Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 108: Chương 108





Thời gian trở về hai giờ trước.
Đàm Khanh bung cây dù hữu nghị của Cherry che mưa, vừa mới bò lên trên ghế xe sau.
Trời mưa vốn dĩ còn tí tách rất nhanh đã to lên.
Lão Lưu trên ghế điều khiển khởi động xe, cũng mở cần gạt nước ra: “Đàm tiên sinh, bây giờ về nhà sao?”
Đàm Khanh lấy di động ra: “Về nha, lúc chú đi ngang qua chợ thì dừng lại một chút cho cháu nhé, cháu muốn đi mua hai con gà mái già để Hạ Minh Ngọc buổi tối về nhà hầm canh gà nhân sâm cho cháu uống.”
Lão Lưu: “…”
Đàn ông uống canh gà nhân sâm gì chứ.
Tôi không dám nói, tôi cũng không dám hỏi.
Lão Lưu lái xe ra khỏi bãi đỗ: “Được thôi.
Đàm tiên sinh thắt chặt đai an toàn, chúng ta sẽ về luôn.”
Thịnh Kinh entertainment cách căn biệt thự mà Hạ Minh Ngọc à Đàm Khanh mới dọn đến gần đây một đoạn đường, lúc đến đây đã tốn gần một giờ.
Bây giờ lái xe trở về, lại trùng hợp gặp phải mưa lớn.
Xe trên đường tắc nghẽn, đã bắt đầu chật như nêm cối từ mấy cái ngã tư phía trước rồi.
Hệ thống thoát nữa ở vành đai ba của thành phố J không tốt lắm.
Mưa to không thể dừng trong chốc lát được, những giọt mưa rơi lên đường cái đã tạo thành vũng nước nhỏ.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi từ trong mây mù lên trên cửa kính xe, lại trượt theo cửa xe bóng loáng xuống vũng nước trên đường.
Phía chân trời chỉ có một màu u ám.
Rõ ràng là một buổi chiều bình thường có ánh mặt trời rực rỡ nhất, bởi vì mưa to mà mấy ngày nay sắc trời đều đen kịt.
Nhìn ra xa cực kì áp lực.
Ba cái đèn xanh đèn đỏ đã tắc gần 40 phút.
Mưa to chưa dừng, ngược lại có vài phần xu thế lớn hơn nữa.
Vốn dĩ những giọt nước mưa chỉ để lại những vũng nước trên đường đã bắt đầu dâng lên qua đế giày mọi người, tiếng còi ô tô không ngừng giao nhau trong tiếng mưa ầm ầm.
Đàm Khanh chán đến chết ngồi ở hàng phía sau, lắc chân chống đầu, nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, lại nghịch điện thoại trong chốc lát.
Muốn chơi game, lại sợ bị mắng, đành tủi thân out ra.
Sau đó mở Wechat ra gửi cho Hạ Minh Ngọc mấy tin tức liền.
Năm phút.
Không trả lời.
Mười phút.
Vẫn không trả lời.
Đàm Khanh không vui lắm mở điện thoại ra nhìn hai lần, khẳng định nói với lão Lưu: “Hạ Minh Ngọc không trả lời tin nhắn của cháu, nhất định là anh ý có hồ ly tinh khác ở bên ngoài rồi!”
Lão Lưu: “…”
Đương nhiên lão Lưu không hiểu được câu hồ ly tinh của Đàm Khanh chân thật cỡ nào, chỉ có thể giúp Hạ Minh Ngọc nói hai câu: “Đàm tiên sinh đừng lo lắng, có thể là hôm nay Hạ đổng ở công ty khá bận.
Cậu xem, không phải cậu ấy còn phải về hầm canh gà cho cậu sao?”
Đàm Khanh thay đổi tư thế ở trên ghế sau, thở dài: “Haiz, đàn ông sao, đều là củ cải lớn, nam nhân nột, đều là thiện biến đại củ cải.”
Lão Lưu: “…”
Đã nhận được bí kíp chân truyền của Lâm Vũ, lão Lưu giữ vững tín niệm tuyệt đối không nhiều lời tuyệt đối không làm nhiều, cứ đứng vững cp của ông chủ và phu nhân không thể lay chuyển được.
