Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 26:




Edit: Tiểu Triển
Lâm Vũ đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc đột nhiên cực kì thấu hiểu.
Giữa sự sống và cái chết, thật ra thì chỉ cách có một Đàm Kỷ Kỷ thôi.
Giống như bây giờ, số mạng của hắn ta bất thình lình bị giữ lại cổ họng, cảm thấy cực kì khó thở.
Lâm Vũ cúi đầu xuống cố gắng tìm xem có cái kẽ hở nào trên nền đá cẩm thạch sáng bóng để mình chui vào hay không, lại chỉ có thể tuyệt vọng ngẩng đầu lên, yên lặng quan sát ông chủ nhà mình.
Sau đó liền phát hiện, mặc dù ông chủ không có biểu hiện trực tiếp gì, nhưng anh đang cắn chặt răng, hận đến mức ngay cả tĩnh mạch trên cổ cũng có thể nhìn ra được.
Nhìn khuôn mặt kia....
Xong rồi.
Còn âm trầm hơn cả năm đó công ty lỗ hợp đồng hai chục tỉ.
Lâm Vũ dày công tu dưỡng lập tức đứng ở góc độ của một thư ký chuyên nghiệp, tổng hợp vẻ mặt và tình trạng của cấp trên nhà mình thật nhanh. Sau đó cho ra một kết luận.
Hắn không chỉ vô tình thấy được cảnh tượng người tương lai có thể là bà chủ, đang tay trong tay mập mờ đi dạo phố với anh em tốt của ông chủ, còn tận mắt thấy tình tiết con ruột của ông chủ mượn vịt con để dâng tặng cho cha ghẻ.
Quan trọng hơn chính là, Hạ Minh Ngọc cũng có ở đây.
Hay quá.
Lâm Vũ cảm thấy mình tiêu rồi.
Từ bản năng cầu sinh, hắn ta lui về phía sau một bước.
Lại từ mục tiêu hướng tới tiền lương, Lâm Vũ không thể không vực dậy lần nữa.
Hắn ta đắn đo hồi lâu, rốt cuộc nghĩ tới một câu khiến ông chủ nhà mình không "xanh" lắm, vội vàng mở miệng nói: "Dung tổng, thật là trùng hợp. Anh và Đàm tiên sinh cũng gặp nhau ở trung tâm thương mại sao?"
"Gặp cái rắm á."
Câu nói đầu tiên của Dung Thịnh đã đánh nát ảo tưởng hư vọng của Lâm Vũ, hắn ta hất cằm lên chỉ chỉ Đàm Khanh, "Không phải hôm nay hạ nhiệt sao? Tôi thấy Đàm Khanh có mấy bộ quần áo mà mặc đi mặc lại quá đáng thương, nên cố ý dẫn cậu ấy đến mua quần áo."
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ ngay cả việc giả cười trong nghề cũng không làm được.
Hắn ta bi thương gửi một tia hy vọng cuối cùng lên trên người Đàm Khanh, tha thiết nói: "Đàm tiên sinh, ông chủ vừa rồi dặn dò tôi đưa cho ngài một bộ vịt con đấy! Không ngờ lại gặp được ngài ở đây!"
Sự chú ý của Đàm Khanh vẫn chưa hoàn toàn rời ra khỏi cái trống bỏi bên cạnh, không hứng thú lắm lộ ra một nụ cười qua loa lấy lệ với Lâm Vũ: "Đúng nha, chào buổi chiều, thư ký Lâm."
Vẫn là Dung Thịnh tương đối cho mặt mũi, nói tiếp, "Đúng rồi, Đàm Khanh nói con vịt lúc trước mua cho Đàm Kỷ Kỷ hỏng rồi, tôi đang định dẫn cậu ấy tới mua một con khác."
Hắn ta đi về phía trước hai bước, cúi người xuống, chuẩn bị muốn lấy con vịt mà Đàm Kỷ Kỷ cầm trong tay muốn tặng cho mình.
Kết quả còn chưa chạm được, đã bị Hạ Minh Ngọc làm cho sợ hết hồn: "ĐM, cậu nhìn tôi như thế làm gì?"
Hạ Minh Ngọc mặt không cảm giác thu hồi tầm mắt, ôm chặt Đàm Kỷ Kỷ vào lòng, lãnh đạm nói: "Làm sao? Đàm Khanh nói với cậu là Đàm Kỷ Kỷ chơi hỏng con vịt cậu mua cho rồi?"
Đàm Khanh: "???"
Đàm Khanh đột nhiên quay đầu khỏi cái trống bỏi.
