Hạ Minh Ngọc một tay nâng mông Đàm Khanh, một tay ôm lấy eo Đàm Khanh từ sau, vừa vặn ôm vào trong lòng như ôm một đứa bé: “Ừm, trước khi ngủ còn không quên muốn đi công viên giải trí.”
Đàm Khanh quay mặt lại như bánh rán, tìm một tư thế thoải mái ấm áp ở trong lòng Hạ Minh Ngọc: “Chúng ta đi thui, em muốn ngồi xe điện đụng.”
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Đàm Khanh, chuẩn bị bắt đầu dỗ dành ông vua trong nhà ngủ: “Xe điện đụng? Anh dẫn em chơi, để con trai ngồi ngoài rào chắn xem?”
Đàm Khanh tưởng tượng một chút, cảm thấy hình như có chút tàn nhẫn, vì thế chép chép miệng: “Em dẫn con ngồi, anh ờ ngoài rào chắn xem…”
Hạ Minh Ngọc: “……”
Tiểu tổ tông.
Hạ Minh Ngọc thở dài, cúi đầu hôn một cái lên thái dương của Đàm Khanh: “Sao còn ầm ĩ hơn cả con vậy, ngoan một chút, bác sĩ nói em phải ngủ trưa đúng giờ, sẽ có tác dụng rất lớn với việc khôi phục của em.”
Đàm Khanh: “Ờ…”
Đương nhiên là không có khả năng ngủ trưa.
Cả đời này đều không thể ngoan ngoãn ngủ trưa.
Đàm Khanh giả vờ nằm trong lòng Hạ Minh Ngọc chốc lát, sau đó thật cẩn thận mở to mắt, cẩn thận quan sát người ôm mình mười phút.
Sau khi xác định Hạ Minh Ngọc đã ngủ rồi.
Đàm Khanh lén lút nhìn xung quanh trong chốc lát, nhanh nhẹn rút ống truyền nước ra, lén lút chui ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc.
Sau đó đi chân trần đến trước tủ quần áo tìm tòi một phen, tìm ra hai bộ đồ mặc lúc trước.
Số đo quần áo lại lớn hơn một số vì lần bị thương này, mặc trên người có vẻ thùng thình.
Đàm Khanh duỗi tay không quá vừa lòng túm vài cái, lại chạy bình bịch vào phòng tắm soi gương, lén lút đi đến cạnh cửa phòng ngủ.
Duỗi tay vặn nắm cửa—
Vặn vặn vặn.
Không vặn được.
Lại vặn vặn.
Trên giường truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Không ngủ trưa, muốn đi đâu?”
Đàm Khanh vừa quay đầu lại.
Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Minh Ngọc còn tỉnh táo hơn cả hắn.
Đàm Khanh: “……”
Co được dãn được chính là phẩm chất tốt nhất của cửu vĩ hồ.
Đàm Khanh lập tức chạy bình bịch bình bịch về trong lòng Hạ Minh Ngọc như súng tự động, vươn tay ôm lấy cổ anh, mềm mềm mại mại gọi một tiếng ông xã.
Hạ Minh Ngọc không cảm xúc, không dao động.
Đàm Khanh không ngừng cố gắng, vươn chân quắp lấy eo Hạ Minh Ngọc, trông mong nói: “Hun hun không?”
Không hôn.
Hạ Minh Ngọc nâng eo Đàm Khanh thả lại trên giường, sờ độ ấm trên trán, lại cởi ra quần áo ra, kiểm tra miệng vết thương trên người Đàm Khanh một lần.
Xác định chưa vỡ ra, sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Vết sẹo đã bắt đầu kết vảy vẫn luôn rất ngứa.
Đàm Khanh bị kiểm tra từ đầu đến chân lăn một cái ở trên giường, cực kì thiếu đòn lăn vào bên cạnh Hạ Minh Ngọc, rầm rì đưa chân đá anh: “Vậy ôm một cái hông.”
Hạ Minh Ngọc: “……”
Hạ Minh Ngọc chỉ có thể chịu thương chịu khó ôm cục nợ đã sắp 4800 tuổi của anh vào lòng: “Vừa rồi muốn đi đâu?”
Đàm Khanh nheo mắt lại, đè tất cả trọng lượng lên người Hạ Minh Ngọc, thành thật chép miệng: “Em muốn ăn nướng BBQ.”
Hạ Minh Ngọc vô cùng lạnh nhạt: “Trong vòng nửa năm đều không được.”