Chiếc xe lại gian nan đi đến một ngã tư đường nữa như ốc sên, lão Lưu mới nhẹ nhàng thở ra: “Đàm tiên sinh, đi qua năm con đường nữa sẽ đến siêu thị, cậu ngoại trừ muốn mua gà mái già ra thì còn muốn mua cái gì nữa không?”
Đàm Khanh thành thật lắc lắc đầu: “Không còn đâu, nhưng mà nếu gà mái già rẻ thì cháu sẽ mua liền ba con.”
Lão Lưu: “…”
Sao cậu không bảo ông chủ mở luôn cái trang trại gà đi?
Không đúng.
Lúc trước nghe các nhân viên khác tám chuyện, đúng là đã có một cái.
Không chỉ nuôi gà.
Còn nuôi vịt.

Trên mặt lão Lưu đều là vẻ thâm trầm suy ngẫm, trong phút chốc cũng không chú ý đến mưa ở bên ngoài càng lúc càng lớn.
Cho đến vài phút sau.
Một tia chớp màu trắng cắt qua chân trời gần như đen nhánh.
Ngay sau sấm sét đó nặng nề liền tới.
Xe cộ và người đi đường vẫn còn đang bị tắc ở ngã tư đường cũng phản ứng lại…
Một cây xanh ven đường bị một tia sét đánh trúng.
Cành khô già bị chặt đứt, đổ thẳng về hướng ven đường.
Xe cô tạm dừng ở ven đường lập tức gặp xui xẻo, mui xe bị đổ trúng.
Cũng may trên xe không có ai.
Chỗ cây đổ cách vị trí của bọn họ không xa.
Lão Lưu khẩn trương nhìn nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, theo bản năng oán giận nói với Đàm Khanh ngồi ở ghế sau: “Đàm tiên sinh cậu xem đây là loại thời tiết quái quỷ gì chứ, mấy năm nay thành phố J chưa từng có trận mưa nào lớn như vậy cả, thật là kỳ quái!”
Sau đợt tiếp xúc này, lão Lưu đã sớm phát hiện Đàm Khanh thật ra là một người siêu nói nhiều, cũng không lạnh lùng giống Hạ Minh Ngọc.
Vốn cho rằng nhất định Đàm Khanh sẽ lảm nhảm hai câu.
Nhưng mà mấy chục giây đi qua, Đàm Khanh ngồi ở hàng phía sau lại chưa nói một câu nào cả.
Cực kỳ hiếm thấy trầm mặc.
Lão Lưu sửng sốt một lát, xoay người lại nhìn Đàm Khanh.
Phát hiện người vốn dĩ đang chơi điện thoại lại nhìn cái cây đổ xuống ở ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Như đang suy nghĩ cái gì, lại như là có chút mờ mịt.
Lão Lưu cân nhắc đến trình độ Đàm Khanh được Hạ Minh Ngọc cưng tận trời ở trong lòng, cho rằng hắn bởi vì quá yếu ớt mà bị dọa: “Đàm tiên sinh đừng lo lắng, xe của chúng ta chống sét, nóc xe cũng rắn chắc hơn chiếc xe kia nhiều, cho dù bị cây đổ vào cũng sẽ không bị bẹp!”
Lúc này Đàm Khanh mới lấy lại tinh thần.
Hắn nhíu mày lại, không nói chuyện, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hệ thống thoát nước không thể tiêu hóa được, nước mưa vẩn đục càng tích càng sâu ở đường cái.
Mà ngay lúc Đàm Khanh đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vài tia sét lại đánh xuống.
Sắc trời ám đạm như là người bệnh bị tiếng sấm liên tục xé rách vết thương cũ năm xưa, tạo ra những tiếng áp lực mà nặng nề.
Xe đỗ ở trên đường không để di chuyển được.
Lão Lưu bị vài tia sét làm cho trong lòng cũng bồn chồn, nói thầm: “Đàm tiên sinh, cậu nói xem sao cứ có cảm giác tia sét này đánh về phía chúng ta vậy?! Như thế quá nguy hiểm, cậu nói có đúng không?”
Đàm Khanh sâu xa quay đầu về từ bên cửa sổ lùi, cuối cùng cũng nói một câu: “Đúng vậy, ông trời luôn luôn bị mù, sao cứ đánh về phía này chứ.”
