Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 84:




Căn nhà gạch của Hạ Tề và Liêu Nhàn là được đơn vị chia cho từ trước, đã nhiều năm rồi, chức năng cách âm không được hoàn thiện lắm.
Đàm Khanh cách thật xa đã có thể nghe thấy tiếng Hạ Huy vào cửa trò chuyện mấy câu việc nhà với thím Chung.
Hạ Tề cau mày ngồi xuống ghế sô pha.
Hạ Minh Ngọc nhìn đồng hồ, lại vào bếp pha cho Đàm Kỷ Kỷ một bình sữa bột, lúc trở về thì kín đáo đưa bình sữa cho Đàm Khanh: "Đừng tranh uống với con, đợi sau buổi trưa lên máy bay sẽ pha riêng cho em, được không?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tức giận đạp Hạ Minh Ngọc một cái: "Đi ra đi ra!"
Hạ Minh Ngọc khẽ cười một tiếng trầm thấp, cúi người hôn lên đỉnh đầu Đàm Khanh, sau đó gật đầu với Hạ Huy: "Chú ba."
Mặc dù Hạ Huy xếp thứ ba trong nhà họ Hạ, nhưng nhìn qua vậy mà còn già hơn Hạ Tề rất nhiều.
Mặc dù quả đầu trơn bóng không có một sợi tóc nào, càng đừng nói đến tóc bạc, nhưng nếp nhăn trên mặt lại không lừa được người.
Cộng thêm lúc này Hạ Huy đang dùng khuôn mặt tỏa sáng bóng loáng tràn đầy nếp nhăn nở một nụ cười từ thiện, càng là...
Ặc.
Khí hư không ổn định, ấn đường biến thành màu đen, yêu khí quanh quẩn.
Yêu khí?
Đàm Khanh giả mạo phi pháp toàn tích lũy kinh nghiệm nhờ sống lâu thấy nhiều, nhét bình sữa vào trong miệng nhóc con, sau đó thuần thục xách da gáy Đàm Kỷ Kỷ ở một bên bàn gỗ lên.
Đàm Kỷ Kỷ tròn vo nóng hầm hập lập tức giống như một cái lò nhỏ bị Đàm Khanh ném vào trong lòng.
Một lớn một nhỏ giữ tư thế giống như chuột túi mẹ có cái túi, chuột túi con thò đầu ra khỏi túi đó.
Không hẹn mà cùng nghiêng đầu về một hướng, bắt giữ được vị trí của Hạ Huy.
Trong miệng Đàm Kỷ Kỷ ngậm bình sữa nhỏ, hút một hớp sữa bột vừa ngọt vừa thơm.
Một tay Đàm Khanh nâng đáy bình sữa, một cái tay khác vụng trộm luồn vào trong cái yếm nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ, lấy ra một cái kẹo mút mà Liêu Nhàn cho ở trong yếm.
Đàm Kỷ Kỷ: Ừng ực!
Đàm Khanh: Rộp rộp!
Âm thanh cực lớn, đã thành công thu hút ba ba lớn ngồi cách hai người không xa.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đáy mắt Hạ Minh Ngọc nhiễm lên chút ý cười, hé miệng ra với Đàm Khanh.
Không nói ra tiếng, chỉ làm khẩu hình: "Sao lại ăn vụng kẹo của con."
Đàm Khanh thành công giải nghĩa được khẩu hình của Hạ Minh Ngọc, cũng làm mặt quỷ với anh, há mồm lặng lẽ nói: "Chỉ ăn, một cái!"
Hạ Minh Ngọc lắc đầu, còn đang muốn nói cái gì nữa.
Hạ Huy đã tự động đi từ cửa vào sờ lên cái trán bóng loáng, đi tới chỗ Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ: "Ồ, sao hôm nay mình lại gặp may mắn như thế này? Người ngồi bên cạnh chính là cháu dâu gần đây ồn ào rất lớn trên mạng của chú nhỉ? Lần đầu gặp mặt, thất lễ thất lễ."
Trong miệng Đàm Khanh còn ngậm kẹo mút, trong ngực còn ôm một Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch.
Một lớn một nhỏ cùng nhau ngơ ngác ngẩng đầu.
Chỉ thấy Hạ Huy đi tới trước mặt rồi dừng lại, sau đó không có ý tốt quay sang nói với Hạ Minh Ngọc: "Minh Ngọc, chú thấy cháu dâu này cũng không có vẻ là người trèo cao như trên mạng nói, đứa bé trong lòng cậu ấy rất giống cháu khi còn bé, chắc chắn là người phụ nữ nào sinh cho cháu đúng không?"