Đang muốn mở miệng, liền nghe Dung Thịnh mở miệng trước: "Đúng vậy. Không phải chứ lão Hạ, nhóc con còn nhỏ, chơi hỏng một con vịt thôi. Tội gì phải tức giận?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh rất muốn nhét một túm lông hồ ly vào miệng Dung Thịnh.
Đúng như dự đoán, Hạ Minh Ngọc nghe vậy, cười như không cười nói với Dung Thịnh: "Vậy chắc cậu không hiểu cậu ta rồi."
Anh hơi dừng một chút, lại liếc Đàm Khanh, đầy ẩn ý mở miệng, "Có vài người rõ ràng là bản thân thích chơi, lại ngại nói ra... Cũng giống có người nói mình muốn đi làm, kết quả lại chạy tới đi dạo phố vậy, thật sự không đứng đắn."
Đàm Khanh: "..."
Dung Thịnh đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mới kịp phản ứng.
Hắn ta vỗ tay, quay đầu nói với Đàm Khanh: "Khanh Khanh, không phải là cậu thích chơi con vịt kia chứ?"
Đàm Khanh: "..."
Mặc dù Đàm Khanh có lớp da mặt rất dày, nhưng dù sao cũng biết mình là người lớn, cướp đồ chơi với trẻ con là không tốt.
Hắn mất tự nhiên bĩu môi, lại không quá cam lòng liếc nhìn vịt con, mạnh miệng nói: "Không có."
Dung Thịnh thấy Đàm Khanh có phản ứng này, bỗng nhiên cười lên: "Còn không thừa nhận, thật sự thích sao?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh hung ác trợn mắt nhìn Dung Thịnh một cái.
Dung Thịnh bị trừng rất vui vẻ, cũng không đoái hoài tới ánh mắt trừng trừng của Hạ Minh Ngọc.
Hắn đi tới trước mặt Đàm Kỷ Kỷ lần nữa, lộ ra một nụ cười thân thiết hào phóng với nhóc con: "Tiểu bảo bối, ba ba rất thích vịt con mà con cho ba ba. Nhưng mà một người ba khác cũng thích con vịt này, chúng ta cùng nhau nhường vịt cho hắn, được không?"
Ánh mắt trong veo ngây thơ của Đàm Kỷ Kỷ nhìn Dung Thịnh thật lâu, lại theo tầm mắt Dung Thịnh tìm được Đàm Khanh đứng ở bên cạnh.
Nhóc con mím đôi môi mọng, ngón tay út vừa mềm vừa mập lưu luyến sờ vịt con mấy cái.
Cuối cùng giống như lấy được dũng khí cực lớn, nhắm mắt lại, đưa con vịt trong tay cho Dung Thịnh.
Dung Thịnh đưa tay ra, cười khanh khách nói: "Được rồi, lấy đi đó nha."
Bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ khẩn trương đến mức hít mũi, lại len lén mở hai mắt ra một kẽ hở nho nhỏ, lông mi dài giống y như Đàm Khanh cong lên, đưa mắt nhìn con vịt kia rời khỏi mình.
Sau đó rơi xuống tay Đàm Khanh.
Dung Thịnh đưa tay sang bên cạnh: "Cho, sao nào? Ca tốt với cậu chứ."
Con vịt mong đợi thật lâu rốt cuộc rơi vào trong tay, hơn nữa còn đẹp mắt hơn con lúc trước.
Trong lòng Đàm Khanh vui vẻ, cầm con vịt kêu cạc cạc mấy tiếng, sau đó hết sức chân thành nói cảm ơn với Dung Thịnh: "Chơi vui ghê! Vẫn là Dung tổng hào phóng nhất, yêu ngài mười ngàn năm."
Hạ Minh Ngọc đã chi tiền mất vịt còn không kiếm được chỗ tốt: "..."
Lâm Vũ lại quanh quẩn bên bờ nghẹt thở lần nữa: "..."
Lâm Vũ thực sự lo lắng ông chủ của mình hôm nay sẽ tức chết ở chỗ này, nhắm mắt nhìn Đàm Khanh: "Ờm... Đàm tiên sinh, thật ra thì ông chủ đã đặc biệt mua cho ngài một hộp tốt hơn..."
Nhưng mà còn chưa nói hết, đã bị Hạ Minh Ngọc cắt đứt.
Nếu như không phải là Lâm Vũ nhìn mặt nghiêng của Hạ Minh Ngọc đã giận đến phát run, nghe giọng của anh vẫn thấy bình thản như thường.
Hạ Minh Ngọc nói với Dung Thịnh: "Hôm nay làm phiền cậu dẫn cậu ấy đi mua quần áo. Tốn bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cậu."
Dung Thịnh "xùy" một tiếng, vẻ mặt như gặp quỷ: "Được nha, làm anh em bao nhiêu năm. Mấy bộ quần áo đáng bao nhiêu tiền chứ, tính toán rõ ràng như thế làm gì?"
