Có lẽ lúc trước Đàm Khanh không có chút cảm giác tâm lý nào cả.
Nhưng trong nháy mắt Hạ Minh Ngọc chống đỡ thay hắn, dường như ngay cả tiếng gió cũng yên tĩnh trở lại.
Chiếc ô bị thổi nghiêng, cùng với bóng người Hạ Minh Ngọc ngăn ở trước mặt hắn.
Để Đàm Khanh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác thời không nghịch chuyển.
Giống như là đã từng có một màn như thế.
Cũng có người đứng chắn trước mặt hắn trong giông tố đan xen này.
Đàm Khanh há to miệng, không nói ra lời nào, ngược lại phun ra một ngụm máu.
Vừa vặn phun lên cổ áo màu trắng mãi mãi luôn được gấp gọn gàng tỉ mỉ của Hạ Minh Ngọc.
Trong nháy mắt liền nhuộm cổ áo vốn chỉ ướt nước mưa thành màu đỏ giống áo của Đàm Khanh.
Đàm Khanh nhíu mũi ghét bỏ hít hà không khí dính mùi bùn đất và mùi máu tươi, lại ho mấy tiếng, cuồi cùng chậm rãi mắng Hạ Minh Ngọc một câu: “Anh bị ngu sao…”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc trầm mặt, nhìn qua có vẻ như muốn dạy dỗ Đàm Khanh ngay tại chỗ.
Tiếp theo.
Hạ Minh Ngọc giơ tay lên.
Đàm Khanh bị dọa đến mức co rụt cổ lại, vừa chảy máu ra bên ngoài vừa muốn lải nhải gây sự: “Ê… Không được như vậy đâu, khụ khụ khụ, người ta đã sắp không được rồi anh không nên đánh người ta nha…”
Nhưng mà cái tay kia không rơi vào trên đầu Đàm Khanh.
Ngón cái tay phải cực kỳ nhẹ nhàng rơi vào bên khóe miệng Đàm Khanh.
Giống như là sợ Đàm Khanh đau sẽ khóc.
Từng chút xíu, từng chút xíu chậm rãi lau máu tươi bên khoé môi Đàm Khanh đi sạch sẽ.
Sau đó bế Đàm Khanh lên, tựa ở trên cây.
Mượn ánh trăng gần như mịt mờ.
Hạ Minh Ngọc phát hiện vậy mà không thể tìm được một chỗ nào khiến anh yên tâm được trên người Đàm Khanh.
Vết thương chồng chất.
Vết máu loang lổ.
Cuối cùng.
Hạ Minh Ngọc dùng một cái tay khác vuốt vuốt mái tóc đã rối hơn cả ổ gà của Đàm Khanh.
Dòng nước chảy dọc theo sợi tóc của Đàm Khanh xuống.
Đàm Khanh vô ý thức ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc ngăn ở trước người hắn, chỉ che chở hắn, không nói một lời.
Sau khi bốn mắt yên tĩnh nhìn nhau.
Trong đầu Đàm Khanh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái —
Hình như đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc không uốn nắn hắn chửi bậy.
Hơn nữa còn là mắng Hạ Minh Ngọc.
Ồ.
Đủ vốn đủ vốn.
Muốn nhân cơ hội mắng thêm hai câu.
Trên người Đàm Khanh chỗ nào cũng không thể động đậy được, lại đau dữ dội, chỉ có há miệng chạy xe lửa xình xịch giống như bình thường: “Nói anh ngu anh cũng không phản bác! Có phải anh cũng cảm thấy mình ngốc hay không?”
Hạ Minh Ngọc dùng ánh mắt nặng nề nhìn Đàm Khanh, vẫn chẳng hề nói một câu.
Đàm Khanh bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ, chuyển mắt đi: “Ai nha loài người ngu xuẩn, anh nhanh chóng trở về đi đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân…”
“Đau không?”
Hạ Minh Ngọc đột nhiên hỏi ra hai chữ.