Hạ Huy cảm thán vươn tay ra với Đàm Khanh, "Cậu Đàm, bắt tay đi. Vẫn là Minh Ngọc tốt số, bây giờ tìm được một người đàn ông đồng ý ở nhà chăm con cũng không dễ dàng."
Đàm Khanh: "..."
Nơi nào có người cũng sẽ có đồn đại vớ vẩn, mà Hạ Minh Ngọc lại không cố gắng giấu diếm sự tồn tại của Đàm Kỷ Kỷ.
Thời gian dài, chỉ cần có tâm đi thám thính.
Tin tức CEO của Hạ thị có một đứa con đã chậm rãi trở thành một bí mật phải giữ như bưng trong giới xã hội thượng lưu.
Gần đây chuyện xấu của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc lại như mặt trời ban trưa.
Dựa theo góc độ của người bình thường để phán đoán, đám người kia đương nhiên sẽ không cho rằng con trai của Hạ Minh Ngọc có quan hệ máu mủ gì với Đàm Khanh.
Như vậy nhất định tiểu minh tinh này là hiệp sĩ đổ vỏ chính cống rồi.
Cũng bởi vậy, trong phạm vi mà dân mạng ăn dưa bình thường không thể tiếp xúc đến, ánh mắt mọi người nhìn Đàm Khanh liền lộ ra vẻ cực kì phức tạp.
Hạ Huy đã hỏi thăm rõ ràng điểm này, mới đặc biệt mở miệng chọc vào tim Đàm Khanh.
Chỉ tiếc trái tim làm bằng kim cương inox nhôm hợp kim của Đàm Khanh vừa kiên cố lại mạnh mẽ, không chỉ đâm không đau, thậm chí còn viết đầy một trăm loại phương pháp kiếm tiền nuôi Hạ Minh Ngọc.
Thế là Đàm Khanh ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhe răng ra với Hạ Huy: "Chào chú nha, lần đầu tiên gặp cháu dâu, chú không cho lì xì sao?"
Hạ Huy: "..."
Hạ Minh Ngọc ở bên cạnh còn chưa trả lời.
Ngược lại là Hạ Tề ngồi ở vị trí chủ nhà đã gật đầu, lạnh lùng lại uy nghiêm nói: "Không sai, A Huy, lần đầu tiên chú gặp cháu dâu, theo quy định trong nhà, không cho lì xì không thể nào nói nổi."
Hạ Huy: "..."
Từ khi bị Hạ Minh Ngọc chiếm quyền quản lý Hạ thị, cuộc sống của Hạ Huy càng ngày càng không dễ chịu, làm sao có thể đồng ý cho Đàm Khanh một đồng tiền nào.
Nhưng bây giờ ngay cả Hạ Tề cũng đã mở miệng.
Mặc dù quan hệ không tốt, nhưng Hạ Huy hiểu rõ anh hai của mình, bình thường chỉ cần mở miệng, tất nhiên sẽ không cho phản bác.
Hạ Huy cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đàm Khanh một cái, toét miệng nói: "Đây là đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt thì nên cho cháu dâu lì xì, chỉ là hôm nay chú ba tới cửa không có chuẩn bị..."
Đàm Khanh lấy điện thoại ra, rất chân thành mở mã QR: "Không sao, chú quét cái này là được!"
Dừng một chút, lại cực kì thân mật bổ sung, "Chú ba là người tốt, có thể cho cháu 8888 (gần 32 triệu) không? Cháu dâu muốn mua máy tính mới để chơi nha."
(*) 8888 đọc là phát phát phát phát, số 8 mang nghĩa giàu có thịnh vượng.
Hạ Huy: "..."
Hạ Huy vừa vào cửa đã bị lừa gần một vạn tệ, đen cả mặt, sau khi quét mã QR xong thì âm trầm nhìn Đàm Khanh ôm nhóc con bắt đầu chơi rắn săn mồi, trở về ngồi phía đối diện Hạ Minh Ngọc.
Hạ Tề không nói một lời, đeo kính lão lên đọc báo sáng nay, không hề có ý muốn nói một câu nào với Hạ Huy.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc ung dung, nâng chén trà lên lạnh nhạt nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Tính tình Khanh Khanh thẳng thắn, chú ba đừng trách em ấy."
Hạ Huy: "..."
Hạ Huy âm trầm kéo khóe miệng: "Đương nhiên là không. Minh Ngọc, lần này chú ba tới chủ yếu là muốn..."