Đàm Khanh hức hức hức vài tiếng, lại vươn chân vươn tay bắt lấy ống tay áo của Hạ Minh Ngọc: “Vậy Khanh Khanh muốn ăn gà rán, loại lớn như súng lục í.”
Hạ Minh Ngọc cụp mắt: “Em đoán xem anh có đồng ý không.”
Trong mắt Đàm Khanh đầy vẻ chờ mong với thực phẩm chiên dầu, nháy nháy mắt nói với Hạ Minh Ngọc: “Đồng ý á.”
Hạ Minh Ngọc cắn lên đôi môi mềm mền của Đàm Khanh như mong muốn: “Ngủ trưa đi, tranh thủ nằm mơ tới.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh oa một tiếng bật khóc.
Từ khi sau khi bị thương, Hạ Minh Ngọc không chỉ cưỡng ép đình chỉ cung ứng gàn rán, ngay cả đồ nướng, lẩu, lẩu xào cay, ngay cả xiên cay cũng không thèm để lại cho Đàm Khanh.
Nếu như nói ngày đầu tiên tỉnh lại Đàm Khanh còn tràn ngập yêu quý với canh gà.
Thì ở trong quá trình dưỡng thương dài dằng dặc, phải uống đủ loại canh với hình thức khác biệt đã khiến Đàm Khanh nhìn thấy nồi liền sợ.
Hơn nữa còn có canh cá.
Còn có canh bồ câu!
Oa oa oa.
Hắn nhớ kỹ trước kia nghe loài người nói, nhiều sữa mới uống canh cá diếc, ở cữ mới uống canh bồ câu.
Hắn lại không có nhóc con!
Oa oa oa oa oa!
Đàm Khanh càng khóc càng đau lòng, ngay cả cổ áo của Hạ Minh Ngọc cũng bị ướt mảng lớn.
Cuồi cùng Hạ Minh Ngọc đã thua trận dưới thế tấn công hu hu của Đàm Khanh, lấy túi giấy ướt từ trên tủ đầu giường làm ấm trong lòng bán tay với lau nước mắt cho Đàm Khanh: “Được rồi, không khổ sở nữa.
Chiều hôm nay bảo đầu bếp nấu cháo hảo sản cho em, tại xào thêm hai món mặn, không khóc nữa, được không?”
Nước mắt cá sấu một giây sau liền ngừng lại.
Thậm chí Đàm Khanh còn nấc một cái, ủn ủn trong lòng Hạ Minh Ngọc: “Xào thịt với ớt đi, em muốn ăn cái đó.”
Hạ Minh Ngọc vuốt từng sợi tóc bị nước mắt làm ướt của Đàm Khanh ra sau đầu, thấp giọng dụ dỗ: “Món đó có ớt, em không thể ăn cay.
Đỗ đũa xào thịt đi.”
Đàm Khanh: “…”
Haiz.
Đỗ đũa thì đỗ đũa đi.
Dù sao cũng hơn mỗi ngày đều phải uống canh táo khô cẩu kỷ nhiều.
Miễn cưỡng đổi mới menu một chút, Đàm Khanh mới hài lòng, nằm yên trong lòng Hạ Minh Ngọc.
Hiếm thấy ngoan ngoãn một lúc, ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Thiên Đạo còn đánh em nữa không?”
Hạ Minh Ngọc sờ lên mặt Đàm Khanh: “Sẽ không.”
Đàm Khanh á một tiếng, hé miệng ngậm lấy một ngón tay của Hạ Minh Ngọc: “Là bởi vì anh cho em một nửa nội đan sao?”
Hạ Minh Ngọc trầm mặc mấy giây: “Ừm.”
Từ khi hai người mới bắt đầu quen biết, Đàm Khanh tu luyện luôn ăn bớt ăn xén, có thể luyện ít đi một canh giờ thì nhất quyết sẽ không luyện nhiều thêm một nén nhang, đa số đều dựa vào ghi chép trong cổ tịch để đi đường tắt.
Nhưng đường tắt giống như toà nhà cao tầng không có móng, chung quy khó mà ngưng tụ ra yêu nguyên được.
Sau lôi kiếp.
Yêu đan của Đàm Khanh tan rã, yêu hồn sụp đổ, vất vả lắm mới miễn cưỡng ngưng tụ lại được ở chỗ này.
Lần lôi kiếp này lại đánh tan yêu hồn lần nữa, mà cơ thể không luyện ra yêu đan sẽ không thể tiếp nhận được quá trình hồn phách đoàn tụ.
