Nam Giang

Chương 7:




Doanh trại quân đội Nhân dân Việt Nam, ngoại ô thành phố Nam Giang, ngày 17 tháng 12 năm 2020. 
Ngày diễn ra hội thao quân sự rốt cuộc cũng đến.
Bởi vì sự kiện này mà toàn bộ doanh trại náo nhiệt hẳn lên, các chiến sĩ tham gia thi đấu đều tỏ ra xuất sắc nổi trội, đồng đội đứng xung quanh hết mình cổ vũ, không khí toàn danh nhiệt tình sôi nổi không kém gì thế vận hội Olympic.
Năm nay bộ môn chạy mang vác nặng được tổ chức vào ngày đầu tiên, từ sáng sớm Sơn đã thức dậy, chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Khi Kiệt mang theo một bình nước vitamin C tiếp tế cho các thí sinh theo yêu cầu của đại đội trưởng, đã thấy Sơn đứng sẵn ở vạch xuất phát, trên người đeo một cái ba lô, kích cỡ tương đương với thân hình cậu ta, lúc này đang làm mặt ngầu tỏ vẻ không quan tâm tới đối thủ, bình tĩnh chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.
Kiệt đặt bình nước vitamin C xuống đất, đứng chen chân vào đám đông, cố gắng hô thật lớn :
- Sơn ơi, cố lên !
Tiếng hô cổ vũ của Kiệt như kích nổ không khí nơi đây, ngay lập tức tất cả mọi chiến sĩ điên cuồng la hét, không ngừng cổ vũ cho đồng đội của mình.
Sơn nghe rõ mồn một tiếng hô cổ vũ của Kiệt, trong một khoảnh khắc tháo bỏ lớp mặt ngầu của mình, nhướn mày cười với Kiệt, bày tỏ sự tự tin của chính mình.
- Xuất phát ! - Hiệu lệnh của trọng tài vang lên, lập tức tất cả các thí sinh rời khỏi vị trí, đeo theo ba lô nặng nề trên lưng, dùng hết tốc lực chạy trên đường chạy đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Ở vòng chạy đầu tiên, Sơn chỉ chạy giữ sức, kết quả đứng thứ tư trong số mười thí sinh tham gia hạng mục chạy mang vác nặng.
Ở các vòng chạy tiếp theo, Sơn vẫn giữ nguyên tốc độ chạy như vậy, chỉ duy trì ở hạng tư, nhưng nhờ vừa chạy vừa giữ sức như vậy, cậu ta chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, trong khi người về đích đầu tiên ở vòng thứ nhất giờ đã trở thành người đứng chót trong số tất cả các thí sinh.
- Đồng chí Sơn khỏe thế nhỉ ? - Không biết Đoàn đứng bên cạnh từ bao giờ, đột nhiên Kiệt nghe thấy giọng cậu ta vang lên bên tai mình.
- Sơn vừa chạy vừa giữ sức. - Kiệt nói. - Vòng thi cuối cùng mới quyết định kết quả, bây giờ mà chạy nhanh quá, sợ đến lúc đó lại không có sức để chạy.
Đúng như Kiệt dự đoán, đến vòng thi cuối cùng, đa phần các thí sinh đều bị hao mòn thể lực, rất nhiều người không thể chạy nổi, chỉ có thể đi bộ từ từ về đích. Sơn lúc này đã vươn lên vị trí thứ hai, toàn thân cậu ta ướt sũng mồ hôi, nhìn qua có vẻ như đã quá mệt mỏi, song khi nhìn thấy đích đến ở trước mắt, đột nhiên Sơn nhấc chân, dùng hết sức lực còn sót lại trong người mình, vượt qua thí sinh chạy trước cậu ta, cuối cùng trở thành người về đích sớm nhất, nghiễm nhiên giành được giải nhất hạng mục chạy trang bị nặng.