Hạ Minh Ngọc ngắt lời ông ta: "Là vì công ty giải trí kia của chú đi, cháu có nghe nói."
Trước khi cụ Hạ đi có để lại quyền quản lý nhà họ Hạ cho chắt yêu Hạ Minh Ngọc, bác cả và chú ba đành phải lấy mấy công ty con vụn vặt.
Hạ Huy tiêu xài xa xỉ đã quen, mơ tưởng xa vời dồn hết vốn vào trong một công ty giải trí, tạo ra một chương trình thực tập sinh.
Đúng là có tiền quảng cáo, nhưng tài chính kế tiếp lại không thể đuổi kịp.
Mắt xích tài chính bị đứt, tất cả huy hoàng tựa như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã sụp đổ.
Hạ Huy không thành thật đánh giá sắc mặt Hạ Minh Ngọc, mồ hôi chảy ròng ròng: "Nếu cháu cũng biết, vậy chú ba cũng không vòng vo... bây giờ công ty của chú ba muốn chuẩn bị mở chương trình thực tập sinh mùa thứ hai, không biết cháu có hứng thú hợp tác với chú ba không?"
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: "Hợp tác?"
Hạ Huy nghiêng người về phía trước: "Đúng đúng đúng! Chỉ cần cháu hợp tác với chú ba! Chú ba sẽ nhường cho cháu ba phần, có được không?!"
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc cực kì lạnh lẽo: "Chú ba, công ty của chú hiện tại đã không có dòng tiền. Chú muốn cháu bỏ tiền trăm phần trăm, lại chỉ đưa ra ba phần thôi sao?"
Hạ Huy: "..."
Hạ Huy bỗng nhiên thấy lạnh cả lưng, nửa ngày vẫn không nói được gì.
Lại qua một hồi lâu.
Hạ Huy mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Minh Ngọc, cháu nói gì vậy? Công ty của chú ba lớn như vậy, chẳng lẽ còn sẽ lừa cháu được sao..."
Lời này chính là thứ mà Hạ Minh Ngọc muốn.
Anh đặt chén trà xuống, kiêu ngạo nói: "Nếu đã như vậy, vậy lại càng không cần phải hợp tác. Cháu còn có việc, mời chú ba về đi."
Ý đuổi khác trong lời nói thực sự quá mức rõ ràng.
Mang theo vẻ không không kiên nhẫn và khinh thường không hề che giấu chút nào, gần như trong nháy mắt liền đốt cháy tất cả lửa giận của Hạ Huy.
Vốn dĩ Hạ Huy đã bởi vì việc mất vốn liếng mất tiền tài mà giận dữ không thôi, ông ta hung dữ vỗ mặt bàn, đứng lên: "Hạ Minh Ngọc! Cháu đừng có quá đáng! Tất cả tài sản mà ông cụ để lại đều ở trên danh nghĩa của cháu, chú và anh cả đều là chú của cháu, cháu đã biết tình huống mà còn thấy chết không cứu sao?!"
"Thế nhưng chú còn chưa chết mà..."
Đàm Khanh ôm Đàm Kỷ Kỷ làm ấm chân trên giường, vừa làm ấm vừa hiếu kì thò đầu ra, "Chú nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của chú đi, ngoại trừ có chút thận hư, còn có gần đây tiếp xúc với những thứ không nên tiếp xúc."
Hạ Huy: "..."
Hạ Huy tức giận đến mức sắp điên rồi: "Cậu có ý gì?! Cái gì không nên tiếp xúc?"
Cái kẹo mút vị cam vừa rồi đã bị hàm răng sắc bén của Đàm Khanh nhai rộp rộp hết.
Hắn lại quen thói vươn tay, lấy một cái vị nho ở trong túi yếm của Đàm Kỷ Kỷ đang ngoan ngoãn làm lò nhỏ ra.
Cắn một miếng, vô tội nói: "Không biết nha. Chẳng qua nếu như chú muốn len lút làm chuyện xấu, tui khuyên chú nên tỉnh táo một chút, bởi vì tui sẽ đánh chú á."
Hạ Huy: "..."
Hạ Minh Ngọc ngồi một bên hơn nửa ngày có chút bất đắc dĩ, bây giờ lại lo lắng Đàm Khanh ăn như vậy sẽ hư răng, liền đứng lên đi đến bên cạnh Đàm Khanh, cúi người nói: "Không thể ăn nữa, đưa cho anh."
Đàm Khanh cảnh giác nhét cây kẹo mút cuối cùng vào trong quai hàm, có lý chẳng sợ: "Tui trộm kẹo bằng bản lĩnh, liếm mấy miếng nữa mới đưa cơ."