Lão Lưu là người đồng lứa với Hạ Tề, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút mê tín, vội vàng ngắt lời Đàm Khanh, nói: “Haiz Đàm tiên sinh, không nên nói như vậy, chúng ta nói ông trời không tốt, người ta ở trên đó nghe thấy hết đấy.”
Đàm Khanh: “…”
Thôi.
Không cần tức giận với con người.
Đàm Khanh an ủi mình, cúi đầu, gọi điện thoại cho Hạ Minh Ngọc.
Không thông.
Nhìn WeChat.
Tin nhắn phía trước cũng không thấy trả lời.
Đàm Khanh căm giận ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy trên mặt mình viết đầy vẻ tui cực kì không vui.
Cố tình lão Lưu lại nói thêm một câu: “Đàm tiên sinh năm nay vẫn còn trẻ nhỉ? Trước kia chú cũng là đảng viên, cậu đừng ngại chú nói những thứ không phù hợp xã hội chủ nghĩa với cậu, chỉ là có chút chuyện này, chú thà rằng tin là có, cũng không thể tin là không.
Cậu nghe chú khuyên một câu, đừng nói vậy!”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh nghe xong muốn ăn người.
Bên trong cơn mưa to sấm sét ầm ầm.
Chiếc Bugatti màu cam Hạ Minh Ngọc tặng cuối cùng cũng cực khổ dịch lên một cái đèn xanh đèn đỏ nữa.
Có lẽ là thời tiết cực đoan ảnh hưởng, hoặc có lẽ là kẹt xe lâu lắm.
Đàm Khanh càng thêm phiền lòng bực tức.
Hắn gục đầu xuống lướt Weibo một lát, sau đó nhét điện thoại vào trong túi.
Đột nhiên hỏi lão Lưu: “Chú Lưu, tài xế riêng giống chú, nếu trên đường bị sét đánh, có phải cũng tính là tai nạn lao động hay không?”
Lão Lưu: “…Tính, tính đi?”
Quan trọng là chưa bao giờ có chuyện đó.
Đàm Khanh biết được đáp án từ trong miệng lão Lưu, lại lập tức nói: “Tai nạn lao động có phải là do Hạ Minh Ngọc đền tiền không?”
Lão Lưu: “…”
Lão Lưu thật sự cảm thấy mình sẽ không xui xẻo ra cửa đã bị sét đánh như vậy, nhưng lại không thể không đáp: “Hẳn là bộ phận pháp lí của công ty đứng ra giải quyết đi…”
Vậy chẳng phải là còn muốn đưa tiền cho bộ phận pháp lí nữa sao?
Vẻ mặt Đàm Khanh phức tạp cực kỳ keo kiệt suy nghĩ một hồi lâu.
Keo kiệt bĩu môi: “Haiz… Hạ Minh Ngọc kiếm tiền rất vất vả, vẫn đừng để anh ý bồi thường vậy.”
Rốt cuộc đã là một con cửu vĩ hồ thành niên.
Hồ làm thì hồ chịu.
Cũng không biết nếu mình đột nhiên biến mất…
Hạ Minh Ngọc có thể buồn bã không.
Nhưng mà buồn bã còn đỡ hơn là bị liên lụy.
Loài người quá yếu ớt, lại chưa từng bị sét đánh bao giờ.
Đàm Khanh quyết định xong, gõ gõ ghế điều khiển của lão Lưu: “Chú Lưu, chú mở khoá cửa xe ra đi, cháu bỗng có chút việc, cháu xuống xe tự đi.”
Lão Lưu không nghe rõ Đàm Khanh vừa lẩm bẩm nói gì đó, nhưng lại nghe rõ một câu này.
Lập tức sửng sốt: “Đàm tiên sinh, bên ngoài mưa lớn như vậy, cậu đi đâu được.”
Đàm Khanh tùy tiện chỉ về một phương hướng: “Bạn cháu có một cửa hàng ở chỗ kia, cháu vào đó chơi một lát.
Chú cứ từ từ Ta lái xe trở về là được rồi!”
Lão Lưu có chút do dự: “Này… Đàm tiên sinh, cậu đi một mình…”
Đàm Khanh lắc đầu: “Không có việc gì, mở cửa đi.”