Khoảnh khắc Sơn về đích, tiểu đội của Kiệt dường như bùng nổ, ai nấy reo hò ầm ĩ, đồng loạt chạy về phía Sơn, lúc này đã tháo phụ trọng trên người mình xuống, há miệng thở không ra hơi. Lần lượt các thí sinh khác cũng về đích, Kiệt cùng Đoàn bưng chậu nước vitamin C cùng một đống li uống nước, bây giờ không quan trọng ai thắng ai thua, phải để cho các thí sinh uống nước giải khát trước đã.
- Ê Kiệt ! - Sơn từ trong đám đông chen ra, lớn tiếng gọi Kiệt. - Rót hộ tao li nước ! Khát quá !
- Khoanh tay lại rồi nói "Ạ" đi. - Kiệt cầm li nước cuối cùng trên tay, nhìn Sơn với vẻ mặt ngứa đòn.
Sơn : "..."
- Đừng có trêu chọc đồng đội mình. - Tiểu đội trưởng nhắc nhở Kiệt. - Rót nước cho Sơn đi.
Kiệt : "..."
Kiệt lắc đầu ngao ngán, rót một li nước vitamin C rồi đưa qua cho Sơn, không quên khen ngợi cậu ta :
- Hôm nay thi đấu tốt đấy.
- Qúa khen. - Sơn hất cằm nhìn Kiệt. - Ngày mai mày cũng phải ráng thi đấu cho tốt đấy. Thôi tao mệt quá rồi, chắc phải đi nghỉ ngơi cái đã.
- Ừ đi đi. - Kiệt nhìn Sơn rời đi.
- Tính ra đồng chí ấy khỏe hơn tôi hồi năm ngoái đấy. - Đoàn chép miệng nhìn Sơn. - Năm ngoái tôi vừa về đích là đã hết hơi để thở rồi, chẳng còn sức đâu mà đùa giỡn, tán gẫu với đồng đội mình nữa.
- Năm ngoái tôi cũng gắng sức chạy như trâu ấy, kết quả chỉ đứng thứ nhì hạng mục chạy trang bị nặng thôi. - Kiệt đồng tình với Đoàn. - Sơn chạy vậy là có khoa học đấy. Công nhận, có thầy dạy là giỏi hẳn ra.
- Ừ. - Đoàn gật gù. - Thôi đi coi các môn thi đấu khác đi, môn thi chạy vượt chướng ngại vật diễn ra rồi kìa.
Cả buổi sáng hôm đó, Kiệt và Đoàn cùng đi coi các bộ môn thi đấu khác, không ngừng cổ vũ cho đồng đội của mình, tới chiều thì hai người tập luyện võ đối kháng với nhau như thường lệ, có điều hôm nay là ngày cuối hai người tập với nhau, chuẩn bị cho Kiệt thi đấu vào ngày mai.
***
Ngày 18 tháng 12 năm 2020.
Một trong những hạng mục thi đấu được các chiến sĩ mong đợi nhất chính là võ đối kháng, bởi lẽ sinh ra là đàn ông, ai cũng có hứng thú dù ít hay nhiều đối với bạo lực, cuộc thi lần này chính là cơ hội cho các thí sinh thi triển hết năng lực cận chiến, cũng là dịp để các chiến sĩ được học hỏi và tận mắt chiêm ngưỡng những màn võ đối kháng từ người đồng đội của mình.
Chưa tới thời gian thi đấu hạng mục võ đối kháng, song xung quanh thao trường đã tập trung không ít các chiến sĩ, ai nấy đều cố gắng tìm cho mình một chỗ đứng có tầm nhìn thật tốt, bàn luận sôi nổi về năng lực của các thí sinh sắp tham gia thi đấu.
- Ê Kiệt tới rồi kìa ! - Sơn là người đầu tiên của tiểu đội nhìn thấy Kiệt cùng Đoàn đi tới, bèn la lên.
Toàn bộ tiểu đội của Kiệt như bị châm một ngòi nổ, ai nấy đều ùa ra khỏi vị trí của mình, gạt Đoàn sang một bên, đứng bao vây lấy Kiệt, tay bắt mặt mừng không ngừng cổ vũ cho cậu :
- Đánh nhớ giữ sức nhé, đừng có đánh hăng quá.
