Năm Người Chồng: Hồ Ly Dễ Thương Sắp Lấy Chồng

Chương 24: Lên Núi Học Nghệ(1)




Sau đó , hắn khắc hai khối thanh ngọc lên trời , đưa nó cho ta và Ngân Thiên , bảo chúng ta về nhà đóng gói đồ đạc trước , mặt khác, sư phụ nói muốn một lần gặp mặt cha mẹ ta. Ta cùng Viêm ca ca dẫn hắn về Hồ cung. Ngân Thiên trở lại Long cung , sư phụ đã thông báo cho Long vương và Long hậu bằng bướm truyền âm , hai người bọn họ cũng vui vẻ đồng ý, đã sớm bắt tay vì hắn chuẩn bị hành lý .


Về đến Hồ cung , hắn nháy mắt với ca ca , ca ca hiểu ý , dẫn ta đi xuống . Khi phụ hoàng và mẫu hậu nhìn thấy sư phụ , chấn động, kinh hô" Tiền bối Thiên Toàn " ( là minh chủ đã nghỉ hưu của năm cõi , nguyên là hoàng tử của Giao tộc , đồng thời là thân thể song hệ ngàn năm ) . vừa nói xong, hai người quỳ xuống một tiếng "phịch"


" Hai người mau dậy . "


Ta còn cách chính điện hơi xa , muốn chạy tới nghe trộm , lại phát hiện ca ca vừa bị bắt đi đang đứng nửa đường . Ta không còn cách nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào hắn .


Lúc này trong phòng , phụ hoàng cùng mẫu hậu quỳ xuống :" Xin tiền bối dạy nữ nhi chúng ta phương pháp điều tức nước lửa để che giấu thân phận của nàng . Ta nguyện dùng lãnh thổ tộc Hồ tộc này để trao đổi . "


Sư phụ cũng cảm động : " Ta không muốn lãnh địa của ngươi . Bây giờ nàng là đệ tử của ta . Ta biết thân phận của nàng . Ta hứa với ngươi sẽ bảo vệ nàng khi lớn lên . Tuy nhiên , có một điều kiện là nàng phải ở lại 800 năm ở Thiên Lăng sơn mạch . Nàng chỉ có thể ra khỏi núi khi trưởng thành . Trong thời gian này , các ngươi chỉ có thể giao tiếp bằng bướm truyền âm và không thể gặp nhau ."


Mẫu hậu khóc nức nở trong vòng tay của phụ hoàng , phụ hoàng vỗ nhẹ vào lưng mẫu hậu :" A Lai , chỉ có tiền bối mới có thể hướng dẫn nữ nhi chúng ta tự bảo vệ mình . Chúng ta vĩnh viễn không thể bảo vệ nàng . "


Nàng ngẩng mặt đầy nước mắt :
"Vương , người nói rất đúng . Đã đến lúc chúng ta buông tay . Nàng nên có một cuộc sống của riêng mình . "


Lúc này , nhân vật chính trong miệng bọn họ đang ngồi trên ghế đá trong đình viện , cực kì không kiên nhẫn gặm hạt dưa :" Viêm ca ca, họ đang nói về cái gì vậy ? Sao lâu quá rồi họ không ra ? "


Hắn nhàn nhạt nói : " sắp rồi " .


Ta sắp phát điên rồi : " ngươi đã nói một trăm lẻ một lần . "Ta thấy cửa mở một tiếng " Két " , sư phụ rạng rỡ đi ra , phụ hoàng cùng mẫu hậu sắc mặt ảm đạm, ta vội vàng nghênh đón :" Có chuyện gì , sư phụ nói cái gì ? Hắn uy hiếp các người? Cùng lắm thì ta không làm đồ đệ hắn nữa . "


"Khó mà làm được . Trái với điều ước sẽ bị thần phạt . " phụ hoàng ôm chầm lấy ta " Sau này ngươi phải tự lo cho bản thân . Chúng ta không bên cạnh ngươi . Nhưng không cho phép ngươi làm phiền ca ca . "


Mẫu hậu vỗ đầu ta , mang theo nước mắt nhìn ta :" trù tiên , sư mẫu ngươi , là muội muội bà ngoại ngươi , nàng sẽ thay ta chăm sóc ngươi. "


Ta lúc ấy khẽ giật mình : " chúng ta cũng không phải sẽ không gặp lại , sao lại sầu não vậy ? "


Lúc đó họ giấu giếm ta , thậm chí sau khi họ dụ ta lên núi , ta mới biết lời hứa của cha mẹ . Đêm hôm đó , mẫu hậu ở cùng ta trong cung , ta nằm trên giường , nàng nhẹ nhàng hát bài hát yêu thích của ta " Tiểu hồ ly ngoan ngoãn, mở cửa ... "


Ta ngủ thiếp đi một cách ngọt ngào , mẫu hậu lại rơi lệ , vòng tay Bạch Tinh Thạch đeo vào bàn tay nhỏ bé của ta, đắp chăn bông lên người ta , không muốn nhìn ta rồi rời đi .


