Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta

Chương 40: Chương 40





Hiện tại tốc độ cướp đoạt yêu đan đã không kịp tốc độ tiêu hao linh lực của bọn họ.
Tiết Yến thổi sáo thổi đến mức cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, mệt mỏi dựa vào một góc thành: “Đám yêu thú này còn kéo dài đến bao giờ? Chúng không biết mệt sao?”Lãng Hà nén cười trong cổ họng: “Vẫn còn sớm, huyết nguyệt còn chưa biến mất thì yêu thú sẽ không dừng lại.
”Muốn thấy bình minh, còn ít nhất hai canh giờ.
“Đạo hữu, ngươi làm sao vậy!” Trong số phù tu đã có người ngã xuống, Khúc Vi thấy thế bèn tăng thêm một lá bùa thế chỗ trống.
Tất cả mọi người không khỏi có cảm giác mệt mỏi vô lực.

Khó trách nơi này cuối cùng sẽ bị người ta phong ấn, trở thành một mảnh tử địa, ngay cả tên cũng bị đổi thành Vô Vọng Hải.
Đây chỉ là một đám yêu thú tu vi phần lớn là Trúc Cơ kỳ, thế nhưng cũng đã khiến bọn họ đánh đến mất hết hy vọng, trong cảnh giới này còn có vô số yêu thú Kim Đan trung kỳ, không những vậy còn có năm yêu tu Nguyên Đan kỳ.
Cuộc chiến như vậy vẫn còn kéo dài 30 ngày?Bọn họ có thể sống nổi qua 30 ngày không ?Không có lấy một giây phút nghỉ ngơi, yêu thú lại như phát điên lao đến.
Khi Kỳ Niệm Nhất vung kiếm, nàng cảm nhận được linh lực đang xoay tròn trong khí hải dường như có một lúc nào đó chợt ngừng lại.
Xem ra khí hải đã xảy ra vấn đề, nàng không có đủ thời gian để điều tra, chỉ còn cách cầm kiếm xông lên.
Có lẽ đây là hai canh giờ dài nhất trong cuộc đời các tu sĩ Thiếu Niên Du, khi lần đầu tiên bước chân vào cảnh giới.
Liên tục có người ngã xuống lại đứng lên, yêu thú tấn công như thủy triều không có hồi kết, trận chiến này chỉ có hai người không tham chiến, đó là y tu Vân Giác đang luống cuống tay chân trị liệu cho những người bị thương và Tiêu Dao Du, ngọn cỏ đuôi chó ngậm trong miệng nàng đã rơi ra từ đời nào, tuy sức chiến đấu của nàng ta không mạnh, nhưng thủ pháp cực nhanh, tất cả những người bị thương cần được trị liệu đều do một tay nàng hỗ trợ.
Cho đến khi một ánh sáng mơ hồ xuất hiện từ phía chân trời, huyết nguyệt chậm rãi biến mất.
Cánh tay phải của Kỳ Niệm Nhất đã mỏi đến không nhấc lên được, tối qua nàng chém ra ít nhất cũng mười vạn nhát, bảo kiếm hút đủ máu không ngừng phát ra tiếng ù ù sắc bén.
Nàng nghe được rõ ràng, giờ phút này trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ.

[Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
]Đúng vậy, đã dừng lại rồi.
Thiếu nữ kiếm tu không thu hồi kiếm, nàng bắt đầu thong thả xoay tròn linh lực trong khí hải.
Nhưng tốc độ xoay tròn của linh lực ngày càng chậm, thậm chí còn từ từ biến mất.
Không đợi nàng tìm ra nguyên nhân thân thể xảy ra biến hóa, đã chợt nghe thấy trên tường thành truyền đến tiếng kêu lớn.
“Sư tỷ!!”“Lão Từ”Tiết Yến vừa sợ vừa lo lắng ôm lấy cơ thể đã gục xuống của Kỷ Chi Nhu, lồng ngực nàng ta thủng một lỗ lớn, hai con cự xà bị chém đang bộc phát cơn thịnh nộ trước khi chết, đầu rắn vọt ra, đâm thẳng về phía những người gần nhất.
Lúc bị Kỷ Chi Nhu đẩy ra, Tiết Yến còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau đó hắn nhìn thấy nụ cười thảm bại của sư tỷ vĩnh viễn dừng lại trên mặt nàng.

Ở bên kia, đầu rắn cắn vào cổ họng lão Từ, máu tươi phun ra dữ dội, chỉ trong tích tắc, lão Từ chỉ còn lại một hơi thở mong manh.
“Tránh ra, tránh ra hết cho ta, ta là y tu, để ta xem thử.
” Vân Giác là y tu duy nhất ở đây, lưng đeo hòm thuốc lảo đảo chạy đến, nhưng khi nhìn thấy tình hình của lão Từ và Kỷ Chi Nhu thì lại buồn bã lắc đầu.
Lão Từ tựa hồ còn một chút ý thức, lão chính là người tập hợp phù tu kết thành phù trận, nhìn về phía Vân Nương, khổ sở giật giật khóe miệng, lại không thể cười nổi, cổ họng bị cắt đứt không thể phát ra âm thanh, Vân Nương chỉ có thể từ hình dạng miệng của lão miễn cưỡng nhìn ra lão muốn nói gì.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.