Hạ Minh Ngọc: "...Được rồi, hai miếng cuối cùng."
Rất nhanh đã liếm xong hai miếng.
Đàm Khanh tủi thân lẩm bẩm một tiếng, không quá vui lòng ngậm kẹo không buông.
Hạ Minh Ngọc cầm đuôi kẹo mút, véo chóp mũi Đàm Khanh: "Nghe lời, con trai ở đây. Nói lời phải giữ lời, nhả ra."
Đàm Khanh: "..."
Nhả thì nhả.
Haiz, trước khi nhả lại liếm một ngụm.
Đàm Khanh hé miệng, Hạ Minh Ngọc liền tịch thu cái kẹo ở trong miệng Đàm Khanh ra ngoài.
Tiếp đó không thay đổi sắc mặt xoay người: "Chú ba, nếu chú đã lái xe tới, vậy cháu sẽ không phái người tiễn chú nữa, mời chú về."
Hạ Huy ở một bên bị bơ hơn nửa ngày, tức giận đến mức phát run: "Được lắm! Hạ Minh Ngọc, chú đặc biệt đến chơi, muốn bàn bạc tử tế với cháu, cháu lại đối xử với chú ba như vậy sao?! Cháu là loại người như vậy sao?!"
"Sao có thể kì cục đến vậy?!"
Hạ Tề ngồi trên ghế sô pha đọc báo một lúc lâu, đập mạnh lên trên bàn.
Hạ Tề luôn có khí thế rất mạnh trên chiến trường, cộng thêm một đường từ binh sĩ leo lên tướng quân, lúc nổi giận liền cực kì đáng sợ.
Nhất là vừa mới biết con trai của mình có khả năng mỗi ngày đều bị đè, còn bị mình đánh cho nhừ đòn...
Bây giờ còn bị Hạ Huy mắng.
Hạ Tề lạnh mặt, chậm rãi rót trà nóng vào chén trà sứ Cảnh Đức Trấn men xanh rồi ném mạnh về phía Hạ Huy: "A Huy, tôi cũng muốn hỏi chú, chú vừa tới cửa đã gây phiền phức cho đứa con trai của anh hai. Có, ra, gì, không?!"
Hạ Huy: "..."
Hạ Tề có lực tay lớn, tức giận một cái là không ngăn được.
Chén trà đập lên người Hạ Huy, một nửa chén trà nóng làm ướt cái áo kiểu Tôn Trung Sơn của ông ta, một nửa hắt xuống đất.
Sắc mặt Hạ Huy cực kỳ khó coi, đứng tại chỗ hơn nửa ngày, mới nở nụ cười sâu xa: "Đúng là không ra gì. Anh hai, A Huy xin lỗi anh là được."
Còn chưa đợi Hạ Tề lại nói tiếp.
Hạ Huy đã rút mấy tờ giấy, vội vàng lau nước trên người: "Không còn sớm, nếu Minh Ngọc còn có việc phải làm, vậy chú sẽ không quấy rầy nữa."
Cũng giống như lúc Hạ Huy đến, lúc đi cũng chỉ có thím Chung ra tiễn.
Tâm trạng của Hạ Tề cực kì không tốt, gần như lúc Hạ Huy vừa bước chân trước ra ngoài, Hạ Tề đã đặt chân sau lên tầng.
Mà Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch ngồi trong lòng Đàm Khanh cuối cùng đã uống xong sữa bột mà ba lớn pha cho mình, bén nhạy hít mũi một cái, lúc này mới phát hiện ra ba nhỏ vụng trộm lấy kẹo của mình.
Nhóc con đáng thương nhìn một vòng xung quanh cũng không tìm được kẹo mút.
Lại ngẩng đầu lên, phát hiện cái kẹo cuối cùng của mình vừa mới bị ba ba nhỏ đưa cho ba ba lớn.
Đàm Kỷ Kỷ đột nhiên thất sủng mờ mịt nhìn cái kẹo cuối cùng còn sót lại của mình biến mất không thấy gì nữa, vô ý thức duỗi bàn tay nhỏ ra đuổi theo Hạ Minh Ngọc: "Ba!? Ba ba!"
Hạ Minh Ngọc dùng vỏ gói kỹ kẹo để ở một bên, ngoắc ngoắc ngón út của Đàm Kỷ Kỷ: "Về sau lại mua cho hai người, mua cho con một phần, mua cho ba nhỏ một phần, được không?"