- Nhất định phải giành được giải Nhất đấy !
- Cố lên, anh em tin mày !
- ...
- Mọi người giải tán coi nào, ngộp thở chết đồng chí Kiệt bây giờ ! - Đoàn nhắc nhở, đoạn tiến tới trước mặt Kiệt. - Bình tĩnh mà thi đấu nhé Kiệt, cố gắng giữ phong độ như lúc luyện tập với tôi đấy nhé.
- Hây dà, mấy lần luyện tập với đồng chí, tôi toàn thua suốt. - Kiệt cười đùa.
- Nói chung là đồng chí vẫn hơn những người khác rồi. - Đoàn khích lệ. - Thôi chuẩn bị vào thi đi, à nhớ bài của tôi chưa đấy ? Cái bài gạt giò đấy ?
- Nhớ rồi. - Kiệt gật đầu nói, nhớ lại chiêu thức gạt giò của Đoàn. - Tôi sẽ cố gắng vận dụng.
- Cố lên. - Đoàn giơ ngón cái tán dương Kiệt.
Kiệt quay lưng, hướng về phía thao trường, đồng đội đang bao vây xung quanh cậu vội tản ra hai bên, mở một lối đi cho Kiệt, ánh mắt ai nấy đều nhìn Kiệt, tỏ vẻ cổ vũ khích lệ. Kiệt một mình bước xuyên qua đám đông, đứng vào hàng ngũ các thí sinh, lúc này chẳng còn đồng đội nào đứng bên cạnh cậu nữa, cảm giác có chút xa lạ trào dâng trong lòng. Nhưng Kiệt biết mình không đơn độc, bởi sau lưng cậu chính là sự cổ vũ của Sơn, của Đoàn, của tiểu đội trưởng, của những người đồng đội của mình.
Ở hạng mục võ đối kháng có tổng cộng ba mươi hai thí sinh, sẽ được sắp xếp thi đấu một đối một với nhau, được chia ra thàng năm vòng đấu, mỗi vòng như vậy sẽ loại một nửa số thí sinh tham dự, cho đến khi tìm ra người thắng cuộc duy nhất của bộ môn này.
Ban Tổ chức công bố danh sách những người sẽ thi đấu với nhau. Kiệt tìm trong danh sách, nhìn thấy tên mình ở dòng cuối cùng, nghĩa là cậu sẽ thi đấu đợt cuối với đối thủ là một chiến sĩ lạ hoắc đến từ một đại đội khác. Doanh trại này là nơi đóng quân của cả một tiểu đoàn, quân số lên tới gần một ngàn người, người cùng đại đội chưa chắc cậu đã quen mặt hết, người đại đội khác càng trở nên xa lạ, chỉ khi ra sân thi đấu mới được biết mặt đối thủ. Cậu căn bản không thể đánh giá năng lực của đối phương như thế nào, cũng không dám tự tin mình sẽ qua được vòng đầu tiên, nhưng cứ phải có niềm tin vào chiến thắng trước đã.
Lần lượt từng cặp đấu bước ra thao trường thi đấu với nhau, mỗi lần như vậy tiếng hò reo cổ vũ lại dậy sóng, ầm ĩ vang dội khắp thao trường. Chẳng mấy chốc thắng bại cũng nhanh chóng được phân định, những thí sinh bị loại mặt mày đều tím bầm không thể đứng vững nổi, phải nhờ người xốc nách mang đi, còn những người thuận lợi vượt qua thì tỏ ra sung sức, tinh thần sảng khoái chuẩn bị cho vòng loại tiếp theo.
Rất nhanh chóng đã tới lượt của Kiệt thi đấu, cậu bước ra sân thi đấu trước ánh mắt theo dõi của hàng trăm người, cũng nghe được âm thanh reo hò cổ vũ của các đồng đội dành cho cậu lẫn đối phương. Theo như những âm thanh gào thét cổ vũ kia, đối thủ của cậu tên Thắng, lúc này cũng theo Kiệt bước ra, theo phân công của trọng tài mà đứng đối diện với cậu. Thắng có vóc dáng không khác Kiệt cho lắm, cao to lực lưỡng, cơ bắp nhìn qua có chút cứng cáp, quả nhiên là một đối thủ lợi hại mà Kiệt không thể coi thường.