Cũng không biết có thể trở về nhìn nhóc con và Hạ Minh Ngọc lần nữa không.
Dù sao không có mấy đại yêu có kết cục tốt.
Sinh mệnh mấy ngàn năm, lịch sử và vết xe đổ từ xưa đến nay, thật ra Đàm Khanh luôn luôn thản nhiên với sống chết.
Chỉ là sắp đến lúc đó, đột nhiên phát hiện vẫn có vài phần không nỡ.
Không phải là không nỡ với thế giới này.
Chỉ là.
Ông nội nó chứ Thiên Đạo.
Đàm Khanh không vui mím môi, vẫn bổ sung một câu với lão Lưu, “Nhưng mà nếu chú trở về mà gặp được Hạ Minh Ngọc, cháu còn chưa trở về, chú nhớ nói với anh ý là chăm sóc tốt cho nhóc con, cũng chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Lão Lưu: “…”
Nói cứ như cậu muốn đi chơi lâu lắm.
Gặp phải tắc đường lâu, xuống xe ngay cũng rất bình thường.
Tuy rằng thời tiết cực kém, nhưng nếu Đàm Khanh nói ven đường có cửa hàng của bạn…
Trong lòng lão Lưu cũng không nghĩ nhiều, rối rắm vài giây, liền nhanh chóng ấn mở cửa xe.
Trong nháy mắt cửa xe bị Đàm Khanh đẩy ra.
Một tiếng tiếng sấm cứ như đặt giờ trước, nổ vang ở bên tai lão Lưu.
Tiếng sấm kia to hơn bất kì tiếng nào trước đó, giống như một con dao sắc bén cắt đứt thính giác và thị giác.
Lão Lưu đã từng được huấn luyện trong quân, thậm chí suýt chút nữa cho rằng đây là bom nổ mạnh, xuất phát từ bản năng huấn luyện nghiêng người về phía trước.
Vòng tay ra phía trước, cả người gần sát tay lái, làm ra một tư thế tốt nhất để phòng ngự.
Sau một lúc ù tai ngắn ngủi.
Sấm chớp mới dừng lại.
Lão Lưu ngồi trên ghế điều khiển không bị gì cả.
Ông hoảng hốt hai giây, ngồi dậy, không đợi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, đã đột nhiên nhớ tới Đàm Khanh vừa mới đẩy cửa ghế sau xuống xe.
Sấm sét gần như khủng bố!
Lão Lưu bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, cả người cứng đờ nhìn thoáng qua về phía sau.
Ghế sau trống không, ngay cả cửa xe cũng đã được đóng lại hẳn hoi.
Da đầu lão Lưu tê rần, trong đầu nảy lên một ngàn loại một vạn loại cách chết đáng sợ.
Ngồi trên xe bình tĩnh một lát.
Lão Lưu nắm chặt lấy tay lái, đẩy ghế điều khiển ra đi xuống xe.
Gió êm sóng lặng.
Hai bên xe không có vết máu, cũng không có người ngã xuống.
Lão Lưu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn chỗ ngoặt ven đường, nơi đó đúng là có mấy cửa hàng đang mở cửa.
Không thể tưởng được Đàm tiên sinh còn đi rất nhanh.
Nhanh cũng được, nhanh sẽ không bị sét đánh.
Lão Lưu thở gấp trở lại trên xe, lại khởi động xe lần nữa.
Khởi động động cơ hai lần cũng không lên, chắc là bị sét đánh hỏng rồi.
Lão Lưu chỉ phải gọi cứu viên, sau đó chờ tại chỗ.
Cứ chờ.
Liền chờ tới lúc ông chủ nhà mình gọi điện thoại.
Chờ đến Hạ Minh Ngọc vô cùng lạnh nhạt hỏi ông Đàm Khanh đi đâu.
Chờ đến khi đội mưa lật tung từng cửa hàng một, cũng không tìm được bóng người Đàm Khanh.
Lão Lưu lập tức choáng váng: “Ông chủ, Đàm tiên sinh trước khi xuống xe thật sự nói với tôi là cậu ấy đến gần đây tìm bạn, tôi thật sự không lừa ngài, ngài hãy tin tưởng tôi!”
Hạ Minh Ngọc siết chặt trong tay điện thoại, hít sâu một hơi: “Di động của Đàm Khanh đâu?”
