Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 37: Chương 37





Tròng mắt Yến Cải hơi liếc nhìn Lam Tiểu Thước.
Nơi bị áo lông ngăn cách như vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được vài phần xúc cảm.
Cô gái trong ngực vừa mềm lại vừa ngọt, đây là lần đầu tiên Yến Cải ôm con gái, cậu không dám dùng sức, lông mi rũ xuống, ngay cả hô hấp cũng chậm lại một chút.
Cậu không muốn hù Lam Tiểu Thước.
Lam Tiểu Thước giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không thành công, đầu vẫn nằm trong ngực Yến Cải, mềm mại, khiến trái tim Yến Cải cũng đột nhiên rung động theo.
Giữa không trung lập tức yên tĩnh vài giây.
Yến Cải cong cong đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt của mình, cậu nhìn Lam Tiểu Thước dán vào mình, trong lòng cũng biến thành ấm áp nóng bỏng, chậm rãi vươn tay ra, ôm eo của Lam Tiểu Thước.
Lam Tiểu Thước ngơ ngẩn.
Yến Cải biết mình quá gấp, im lặng một lúc thì giải thích: “Đừng để bị té.
”Giờ Lam Tiểu Thước mới hiểu được! Thì ra Yến Cải đang giúp mình, cái này cũng là quan tâm quá rồi.

Cô vội vàng giãy dụa muốn đứng lên, rồi cảm ơn: “Cảm ơn cậu.
”Một trận gió thổi qua, nơi hai người vừa tiếp xúc lập tức trở nên lạnh hơnYến Cải nhìn Lam Tiểu Thước cách rời mình, yên tĩnh một lúc thì đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, không cam tâm mà nắm tay của Lam Tiểu Thước.
Khiến toàn thân Lam Tiểu Thước đều run rẩy một trận.
Lam Tiểu Thước cúi đầu nhìn, hoảng sợ! Thế mà mình lại lớn gan đến nỗi nắm tay Yến Cải! Đây chính là một người tương lai sẽ hủy diệt thế giới đó!Mình có được coi là gián tiếp nắm thế giới trong tay không nhỉ?Lam Tiểu Thước vừa kích động lại vừa căng thẳng, vội vàng giật tay mình về.
Hai người quá thân mật dẫn đến cô quên đi tay của hai người vẫn dính sát vào nhau, cô cảm thấy mình không tốt, rõ ràng Yến Cải giúp mình thế mà mình làm cái gì vậy chứ!Vậy mà mình lại nghĩ lung tung!May là Yến Cải không so đo còn giúp mình.
Lam Tiểu Thước nghĩ đến điều này thì khi ngước mắt nhìn Yến Cải, bên trong đôi mắt đều là vẻ cảm kích.
Bên ngoài là ánh hoàng hôn dần dần đậm màu, xung quanh khu dân cư cũ vang lên tiếng rửa nồi bát loảng xoảng, còn có tiếng grừ grừ của những chiếc xe len qua con đường hẹp, thỉnh thoảng là tiếng kèn chói tai cũng vang lên.
Yến Cải bình tĩnh dựa vào ghế sô pha, trong mắt u ám điềm tĩnh.
Cậu vốn cho rằng hành động liều lĩnh quá mức vừa rồi của mình có thể khiến Lam Tiểu Thước sợ hãi, lại không ngờ cô sẽ có phản ứng này, không phải sợ, không phải ghét bỏ mà là cảm kích.
Tâm tình lạnh lẽo của Yến Cải dường như bị đốt lên ngọn lửa, khiến cậu không phân rõ thực hay ảo, từ chóp mũi cậu ngửi được mùi hoa nhài thoang thoảng, thật lâu sau mới khôi phục lại! Gia cảnh thế nào mới có thể nuôi ra được một con nhóc ngốc thế này đây.
Yến Cải hờ hững nghĩ ngợi.
Trong lòng của cậu không dễ chịu lắm, cảm thấy như mình thể hiện rõ sự xấu xí trong lòng mình, rõ ràng nên thỏa mãn, nhưng lòng tốt của Lam Tiểu Thước khiến cậu càng ngày càng tham lam, tham lam muốn độc chiếm toàn bộ Lam Tiểu Thước, khóa cô gái này lại bên cạnh mình.
Lam Tiểu Thước đơn thuần cũng sẽ không gia tăng cảm giác tội ác của cậu, chỉ khiến cậu lo sợ, cậu sợ trước khi mình có được năng lực, phần tốt đẹp này của Lam Tiểu Thước sẽ bị người khác nhận ra.
Cậu sợ mình không có năng lực để tranh đoạt.
Lam Tiểu Thước nhanh chóng về đến nhà, cô tiếp tục mặc áo lông khổng lồ kia tựa như quả cầu lông quay về nhà.
“Tớ muốn chúc tết, cái gì khác cũng không có!” Trước khi đi, Lam Tiểu Thước nhấn mạnh.
Yến Cải thấp thoáng nét cười: “Ừm.
”Lam Tiểu Thước khẽ giật mình, cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng xoay người chạy đi.
Kết quả vì đường hành lang quá thấp trực tiếp đâm vào trên tường.