Cuối cùng, phượng đan chia làm hai.
Thay thế chín hồn chín vía căn cơ bất ổn đã sớm không có cách nào khôi phục yêu đan.
Gần như là vào ngày đầu tiên tỉnh lại.
Đàm Khanh đã cảm giác được yên hồn lúc trước bị tàn phá không chịu nổi lại trở về lần nữa, ngay cả yêu lực trước đó vẫn còn mong manh cũng quay trở lại.
Hạ Minh Ngọc dùng ngón cái vuốt vuốt đôi môi màu hồng nhạt của Đàm Khanh, có vẻ do dự một lát, thấp giọng hỏi: “Sợ hãi không?”
Đàm Khanh luyện tập mài răng trên đầu ngón tay của Hạ Minh Ngọc: “Sợ cái gì nha?”
Hạ Minh Ngọc ôm người vào trong lòng: “Đến khi anh chết, em cũng sẽ chết.”
Cùng sống cùng chết.
Đàm Khanh: “Ờm…”
Đàm Khanh ôm Hạ Minh Ngọc nghĩ một hồi, ngoan ngoãn chui vào trong ngực anh: “Được thôi, nếu như có một ngày anh không cẩn thận chết mất, em cũng chết theo anh là được.”
Sau khi nói xong suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không chính xác, lại bổ sung một câu, “Nhưng mà ít nhất phải chờ nhóc con lớn lên đã, nếu không nó sẽ lại khóc.
Anh thấy lần này nó khóc giống như nhóc con không được ai cần vậy, đáng thương lắm á!”
Hạ Minh Ngọc: “Ừm.”
Hạ Minh Ngọc vuốt vuốt tóc Đàm Khanh, giọng nói có vẻ cực kì dịu dàng trong căn phòng yên tĩnh: “Dưỡng thương cho tốt, đừng lo lắng, chúng ta sẽ ở cùng nhau thật lâu, mãi cho đến lúc Đàm Mặc trưởng thành, nếu như em cảm thấy thế giới này nhàm chán, chúng ta sẽ đi nơi khác nhìn xem.”
Đàm Khanh khò khè nho nhỏ.
Vẫn là tư thế ngủ chổng vó như cũ.
Khoé miệng của Hạ Minh Ngọc hiếm khi cong cong, lại cúi người hôn Đàm Khanh một cái.
Sau đó đứng dậy dịch góc chăn cho hắn, đi vào trong phòng khách, chuẩn bị gọi đầu bếp khách sạn sáu sao đến nấu bữa cơm không biết là bữa trưa hay bữa tối cho Đàm Khanh.
Cũng nói trước với đầu bếp về đồ cần ăn kiêng.
Hạ Minh Ngọc nhìn đồng hồ, mở máy tính ra mở cuộc họp với các lãnh đạo,.
Các vị lãnh đạo và trợ lý Lâm Vũ có vẻ gầy gò, càng ngày càng tiều tuỵ trong video.
Đợi đến khi cuộc họp kết thúc.
Hạ Minh Ngọc gấp máy tính lại, đứng lên đi vào phòng bếp ép cốc nước hoa quả tươi cho Đàm Khanh, lại làm một cốc sữa chua hoa quả cho nhóc con.
Đang muốn nhân lúc nước trái cây còn chưa oxi hoá để dỗ dành Đàm Khanh uống.
Vừa đi tới cửa phòng ngủ, điện thoại đặt ở trên bàn trà đã rung lên trước.
Hạ Minh Ngọc đành phải đặt nước trái cây vào tủ giữ tươi, sau đó cầm điện thoại lên nhìn màn hình.
Dung Thịnh.
Hạ Minh Ngọc nhận điện thoại: “Sao lúc này lại gọi điện thoại?”
Dung Thịnh ngồi trong văn phòng mới trang hoàng đổi mới hoàn toàn của mình, vắt chân lên trên bàn: “Lúc này thì sao? Ban ngày ban mặt sáng sủa, chẳng lẽ tôi còn quấy rầy cuộc sống chồng chồng của cậu và Khanh Khanh sao?!”
Cuộc sống chồng chồng?
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc lại lạnh đi một chút: “Có việc thì nói, không có việc thì cúp.”