Lão Lưu kéo cửa ghế sau ra tìm một lần, liền vui vẻ mà khóc: “Ở trên xe, ở trên xe đây ông chủ, Đàm tiên sinh cài đặt chết độ máy bay! Di động còn ở đây!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Không biết có phải Hạ Minh Ngọc tức điên rồi hay không, sau vài giây ngắn ngủi hít thở không thông, như là dùng lỗ mũi hộc ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
Lão Lưu: “…”
Một câu đã khiến lão Lưu ngây người.
Đừng nói là lão Lưu, có lẽ ngay cả Hạ Tề và Liêu Nhàn cũng từng thấy Hạ Minh Ngọc nói một chữ thô tục nào.
Huống chi là cách mắng xối xả này.
Không đợi lão Lưu phản ứng lại.
Hạ Minh Ngọc đã cúp máy.
Ngoài xe, tiếng mưa rơi tí tách.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Hạ Minh Ngọc luôn cảm thấy cơn mưa đã nhỏ hơn một ít.
Nhưng mà di động để ở trong xe tương đương với việc hoàn toàn mất liên lạc.
Hạ Minh Ngọc đỗ xe ở ven đường, mở di động ra, lại nhìn mấy tin nhắn cuối cùng Đàm Khanh gửi cho anh trong Wechat.
Một câu cuối cùng.
Khanh Khanh siêu muốn ăn gà: Buổi tối chúng ta có uống canh gà không thế?
Hạ: Uống.
Hạ: Bây giờ sẽ về nhà.
Không trả lời.
Một loại cảm giác suy sụp rất khó hình dung khó có thể ức chế chảy xuôi từ sâu trong lòng ra, len lỏi qua lục phủ ngũ tạng, khiến Hạ Minh Ngọc nặng nề mà chua xót.
Dường như khoảng cách của anh và Đàm Khanh trước nay đều không hề kéo lại gần.
Cũng vĩnh viễn không có khả năng kéo gần.
Hạ Minh Ngọc nâng tay lên, day trán.
Sau đó khởi động xe lang thang không có mục tiêu.
Đang muốn lái ra đường, di động vừa bị ném ở một bên lại vang lên.
Hạ Minh Ngọc đột nhiên phanh gấp, xe lại bởi vì đường ngày mưa trơn trượt mà xoay một vòng 360 độ, đâm mạnh vào lan can bên đường.
“Rầm!” một tiếng.
Chức năng của siêu xe đã cho chiếc xe này một cơ chế đề phòng va chạm tốt nhất.
Cả người Hạ Minh Ngọc bởi vì quán tính mà nghiêng về trước, đập mạnh vào tay lái.
Giây tiếp theo.
Túi hơi trong xe liền bắn ra, quấn chặt người ở giữa.

Hạ Minh Ngọc nhìn di động…
Lâm Vũ.
Hoảng hốt ngắn ngủi qua đi.
Hạ Minh Ngọc phát hiện đầu mình cực kì đau.
Anh mở cửa sổ xe xuống, một tay kia lấy di động ra: “Chuyện gì?”
Tiếng trời mưa đã che giấu sự khác thường trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc.
Lâm Vũ cách điện thoại cũng không nghe ra cái gì, mở đầu liền báo cáo công việc: “Ông chủ, buổi chiều anh có đến công ty không? Bên phòng kế hoạch báo cáo một đề tài rất thú vị, vừa rồi mới mở họp với giám đốc marketing, giám đốc kỹ thuật, mọi người đều cảm thấy kế hoạch này không tồi, muốn cho anh xem kỹ.”
Hạ Minh Ngọc không biết có phải mình bị thương hay không, hay là xe bị cháy.
Một trận nóng bỏng không biết là từ đâu lan tràn ra, trong nháy mắt khiến hô hấp của anh cũng có chút khó khăn.
Lâm Vũ đầu bên kia cũng đã quen ông chủ nhà mình lạnh lùng, không ngắt lời tức là bảo hắn tiếp tục: “Tôi báo cáo nội dung chính của kế hoạch với anh – linh cảm của phòng kế hoạch là nửa giờ trước có người đăng một video về hồ ly trắng lên trên Weibo…”
Hạ Minh Ngọc bỗng nhiên sửng sốt: “Cái gì?”