Ngày hôm sau , một nhóm chúng ta tập trung ở cổng Hồ cung với hành lý của mình , gia đình Thừa Tướng đến gặp ca ca ta , Long Vương và Long Hậu đến tiễn Ngân Thiên . Phụ hoàng và mẫu hậu thế nhưng vẫn không xuất hiện . Ta nhìn chằm chằm vào cổng cung , nhìn hai gia đình hai bên đang lưu luyến không rời , ta tìm một góc rồi khẽ khóc nức nở .


Sư phụ có chút không đành lòng mà tiến lên vỗ vỗ lưng ta : " hài tử , ngươi cũng nên học cách lớn lên . Cha mẹ ngươi khẳng định cũng muốn ngươi nhanh tự lập . "


Ta gạt nước mắt , rồi nghĩ về những sủng ái và dung túng họ đối với ta trong những năm qua , ta đứng dậy :
" Sư phụ , con sẽ học cách tự lập"


Lúc này , mẫu hậu ẩn thân ở một nơi gần đó nép vào ngực phụ hoàng , nàng đã rơi lệ đầy mặt, nhìn ta giả vờ kiên cường :" Ta xin lỗi . "


Ngân Thiên và Viêm ca ca trầm mặc khi thấy ta như vậy .Trên đường đi , ta, người thường nói nhiều và hoạt bát , không nói một lời theo sát sau Ngân Thiên , đi ra khỏi thị trấn, băng qua vài thị trấn miền núi , leo lên vách núi , dẫm lên cá sấu để qua sông , rồi đi bộ xuyên qua một rừng cây xa lạ , sau khi đi qua , mọi người thở phào nhẹ nhõm khi bất tri bất giác đi vào khu trung tâm của kết giới , Ngân Thiên cũng ngồi trên mặt đất , " tốt rồi , tốt rồi , ta rốt cuộc không phải nhìn xú nha đầy này . "


Ta tinh ý bắt được điều không đúng : " Tại sao phải coi chừng ta ? " Ta chất vấn hắn với một thái độ rất cứng rắn .


Hắn ngơ ra , như để che đậy điều gì đó , hắn nhờ dùng ánh mắt giúp đỡ hướng ca ca, Viêm ca ca lập tức ném cho hắn một cái trợn mắt :" chính mình không quản được vả vào mồm. "


Dĩ nhiên thấy hắn như thế này liền uốn éo đánh nhau , cành cây vô tình làm ta trầy xước , máu chảy ròng ròng trên chiếc vòng tay , đột nhiên một tia sáng lóe ra, hiện ra thân ảnh cha mẹ ta. " Bọn họ " đã hứa hẹn với ta .


Lúc đó , ta tức giận , phản ứng rất nhanh , lập tức kết thúc cuộc giao đấu, ném khối ngọc bài về phía sư phụ :
" các người là đều là những kẻ lừa gạt ! " thu hút sự chú ý của bọn hắn , sau đó ta vận khởi linh lực hướng vào rừng cây , muốn trở về gặp lại cha mẹ .


"không xong, Hạ Bạch Viêm, Ngân Thiên , mau đem sư muội các ngươi về , nếu không , không mang theo ngọc bài nàng sẽ bị ảo trận công kích."


Ta bước vào mảnh rừng rậm kỳ quái, chỉ cảm thấy một mùi thơm xộc vào mũi , ta thoáng cái liền chìm vào giấc ngủ sâu.


Trong giấc mơ ---


-"Vân nhi, dậy ăn cơm "- giọng nói nhẹ nhàng của mẫu thân vang lên , ta xoa xoa mắt , ta đã trở lại ?


" Ta không đi học nghệ sao ? "


Phụ Vương đi tới : " Không , chúng ta sẽ đưa ngươi trở về . Chỉ cần chúng ta ở đây , bảo vệ ngươi là đủ rồi ."


Ta nghe thấy ấm áp trong lòng , nhưng ta cảm thấy sự quan tâm quá mức này có chút không giống với họ , ta lỡ tay làm rơi chiếc vòng khi ta đang ăn , ta nhanh chóng nhặt nó lên và nhìn mẫu thân xin lỗi : " thực xin lỗi . Ta không cẩn thận làm rơi . "


Nàng nhàn nhạt nói : " Chỉ là một sợi dây xích thôi , không sao đâu . "


Trong lòng ta như có khúc mắc. Ta đã từng bị phạt giam lỏng khi ta mạnh tay chạm vào . Chẳng lẽ....ta đột nhiên cảnh giác và thả phụ hoàng ra .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.