắt đầu “tuyệt thực”, mặc dù muốn ăn cũng chỉ được ăn đồ ăn từ thịt linh thú chế biến ra để tránh tập vật trần thế làm ô uế thể chất, trong cơ thể có quá nhiều thứ không sạch sẽ thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.
Ba năm trước Tô Bạch đã luyện tới Tích Cốc kỳ, hiện tại cũng lên tới tầng thứ ba, đã sớm không cần ăn thứ gì nữa.
Cơ mà về thân thể không cần không có nghĩa là trên tâm lý cũng không cần, thực sự là rất nhạt miệng a.
Giữ cái mặt than lấy ra gia vị cố ý tìm tối qua, cứ cảm thấy mấy thứ này không hề hợp với hình tượng luôn luôn cao lãnh của mình.
Mộ Thanh Giác lại hoàn toàn không cảm thấy đại sư huynh của mình mang theo mấy thứ này có gì không đúng, ngược lại trong lòng vừa cảm động vừa xấu hổ, nghĩ rằng sư huynh đã sớm tới Tích Cốc kỳ, căn bản không cần ăn cơm, tất cả những điều này nhất định là đều làm vì ta, nhưng ta có tài đức gì a.
Mẹ nó, sao nam chính còn chưa động thủ, không phải muốn ta tự đi nướng cá thật chứ.
Đương nhiên nam chính hoàn toàn không định phiền hắn làm mấy chuyện đó, sư huynh thanh lãnh cao quý không nhiễm khói lửa nhân gian sao có thể tự mình tay chân lanh lẹ đi nhặt cành cây về nướng cá được. Cuối cùng vẫn là Mộ Thanh Giác nướng cá, hương thơm bay lên vô cùng hấp dẫn.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.