Lâm Vũ bị Hạ Minh Ngọc làm cho hoảng sợ: “Ông chủ, anh làm sao vậy?”
Cảm giác nóng ruột dày vò vừa rồi cũng không bởi vì thời gian trôi đi mà có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm tra tấn.
Hạ Minh Ngọc gian nan ổn định hô hấp, nói với Lâm Vũ: “Tiếp tục nói.”
Lâm Vũ rốt cuộc ý thức được trạng thái của Hạ Minh Ngọc không quá thích hợp: “Ông chủ, giọng của anh không được tốt, bây giờ banh đang ở đâu? Có cần chúng tôi đến…”
Hạ Minh Ngọc lại ngắt lời hắn ta: “Trên video, con hồ ly kia… bây giờ đang ở nơi nào?”
Lâm Vũ: “…”
Lâm Vũ thật sự không quá hiểu vì sao Hạ Minh Ngọc lại chấp nhất với một con hồ ly trắng như vậy.
Tuy rằng là nơi phát ra linh cảm của kế hoạch, nhưng trước kia ông chủ cũng chưa từng khoa trương như vậy.
Nhân viên Lâm Vũ vẫn không dám cãi lời ông chủ, chỉ phải nói đúng sự thật: “Ông chủ, hồ ly là do một người quay được, chỉ có một đoạn ngắn, bởi vì động tác của hồ ly rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Ở công viên Dã Sơn chỗ vành đai sáu, tôi sẽ gửi video vào Wechat cho anh.”
Cuộc gọi kết thúc.
Một video xuất hiện ở khung thoại.
Cơ thể vốn thẳng tắp của Hạ Minh Ngọc bởi vì cảm giác thiêu đốt kịch liệt mà hơi cong.
Anh nhấn vài cái, rốt cuộc mở video ra.
Trong video là trên đình đá của công viên Dã Sơn.
Phần lớn du khách bởi vì trời mưa mà tránh mưa ở trong đình.
Nước mưa trong suốt tí tách tí tách rơi xuống theo máu ngói, có một loại cảm giác lặng lẽ dài lâu.
Mà chỉ một giây sau.
Một con hồ ly nhỏ cả người tuyết tinh xảo linh hoạt đột nhiên xuất hiện ở góc dưới bên phải video.
Bốn cái chân nhỏ cũng thuần trắng nhanh nhẹn lướt trên mặt đất, giống như một tia chớp bay nhanh từ nơi xa tới gần chỗ video.
Sau đó dễ dàng nhảy từ mặt đất nhảy lên mái đình, biến mất ở trong video.
Video tự động dừng lại, chỉ để lại một hình ảnh cuối cùng.
Đó là một cái đuôi nhọn có màu bạc.
Rũ từ mái ngói của đình xuống một chút.
Hạ Minh Ngọc biết công viên Dã Sơn.
Đó là một hạng mục du lịch quốc gia cấp 3A mà Hạ thị đã từng tham gia xây dựng, nằm ở trước một ngọn núi ở vùng ngoại ô thành phố J.
Lướt qua tường sau của công viên Dã Sơn.
Là lối tắt đi đến khu rừng rậm rạp nhất thành phố J.
Cảm giác cả người bị bỏng cháy càng ngày càng mạnh.
Trong xe ngoại trừ túi hơi bị bắn ra thì tất cả đều bình thường.
Hạ Minh Ngọc nhắm mắt lại, rốt cuộc xác định đại khái là cơ thể của mình hơikhông khoẻ.
Có lẽ không chỉ là hơi.
Mưa vẫn chưa dừng.
Có lẽ là ảo giác của tầm mắt, tầng mây về hướng công viên Dã Sơn như dày thêm mấy lớp.
Mưa to lâu dài khiến trên đường quốc lộ ở vùng ngoại ô không có xe mấy.
Hạ Minh Ngọc dùng dao Thuỵ Sĩ trên xe chọc một cái lỗ trên túi hơi.
Túi hơi chậm rãi thoát khó, nước mưa từ ngoài cửa sổ bắn vào chỉ có thể cho người ta lạnh mấy phần không thể thấy.
Sau một lát.
Anh khởi động chiếc xe chồng chất vết thương một lần nữa.
Lái về một phương hướng khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.