“Ê ê ê…”
Dung Thịnh lại ngồi dậy, “Không phải là cuối cùng Dung Tấn Khang cũng tiếp nhận hiện thực dẫn mẹ tôi ra nước ngoài nghỉ dưỡng sao, tâm trạng ông đây tốt, mời cậu và Khanh Khanh đi ra ăn cơm, đi không?”
Hạ Minh Ngọc nhìn thoáng qua phòng ngủ: “Khoảng thời gian này sức khoẻ của Đàm Khanh không tốt lắm, không đi.
Thiết kế vườn rau khoa học công nghệ ở ngoại ô trước đó đưa cho cậu, là quà tặng chúc mừng cậu lên chức của tôi và em ấy.”
Chuyện Đàm Khanh bị thương vẫn không công bố ra ngoài, ngay cả bạn tốt của hai người cũng chỉ biết gần đây Đàm Khanh tạm thời dừng công tác.
Trước đó Dung Thịnh còn chuẩn bị hôn lễ cho hai người.
Đột nhiên nghe thấy Hạ Minh Ngọc nói vậy thì kinh ngạc một chút mới nói: “Đm, lão Hạ cậu có biết ngại không? Chỗ đó đã đình công lâu như vậy, bây giờ cậu mới nói với tôi, có nghiêm trọng không? Có cần tôi tới xem một chút không?”
Hạ Minh Ngọc lạnh mặt đưa điện thoại ra xa chút: “Không cần, đã gần như hoàn toàn khôi phục rồi.”
Quen biết từ nhỏ đến giờ, Dung Thịnh cũng đã quen với tình tình lạnh như băng của Hạ Minh Ngọc rồi, bị từ chối cũng không để ở trong lòng.
Đang muốn thuận miệng kéo dài hai câu, lại giống như nghĩ tới cái gì.
“Không đúng, lão Hạ, với sức khoẻ bây giờ của Đàm Khanh còn quay được chương trình nữa không?”
Hạ Minh Ngọc nhíu mày lại: “Chương trình?”
Dung Thịnh tìm kế hoạch chương tình đã lưu trên máy tính ra, đau răng nói: “Chính là chương trình truyền hình thực tế mà lúc trước cậu tiêu 50 triệu tệ cho Đàm Khanh nhà cậu đó, bây giờ chương trình truyền hình thực tế cũng nên có một cái tên rồi hiểu không?”
Hắn ta mở tài liệu ra: “Tên của chương trình và phương án đã được tôi chuẩn bị xong từ trước rồi, tôi xem thời gian, ngày quay đầu của kì 1 đã được định vào thứ hai tuần sau nữa.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Vài ngày trước còn chưa ổn định lại, tình trạng cơ thể của Đàm Khanh vẫn luôn chợt tốt chợt xấu.
Hạ Minh Ngọc lo lắng cả ngày cả đêm, đã sớm quên chuyện này đi.
Bây giờ đột nhiên nhắc lại, không thể nhắc nhở lần nữa: “Bây giờ có lẽ sức khoẻ của Đàm Khanh không quá phù hợp để quay chụp, chương trình này cứ tạm huỷ đã.”
Dung Thịnh sửng sốt: “Đậu mà! Hạ Minh Ngọc cậu không có chuyện gì chứ, lúc mới bắt đầu chương trình này một mình cậu đã đập 50 triệu têh, không nói đến những nhà đầu tư sau đó, chỉ riêng khách quý đã phải mời mất 20 triệu tệ rồi, bây giờ lại không làm nữa?!”
Rốt cuộc nhiệt độ của tủ giữ tươi có chút thấp.
Hạ Minh Ngọc vẫn không quá yên tâm để Đàm Khanh uống lạnh, lại đi vào phòng bếp bổ một quả đào, mấy quả dâu tây và một quả cà chua, không có chút dao động nói với đầu bên kia: “Không sao, tất cả tổn thất của khách quý khác tôi sẽ bồi thường gấp đôi, cậu cứ bảo luật sư của bọn họ liên lạc với Lâm Vũ.
Tổn thất của Thịnh Kinh entertainment tôi sẽ đền riêng.”
Dung Thịnh: “…”
Cũng không phải mỗi một nghệ sĩ đều có một luật sư đoàn được chứ?
Dung Thịnh đau cả đầu: “Không phải, lão Hạ! Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, cậu bồi thường người khác còn nói được, đừng nhắc đến hai chữ này với tôi được không?”