Đàm Khanh đang mắng sảng khoái, trong phút chốc không nghe thấy, dừng hai giây mới lại nhìn Hạ Minh Ngọc một chút: “Hở? Ờm… Không đâu, không có cảm giác gì, anh về trước đi… Khụ khụ khụ, chơi với nhóc con đi.”
“Thật sao?”
Bên trong tiếng mưa rơi như trút nước, giọng nói của Hạ Minh Ngọc có một loại lạnh lẽo không nói ra được, “Vậy em sẽ chết sao?”
Đàm Khanh: “…”
Vấn đề này hỏi rất tốt.
Vấn đề trí mạng.
Trong phút chốc Đàm Khanh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể phí sức nghĩ một hồi, thành thật nói: “Không biết nữa… thật ra đại yêu vốn không nên sống trên thế giới này.”
Yêu hoặc vô thường.
Thiên địa nhân luân, chư tiên chư quỷ chư vị thần phật.
Duy chỉ có yêu vật là không có chỗ dung thân trên thế gian.
Thế nhưng cho dù không có, hắn cũng vụng trộm sống lâu như vậy.
Đàm Khanh thở dài, tội nghiệp nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng bây giờ đúng là không thể nâng lên được, chỉ có thể nhếch miệng: “Dù sao yêu đều xấu.”
“Ai nói?”
Trong tiếng mưa rơi ầm ầm, giọng nói của Hạ Minh Ngọc còn lạnh hơn cả nước mưa.
Không biết có phải sợ Đàm Khanh không nghe rõ hay không, Hạ Minh Ngọc lại hỏi một lần, “Ai nói?”
Đàm Khanh: “Hở?”
Đàm Khanh nghiêm túc nhớ lại một chút, tủi thân nói: “Cha nói… Hơn hai ngàn năm trước nói với tui.”
“Ừm, đó là cha em lừa em thôi.”
Hạ Minh Ngọc cúi đầu hôn Đàm Khanh một cái, “Không có người nào là xấu.
Đàm Khanh, với anh mà nói, em là tốt nhất.”
Đàm Khanh: “…”
Sắp chết đến nơi rồi mà còn phải nói đôi câu tình củm với anh.
Chết cũng không cho hắn chết thật sự.
Mùi nước mưa mặn chát chát trượt từ khoé miệng Hạ Minh Ngọc vào trong miệng Đàm Khanh, lại xen lẫn sự ấm áp đặc biệt trên người loài người, ấm áp khiến Đàm Khanh có chút mờ mịt.
Lại có chút khổ sở.
Cuối cùng Đàm Khanh đã không có sức tiếp tục mắng chửi người ta nữa.
Hắn cố gắng dùng chân ngoắc ngoắc Hạ Minh Ngọc, khàn giọng nói: “Anh trở về đi, chắc hẳn là tui sẽ không để lại xương cốt bột phấn gì đâu, cũng không có người để anh nhận xác.
Anh đừng quan tâm đến tui.”
Cho dù đã đến lúc này.
Trong giọng nói của Đàm Khanh vẫn còn mang theo vẻ nũng nịu chơi xấu.
Tựa như là lần đầu tiên gặp anh đòi tiền, lần thứ hai gặp anh đòi tiền, lần thứ ba gặp anh…
Đàm Khanh túm lấy ống tay áo rũ xuống của anh rất nhẹ nhàng: “Hạ Minh Ngọc, anh phải cố gắng sống lâu dài nha.
Tuyệt đối không nên nằm mơ nhìn thấy tui trong Địa Ngục, anh tốt như vậy nhất định sẽ được Thiên Giới, tui hư hỏng như vậy…”
Haiz.