Hạ Minh Ngọc quét qua túi giấy trong tay hai người đối diện, không nói nửa lời, lấy điện thoại ra trực tiếp chuyển tiền cho Dung Thịnh.
Dung Thịnh: "..."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh trộm nhìn con số Hạ Minh Ngọc chuyển cho Dung Thịnh, tủi thân xác nhận mình lại lướt qua một đống tiền lớn lần nữa, không nhịn được nghiêng đầu hỏi Dung Thịnh: "Đám quần áo này thật sự đắt như vậy sao?"
Dung Thịnh: "..."
Sự thật là —
Có.
Dung Thịnh sợ Đàm Khanh đi về bán đi rồi mua hàng second hand trên mạng, vội vàng há mồm nói: "Yên tâm đi, không đắt như vậy, cậu cứ tùy tiện mặc."
Đàm Khanh thở phào nhẹ nhõm, lại chuyển suy nghĩ, thông minh cho Dung Thịnh một đề nghị: "Quá tốt, chúng ta cùng nhau chia tiền hối lộ của Hạ Minh Ngọc nghen?"
Dung Thịnh: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc nói mình nhất định phải giữ tâm tính vững vàng, sau đó nhìn Đàm Khanh một cái, chậm rãi nói, "Không cần đi tìm Dung Thịnh. Là một người cha khác của Đàm Kỷ Kỷ, bắt đầu từ hôm nay, cho dù là cuộc sống hay là công tác của cậu đều do tôi phụ trách."
Một cái bánh có nhân thiệt lớn từ trên trời rớt xuống, nhốt Đàm Khanh bên trong cái lồng hạnh phúc.
Đàm Khanh trừng mắt nhìn, chỉ chỉ mình: "Tui á?"
Hạ Minh Ngọc gật đầu, vừa lạnh lùng vừa có tiền: "Bây giờ căn hộ kia quá nhỏ, tôi còn một căn biệt thự ở trung tâm thành phố nữa. Buổi sáng đã phái người đi quét dọn, chỗ đó cách Thịnh Kinh entertainment không xa, cậu đi làm sẽ rất thuận lợi."
Anh hơi dừng lại, lại nói tiếp với Đàm Khanh, "Tôi đưa thẻ cho cậu, tiền tiêu vặt mỗi tháng lấy từ đó, cần bao nhiêu cậu tự quẹt."
Đàm Khanh: "???"
Hạ Minh Ngọc suy nghĩ một chút, lại nói: "Sau khi quay xong bộ phim trước mắt này của cậu, nếu như cậu còn những công việc khác, tôi đều có thể đầu tư cho cậu — nhưng mà, tôi vẫn hy vọng cậu cẩn thận đi tham gia lớp dạy trẻ tôi báo danh cho cậu trước đó hơn."
Đàm Khanh: "..."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh đứng ở bên cạnh trầm mặc chốc lát: "Cậu xem báo cáo rồi?"
Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng.
Sắc mặt của anh vẫn đen sì như cũ, nhưng lại nói với Dung Thịnh: "Lần này cảm ơn cậu. Tôi đã phái người đi tra bệnh viện Kỷ thị rồi, nếu như kết quả không rõ ràng, tôi sẽ trực tiếp nói với cha của Kỷ Yến Tu."
Dung Thịnh gật đầu một cái: "Đúng là nên tra một chút. Bệnh viện nhà hắn ta là bệnh viện tổng hợp tư nhân tốt nhất thành phố J, xuất hiện loại tai nạn kiểm tra này, một khi cậu truy tố, bồi thường cũng phải táng gia bại sản ấy chứ."
Hạ Minh Ngọc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đàm Kỷ Kỷ, lại cúi đầu xuống chơi ngón tay với nó một lát, nói: "Tôi không có hứng thú với việc bồi thường, nhưng lại rất có hứng thú với việc gì dẫn đến kết quả sai lầm như vậy, trước hết cứ chờ chút đã."
So sánh với bầu không khí vô cùng náo nhiệt của Toys city, bốn người đứng trước cửa hàng lại chợt có chút yên lặng.
Dung Thịnh đứng tại chỗ một hồi, mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với Hạ Minh Ngọc, "Quyết định rồi? Nhận Đàm Kỷ Kỷ về?"
Hạ Minh Ngọc nói: "Dĩ nhiên."
Dung Thịnh cong khóe miệng, giống như là buồn cười, nhưng lại không cười nổi: "Thật sự đã nghĩ xong? Một người cha khác của nó cũng không phải phụ nữ. Sau này cậu..."
"Trụ cột chống giữ nhà họ Hạ 40 năm đã đi rồi."