“Hơn nữa quan trọng không phải là bồi thường! Trong khoảng thời gian này “Huyền Vũ” cũng đang được chiếu, tình thế của Đàm Khanh rất mạnh, bây giờ chương trình này đã chính thức quảng cáo trên Weibo rồi, mỗi ngày fans hâm mộ đều hò hét chờ mong ở khu bình luận, tôi cũng không dễ cho bọn họ leo cây!”
Hạ Minh Ngọc bỏ củ quả vừa bổ vào máy ép nước, giọng nói lạnh lùng: “Dung Thịnh, tôi hiểu ý cậu.
Nhưng đối với tôi mà nói, sức khoẻ của Đàm Khanh mới là quan trọng nhất.”
Dung Thịnh: “…”
Hạ Minh Ngọc đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó sửa đổi.
Từ nhỏ thời đã vậy, bây giờ Dung Thịnh càng không trông cậy vào mình có thể thuyết phục Hạ Minh Ngọc chỉ bằng vào miệng.
Ngay lúc Dung Thịnh đang chuẩn bị từ bỏ, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khác.
Mơ mơ hồ hồ, nghe không rõ ràng.
Nhưng giọng điệu lại trong trẻo yếu ớt, vô cùng dễ nhận ra.
Là Đàm Khanh.
Quả nhiên.
Một giây sau.
Giọng nói nghiêm khắc của Hạ Minh Ngọc liền nhẹ nhàng truyền đến từ bên kia điện thoại: “Đi xỏ dép vào.”
“Ờ…”
“Dép bông.”
“Hừ.”
Điện thoại tạm thời bị đặt ở một bên, tiếng bước chân đi xa lại trở về lần nữa.
Có lẽ Hạ Minh Ngọc định đi giáo dục Đàm Khanh, vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên: “Đàm Khanh vừa ngủ trưa dậy, cúp.”
Dung Thịnh: “…”
Không đợi Dung Thịnh nói gì, cuộc gọi đã bị lạnh lùng tắt mất.
Bên kia điện thoại, Đàm Khanh đi chân trần bị Hạ Minh Ngọc bắt quả tang, kéo đến góc tường không khách khí hôn một lúc, thở hồng hộc mềm nhũn trong lòng Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc ôm eo nhỏ của Đàm Khanh, để hắn dẫm lên chân mình: “Lần sau còn không xỏ dép nữa không?”
Đàm Khanh vùng vẫy mà không thoát, đành phải lộ ra một nụ cười xán lạn, nhấc chân ôm lấy cổ Hạ Minh Ngọc: “Có xỏ có xỏ, Khanh Khanh muốn đi tiểu.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Khanh vào phòng vệ sinh, thuận tiện cầm cả dép đến cho hắn.
Đàm Khanh cất kỹ chym nhỏ của mình đi, lại rửa tay một cái.
Thật vui vẻ lê dép loẹt xoẹt vào trong phòng bếp, bám lên người Hạ Minh Ngọc: “Em nghe thấy anh và Dung Thịnh nói chuyện, có phải là chương trình hắn nói với em trước đó không.”
Hạ Minh Ngọc đưa nước trái cây cho Đàm Khanh: “Ừm.”
Đàm Khanh uống ừng ực: “Vậy em muốn đi nha, không thể để phí 50 triệu tệ được, một bộ phim của em mới được 5 triệu tệ! Em còn muốn nuôi sống gia đình!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Khanh cài lại cúc áo ngủ, lại nhéo chóp mũi của hắn: “Ai dám trông cậy vào em nuôi sống gia đình.”
Đàm Khanh thuận tay lấy mấy quả dâu tây còn trên thớt để ăn, vừa ăn vừa nói: “Dù sao em cứ muốn đi, chương trình đó thú vị lắm.
Vết thương của em đã gần lành rồi, anh đồng ý đi mà! Đồng ý đi mà đồng ý đi mà đồng ý đi mà!”
Hạ Minh Ngọc lắc đầu: “Không thể.”
Đàm Khanh phồng bên quai hàm đang ngậm dâu tây, siêu hung nói: “Nếu anh không đồng ý, anh… Hừ, em sẽ đi ngủ thư phòng!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Hạ Minh Ngọc: Bà xã trưởng thành, đã học được cách ngủ ở phòng làm việc.
Hạ Minh Ngọc: May mà trước đó đã đập tường phòng làm việc đi rồi.
Đàm Khanh Khanh: …
Nhóc Kỷ Kỷ: A, sữa chua của nhóc con đâu…
Đàm Khanh Khanh: Bị ba ba uống hết rồi á!
Nhóc Kỷ Kỷ: TvT