Yến Cải khom người đi ra ngoài, đưa ra tay trái đã tính chuẩn của mình: “Cẩn thận.
”Lam Tiểu Thước vừa sờ trán vừa theo bản năng tóm lấy tay cậu, một giây sau trong lòng cô lại lộp bộp một tiếng.
Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao Yến Cải lại nhân từ như vậy vậy mà còn để mình nắm tận hai lần, không biết còn tưởng hai người họ là bạn bè tốt không giấu diếm gì với nhau đấy.
Chẳng qua như vậy cũng tốt! Tốt xấu gì cũng là tay của người hủy diệt thế giới, mình sờ đến được thì cũng đáng để làm kỷ niệm.
Lam Tiểu Thước run rẩy đi ra, đi về phía trạm xe buýt.
Yến Cải đứng dưới vách tường thấp nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Tuyết đọng trên cành cây rơi xuống, đập xuống thành những mảng tuyết vụn, gió lạnh xuyên qua từng góc tường mạnh liệt thổi đến, đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Lam Tiểu Thước nữa, Yến Cải mới chậm rãi xoay người, đi trở về.
Trước khi lên lầu, cậu nhìn thoáng qua hộp thư dường như có hơi khác biệt.
Cậu đi qua nhìn thì thấy là quà năm mới của mình, cậu mở gói ra thì thấy được đồ vật thực tế, là một bộ đề ba năm và một cái khăn quàng cổ.
Tâm trạng yên lặng của Yến Cải lại dấy lên nóng bỏng lần nữa.
Cậu nhìn chăm chú một lúc sau đó bỏ lễ vật vào trong ngực, chậm rãi lên lầu.
Mấy ngày tết này, trong nhà Lam Tiểu Thước liên tiếp có thân thích đến thăm.
Kỳ nghỉ đông cũng còn khoảng một tuần nữa, chị dâu và anh họ Lam Tiểu Thước cũng từ nơi khác trở về, theo sau chúc tết, thuận tiện còn cho Lam Tiểu Thước một bao lì xì.

Lam Tiểu Thước vốn đang rất vui vẻ.
Kết quả con trai của anh họ khóc lóc muốn ôm ra ngoài chơi, anh họ mệt mỏi khi đi tàu xa, mẹ Lam đau lòng anh họ Lam Tiểu Thước nên bắt Lam Tiểu Thước dẫn theo đứa nhóc mập mạp kia ra ngoài.
Lam Tiểu Thước lập tức mệt tâm.
Tên nhóc mập mạp này là cháu của Lam Tiểu Thước, năm nay đi nhà trẻ rồi, đúng là lúc trong lòng tràn ngập tò mò, nhìn thấy cái gì cũng muốn, cũng muốn chơi vài lần.
Lam Tiểu Thước cảm thấy nếu mình dẫn theo cháu trai ra ngoài chơi, tám phần sẽ xảy ra chuyện.
Cô đành dẫn cháu trai đến chỗ yên tĩnh mà chơi.
Nhưng hết lần này đến lần khác đứa nhỏ này tuy tuổi chưa lớn nhưng ánh mắt vô cùng tốt, liếc nhìn là nhận ra ý đồ của Lam Tiểu Thước, vừa ra khỏi cửa lớn đã yên vị trên đất, khóc lóc om xòm muốn đi phố buôn bán chơi, còn muốn ăn mì lạnh và chao đậu phụ.
Lam Tiểu Thước không còn cách nào, khổ sở dẫn theo cháu trai đi đến phố bán hàng.
Trong lúc ăn tết, phố bán hàng cũng không hề vắng vẻ, đã có không ít cửa hàng đã khai trương, cổng lập lòe ánh đèn, nhân viên đều mặc đồ đỏ đứng ở cửa chào đón khách, trên đường còn có không ít sạp hàng thú vị.
Đi trên đường, Lam Tiểu Thước dắt tay cháu trai, không ngừng căn dặn: “Cháu tuyệt đối không được thả tay ra biết không, không thì cháu sẽ bị người ta bắt lên núi đó, cháu muốn vào núi không?”Cháu trai dõng dạc nói: “Biết ạ!” Sau đó nhóc chỉ vào cổng vòm gần kề: “Cháu muốn ăn kem ly!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.