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nhếch mép một cái, "Bọn họ còn trông cậy vào việc tìm đường từ chỗ tôi, ai dám chỉ chỉ chỏ chỏ?"
Dung Thịnh rốt cuộc bật cười.
Hắn ta thở dài, chậm rãi nói: "Đúng vậy, cậu và tôi không giống nhau... Cũng không biết bao lâu lão già nhà tôi mới xuống lỗ nữa."
Đến khi bầu không khí quỷ dị giữa hai người xong xuôi, Đàm Khanh rốt cuộc đã đi ra khỏi sự tò mò với cái trống bỏi mơ ước từ lâu kia.
Một tay hắn cầm vịt con, một tay cầm trống bỏi, dò xét quơ quơ trước mặt Hạ Minh Ngọc: "Vậy mua trống bỏi cho tui nhé?"
Đàm Kỷ Kỷ cũng là lần đầu tiên thấy trống bỏi, vươn người về phía trước để bắt.
Hạ Minh Ngọc chỉ đành phải nghiêng theo, bất đắc dĩ nói với Đàm Khanh: "Có thể, nếu như thích thì cứ mua."
Đàm Khanh: "..."
Bản năng của động vật khiến Đàm Khanh lắc lắc trống bỏi, bắt đầu cảnh giác: "Chẳng lẽ anh chuẩn bị đánh lạc hướng tui và nhóc con trước, sau đó bán cả hai đứa đi?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Dung Thịnh cười một tiếng, theo bản năng muốn vỗ bả vai Đàm Khanh, đưa đến một nửa lại thu về: "Đừng lo lắng, là kết quả kiểm tra lần trước sai lầm. Lão Hạ sẽ phụ trách với hai người."
Đàm Khanh nghe vậy, lập tức dùng ánh mắt nhìn đứa thiểu năng trí tuệ mà nhìn Hạ Minh Ngọc một lúc lâu: "Haiz! Cái này mà cũng có thể tính sai được, trước đó tui vẫn suy nghĩ rốt cuộc Đàm Kỷ Kỷ ngu như vậy là giống ai."
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy vô cùng ghét bỏ.
Vì vậy khoát tay một cái, rộng lượng nói: "Được rồi, anh vẫn nên đừng phụ trách với tui thì hơn, cứ mang nhóc con của anh đi rồi thả bay tui đi! Tui sợ ở chung một chỗ với anh sẽ ảnh hưởng đến IQ của mình mất."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc hiếm khi có lúc đuối lý như vậy, đành phải nhẫn nhịn, bất đắc dĩ nói: "Lần này là tôi không đúng, sau này sẽ không. Thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà trước, được không?"
"Không đi."
Đàm Khanh nghiêm túc lại lạnh nhạt từ chối Hạ Minh Ngọc, "Tui muốn đi làm kiếm tiền, có điều kiện tốt tự sinh tự diệt như chúng ta đã nói."
Hạ Minh Ngọc: "..."
"Ha ha —"
Dung Thịnh đứng hóng hớt ở một bên cười đến gập cả bụng.
Vất vả lắm hắn ta mới đứng thẳng được từ trạng thái ngả nghiêng, chỉnh lại âu phục của mình, lấy lại vẻ phong lưu hào phóng bình thường, "Được rồi, quả thật hôm nay Đàm Khanh có việc. Tôi đang chuẩn bị mua xong quần áo thì dẫn cậu ấy đi. Nhưng mà bây giờ... Nếu không cậu đưa đi?"
Hạ Minh Ngọc đang muốn mở miệng, Lâm Vũ đứng ở sau lưng luôn coi mình thành bối cảnh, hận không thể lập tức biến mất lại nâng bước chân đi tới.
Lâm Vũ đứng yên bên cạnh Hạ Minh Ngọc, chỉ nội dung trên màn hình điện thoại: "Ông chủ. Chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi."
Tầm mắt của Hạ Minh Ngọc dừng trên màn hình mấy giây: "Có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Vũ nói: "Vừa rồi dân mạng mới tìm ra người ăn cơm chung với Kỷ Yến Tu trong bức ảnh anh ta đăng lên Weibo lần trước là Đàm tiên sinh, trùng hợp lần này Đàm tiên sinh lại cùng đoàn phim với Kỷ Yến Tu."
"Bây giờ đã leo đến hot search thứ nhất, nói là..."
"Là cái gì?"
"Nói là Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu có quan hệ PY không chính đáng."
- --
(*) Quan hệ PY vốn để chỉ một loại quan hệ trao đổi bí mật giữa hai người đàn ông, sau đó dần phát triển thành mang ý chỉ quan hệ thể xác để lấy được lợi ích. PY còn mang ý chỉ "cúc hoa", tóm lại là để chỉ hành vi khá bẩn thỉu.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.