Đàm Khanh thực sự không muốn nói cho Hạ Minh Ngọc có khi ngay cả Địa Ngục cũng không cần xuống đã trực tiếp bị đánh chết rồi, chỉ có thể ỉu xìu dụi đầu vào trong lòng Hạ Minh Ngọc, cọ xát hai lần: “Được rồi, loài người, hồ ly ta đây nói cho anh biết có thể xéo đi được rồi nha.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc bị mấy câu của Đàm Khanh làm cho tức giận đến mức không biết nên giận hay nên cười, nhưng trên người Đàm Khanh ngay cả một chỗ hoàn hảo cũng đã tìm không thấy.
Cái tay đặt sau đầu Đàm Khanh do dự mãi, vẫn không thể thay đổi một vị trí khác.
Trong màn mưa gần như thành sương mù.
Hạ Minh Ngọc cởi áo khoác ra khoác lên trên người Đàm Khanh, chung quy vẫn không truy cứu hắn phát biểu thiếu đòn, mà sờ lên khuôn mặt lạnh buốt của hắn: “Không đi.”
Đàm Khanh sững sờ, điều duy nhất có thể làm là căng mắt ra nhìn anh.
Hạ Minh Ngọc rất ít khi cười, nhưng lúc này anh lại nở nụ cười rất dịu dàng với Đàm Khanh: “Không sao, cục cưng.
Không sao cả, em đừng sợ, anh giúp em.”
Đàm Khanh: “…”
Cái miệng giỏi ăn nói của Đàm Khanh vô cùng hiếm thấy dừng lại, cứng rắn nòi một câu: “Phi phi phi, tui mới không sợ!”
Hạ Minh Ngọc khẽ gật đầu, lại hôn lên đỉnh đầu đã sớm ướt đẫm của Đàm Khanh: “Được.
Nếu như chết rồi, anh cũng đi cùng em.
Như thế sẽ không nhìn thấy thi thể của em, xương trắng của em, sẽ không nhìn thấy em biến dạng.
Như vậy có được không?”
Đàm Khanh: “…”
Hạ Minh Ngọc ngu ngốc.
Đọc tâm phạm pháp.
Đàm Khanh nhe răng, muốn nói tiếp, lại đau đến run cả người.
Nước mưa thấm vào trong vết thương, theo thời gian trôi qua bắt đầu càng ngày càng khó chịu đựng.
Mà lúc Đàm Khanh đang cắn răng không nói tiếng nào chuẩn bị chờ một đợt đau đớn này vượt qua —
Hạ Minh Ngọc đưa tay ôm hắn vào trong lòng.
Dịu dàng chạm vào tai Đàm Khanh: “Khanh Khanh, lúc trên đường lái xe, mẹ có gọi điện thoại cho anh.
Nói lúc con trai tắm rửa đã nhét con vịt vàng vào trong túi, nói muốn cho ba ba.”
Cơ thể mảnh mai của Đàm Khanh run một cái, lộ ra xương hồ điệp ở vai như giương cánh muốn bay.
Hạ Minh Ngọc vươn tay che lại vị trí phía sau trái tim cho Đàm Khanh, chậm rãi nói: “Anh bảo mẹ đưa điện thoại cho con, con trai rất ngoan, đã học được một cộng một, còn đọc cho ta nghe.”
Đàm Khanh: “…”
Một trận đau đớn mãnh liệt ập đến.
Đàm Khanh khẽ thở ra một hơi, nửa chết nửa sống lẩm bẩm hai tiếng: “Anh còn không, mau trở về…”
Hạ Minh Ngọc lại ôm chặt Đàm Khanh một lần nữa, dán vào tai hắn: “Cho nên anh nói với con trai, nếu như ba ba và ba ba đều không về nhà, nó cũng phải trưởng thành thật tốt, hiếu thuận với ông bà, làm một người lớn biết gánh vác, có trách nhiệm.”
Đàm Khanh: “…”
Hạ Minh Ngọc: “Con trai nói được.”
Ở trong nước mưa lạnh thấu xương.
Một giọt nước ấm áp rơi vào trên cổ Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc hôn lên bên mặt Đàm Khanh một cái: “Cục cưng, đừng khóc.”