Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 29: Chương 29





Vậy mà Yến Cải lại chủ động giúp mình! Hu hu hu, ông trời mở mắt rồi.
Mấy ngày sau, Lam Tiểu Thước nhận ra thái độ Yến Cải với mình rõ ràng tốt hơn nhiều, ngay cả giá trị hắc hóa cũng xuống khá thấp.
Lam Tiểu Thước chạy đến cửa nhà Yến Cải nhằm quan sát gần đây Yến Cải thay đổi cái gì.
Kết quả nhận ra Yến Cải vẫn làm công khắp nơi như trước.
Cậu trai trẻ tuổi bình tĩnh đứng trong gió, dùng bàn tay tràn đầy vết nứt vận chuyển từng rương hàng hóa, ngẫu nhiên còn gặp được khách cố tình gây sự ẩu đả.
Lam Tiểu Thước cực kỳ đau lòng, lén lút để vào trong túi Yến Cải một xấp tiền muốn Yến Cải đừng vất vả như thế nữa.
Cô nhét rất cẩn thận.
Nhưng Yến Cải vẫn phát hiện hành động của cô.
Ánh mắt cậu trai trẻ lộ ra chút tự trách và khổ sở, cuối cùng vẫn nhận phần tiền này, tựa như vì đồng tiền mà khom lưng.

Hiện tại cậu càng khát vọng tiền hơn trước kia, càng khát vọng gia đình bình thường, khát vọng tất cả đều bình thường.
Tiếc là những thứ này với cậu mà nói là không thực tế lắm.
Tuần thứ hai của tháng mười hai, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Lam Tiểu Thước mặc áo bông dày, cùng em gái Tiền Trác chạy đến bãi tập chơi tuyết.
Xung quanh còn không ít bạn học đang chơi với nhau, thầy cô chỉ cười rồi giữ trật tự, bên trong sân trường tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Yến Cải nhìn thoáng qua, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
Bất luận cậu nhìn ở đâu thì ánh mắt vẫn bị người kia hấp dẫn, mỗi khi nhìn thấy người kia, cảm giác bất lực trong lòng cậu lại sâu sắc lần nữa.
Đợi đến cuối tuần, Yến Cải tìm được một công việc có lương hơi cao một chút.
Mà lương cao thì nguy hiểm cũng lớn.
Công việc tại một nhà máy hóa chấtNhà máy hóa chất này có mạng lưới khá tệ, biện pháp an toàn cũng bị chửi máu chảy đầy đầu nhưng vẫn không thay đổi.
Yến Cải lạnh lùng xem hết tư liệu, khép mắt lại, suy tư một lát vẫn lựa chọn tiến vào nhà máy kiếm tiền.
Nhưng vận khí của cậu thật sự không quá tốt.
Chỉ là việc được hai ngày, tòa nhà máy không hợp cách này lập tức xảy ra sự cố.
Ban đêm hôm ấy, bởi vì người bị hại từ sản phẩm của nhà máy khiến họ có ý định trả thù, chạy đến quậy phá, đập nhà máy, máy móc cũng trục trặc, khiến thuốc thử bị lẫn lộn, ngay lập tức xảy ra phản ứng hóa học kịch liệt.
Người kia vẫn trả thù chưa đủ, cầm theo hóa chất giội loạn khắp nơi, toàn bộ nhà máy cũng gặp nạn theo.
Người trực ca đêm ở đây cũng không nhiều, nhưng trong đó lại có Yến Cải.

Chưa đến mấy giây, lửa từ trong nhà máy cháy hừng hực lên, mấy nhân viên bổ nhào vào trên mặt đất kêu khóc.
Trong quá trình vừa rồi tay Yến Cải cũng bị thương.
Tay phải bị máy móc mất khống chế giội trúng thuốc hóa học, cơn đau quét qua toàn thân, hai mắt cậu cũng tối đen đi, thở không ra hơi, xuất phát từ bản năng nên cậu dùng một tay ấn ngay mạch đập, máu vẫn như nước cứ chảy ra ngoài, chảy đến đầy trên đất.
Người trả thù kia còn cảm thấy chưa đủ ghiền, lại bắt đầu nện đồ vật.
Có khối sắt nện trúng vào thái dương Yến Cải, cậu đau đến sắp không còn ý thức.
Cảm giác nhục và không cam tâm nhất thời xông lên trong lòng cậu, cậu không rõ vì sao mình hèn mọn cẩu thả như vậy, đau khổ giãy dụa như vậy mà kết quả vẫn cứ khổ mãi là sao.
Đời này của cậu dường như không còn bất kỳ chút ý nghĩa gì nữa.
Khi mới biết được Lam Tiểu Thước và cô gái trong ngõ hẻm kia là cùng một người, đang cố gắng kiếm tiền chuẩn bị dừng tư thái thể diện nhất để đến gần Lam Tiểu Thước.
Tất cả còn chưa bắt đầu nhưng đã kết thúc.
Toàn thân Yến Cải bị bao bọc bên trong mùi hóa chất, đầu óc như bị kim châm, cũng nhanh chóng mất dần cảm giác, nặng nề hôn mê bất tỉnh.
Vào khoảnh khắc tia ý thức duy nhất còn sót lại không biết có phải ảo giác của cậu hay không nhưng anh mơ hồ ngửi được mùi thơm quen thuộc.

Tựa như xuân qua hạ đến, sau khi trời mưa từng đóa hoa nhài thuần khiết lại xuất hiện! Mấy ngày sau, Yến Cải tỉnh lại trong bệnh viện.
Cậu biết mình còn sống chỉ là chất kích thích khiến trên tay cậu lưu lại mấy vết sẹo lồi lõm, vết sẹo xấu xí kéo dài từ cổ tay đến bả vai, ngay cả cổ cũng mơ hồ nhìn thấy một chút.
Yến Cãi hỏi ai cứu mình.
Người ở đây đều vội vã giữ gìn lợi ích của chính mình sẽ không ai để ý đến cậu.
Nhà máy hóa chất muốn dàn xếp ổn thỏa nên bỏ tiền trấn an người bị thương.
Trong đó có một người công nhân già còn ngại không đủ tiền nên đánh lấy cờ hiệu "Vì vạch trần mặt xấu của xã hội" muốn Yến Cải gia nhập vào đoàn thể phản đối, khởi tố nhằm yêu cầu nhiều tiền hơn.
Yến Cải không đồng ý.
Cậu trực tiếp cầm khoản tiền kia, sau đó nhét vào túi sách.
Người công nhân già kia không thể nào hiểu được: “Đi theo chúng tôi chống án, xác suất thành công rất cao, cậu có thể lấy được càng nhiều tiền hơn, sao cậu lại không nghe?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.