Chắc là nhóc con nghe được hai chữ ba nhỏ, siêu phối hợp nhẹ gật đầu, lại tiến vào trong lòng Đàm Khanh làm ổ, dùng đầu cọ xát.
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh luôn cảm giác mình bị qua loa, ôm Đàm Kỷ Kỷ quay người, vừa hít thở, lại ngửi thấy yêu khí dày đặc mà Hạ Huy vừa mới để lại.
Hoàn toàn khác với mùi trên người Nhan Kiên Bạch, cũng khác với mùi hắn ngửi được trên người những tiểu yêu khác.
Yêu khí nặng như vậy, nhất định là đại yêu có tu vi.
Nhưng cho đến nay...
Đàm Khanh nhanh chóng nghĩ lại, mình còn chưa từng gặp bất kì đại yêu nào ở chỗ này cả.
Ngay cả tiểu yêu cũng ít đến đáng thương.
Đàm Khanh bóp nhẹ Đàm Kỷ Kỷ đang nghịch vịt nhỏ trong lòng một cái, sờ cằm, khó có lúc nghiêm túc nghĩ một hồi.
Một lát sau, hắn hít mũi.
Sau đó nhảy xuống sạp gỗ.
Thuần thục nhét nhóc con vào trong lòng Hạ Minh Ngọc: "Tui có việc muốn hỏi Hạ Huy. Chờ tui năm phút, tui sẽ trở lại ngay lập tức!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Tốc độ Đàm Khanh làm việc chính luôn luôn rất nhanh.
Không đợi Hạ Minh Ngọc lấy lại tinh thần, Đàm Khanh đã chạy ra khỏi cửa như một làn khói, vòng qua tường rào, lao lên trên đường.
Quả nhiên, chiếc Porsche Suv màu đen của Hạ Huy vẫn còn đậu ở chỗ đó.
Đàm Khanh tiến lên, gõ gõ cửa xe.
Một lát.
Hạ Huy quay cửa xe xuống, lạnh lùng nhìn Đàm Khanh cười: "Sao thế? Hối hận vì theo cháu tôi rồi?"
Đàm Khanh lắc đầu: "Không có nha. Tui chỉ muốn nhìn một chút xem người thông đồng làm bậy với chú có ở trên xe không thôi."
Trong xe của Hạ Huy trống rỗng.
Ông ta khinh thường lộ ra vẻ mặt trào phúng: "Tôi thông đồng làm bậy với ai? Chàng trai, theo pháp luật, nói gì cũng phải có chứng cứ."
Đàm Khanh chăm chú học tập gật đầu: "Ồ... Vậy cũng không quan trọng. Tui chỉ muốn nói cho chú, nếu như chú muốn lén lút hại Hạ Minh Ngọc, tui sẽ rất tức giận đấy."
Hạ Huy cười lạnh một tiếng: "Tức giận? Vậy cũng thật lợi hại."
Cửa sổ xe Porsche Suv nâng lên, tám ống bô xe vang lên ầm ầm, rất có động lực.
Mấy viên đá nhỏ bị cuốn lên lăn vài vòng trên đất.
Trên đường lập tức chỉ còn lại một mình Đàm Khanh.
Đàm Khanh hơi nghiêng đầu, nhìn về hướng chiếc xe kia biến mất, cười đến ngon ngọt: "Haiz... tui mà tức giận là sẽ ăn người đó."
Mặc dù nhìn qua thịt có chút già rồi.
Nhưng chỉ ăn mấy miếng, hẳn là cũng sẽ không chết, không tính là vi phạm lời hứa.
Ăn tay hoặc chân gì đó.
Sẽ giúp Hạ Minh Ngọc kiếm ít tiền.
Đàm Khanh liếm môi một cái, ngay cả bước chân đều lộ ra vẻ vui sướng.
Hắn lanh lợi chạy vào trong sân, cách rất xa liền thấy được người kia đứng ở dưới tầng chờ hắn.
Đàm Khanh tung tăng chạy về phía anh: "Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc!"
Hạ Minh Ngọc đưa tay ôm Đàm Khanh vào trong lòng, thấp giọng nói: "Vui vẻ như vậy?"
Đàm Khanh bám lên người Hạ Minh Ngọc giống gấu koala: "Đúng! Tui siêu hung uy hiếp Hạ Huy rồi! Nếu như chú ta còn dám bắt nạt anh, tui sẽ xử chú ta luôn!"
Hạ Minh Ngọc có chút bất đắc dĩ ôm chặt người treo trên người mình, cũng nghiêm chỉnh thả hắn lên trên ghế lái phụ: "Đi thôi, chúng ta nên đi kết hôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.