Hai người đứng đối mặt nhau, gật đầu chào xã giao một cái, sau đó cùng nhau lùi xuống, tạo thành thế chuẩn bị tấn công, im lặng bình tĩnh mà chờ đợi.
- Bắt đầu ! - Trọng tài vừa hô vang, trận đấu lập tức bắt đầu.
Thắng dường như nôn nóng muốn giành được chiến thắng, định bụng đánh nhanh thắng nhanh, ngay lập tức di chuyển như bay về phía Kiệt, chẳng mấy chốc đã tiếp cận được cậu, một tay vung lên định nên cậu.
Kiệt cúi thấp người tránh một đòn này, dưới chân dùng sức một chút, vọt mạnh vào người Thắng, khuỷu tay cứng rắn tìm đúng cơ hoành của đối phương, hung hăng nện vào.
Thắng phản ứng cũng nhanh, nắm tay đấm trượt lập tức thu trở về, định đập xuống lưng Kiệt. Kiệt biết không trốn được, chỉ có thể tận lực thả lỏng thân thể đỡ lấy cú đánh này, cậu cảm thấy lần này giống như có một cái búa tạ hung hăng đập vào xương sống, đau đến mức run cả người, cậu nửa quỳ trên mặt đất, không ngờ rằng sức của đối phương lại mạnh đến vậy, nhất thời chưa thể đứng dậy nổi.
Thắng cũng như Kiệt, bị một đòn mạnh đánh vào bụng, nhất thời cảm thấy khó chịu, hơi thở có chút khó khăn. Đối phương đứng yên một chỗ, ánh mắt sung huyết gắt gao nhìn Kiệt, mau chóng khôi phục hô hấp của mình lại, toàn thân không có một chút phòng ngự.
Kiệt nhanh chóng khôi phục thể lực lại trước, nhìn thấy Thắng để lộ ra sơ hở của mình, nhận thấy đây chính là cơ hội để mình đánh bại đối phương, ngay lập tức vùng lên, lao thẳng về phía Thắng. Thắng thấy Kiệt lao tới, hoảng hốt vội trụ hai chân xuống đất, không kịp ra đòn, hai tay chỉ có thể đưa lên chuẩn bị chống đỡ đòn đánh của Kiệt.
Nhưng chiêu mà Kiệt ra đòn lại không phải đòn tay. Cậu nhớ tới lời dạy của Đoàn, khi cách Thắng khoảng nửa mét thì đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay chống ra sau, duỗi thẳng chân ra đòn quét đất. Nói thì chậm mà hành động lại nhanh, trong nháy mắt đã thấy chân của Kiệt quét thành một vòng cung trên mặt đất, cuốn theo bụi cát tứ tung, hung hăng nện thẳng vào phần mắt cá chân của Thắng.
Lực ra đòn của Kiệt quá mạnh, trong thoáng chốc Thắng cảm thấy mắt cá chân có chút đau nhói, cảm giác tê buốt lan khắp cẳng chân, Thắng không thể đứng vững được nữa, lập tức khuỵu bên chân bị Kiệt đá trúng xuống, nửa quỳ gắt gao tìm cách đứng lên. Nhưng Kiệt không chần chừ, cậu khẩn trương đứng lên, lao về phía Thắng, tư thế chuẩn bị ra đòn, Thắng thấy vậy chỉ có thể đưa một tay lên để phòng thủ, tay còn lại chống xuống đất toan đứng lên.
Nhưng Kiệt không ra đòn, thay vào đó cậu nắm chặt lấy cổ tay Thắng, bẻ ngược ra sau, khiến Thắng mất đà chới với, tay còn lại vùng ra sau định giãy nảy thoát khỏi Kiệt. Kiệt gồng hết sức mình, bắt lấy tay còn lại của đối phương rồi bẻ ra sau, sau đó đẩy nhẹ thân thể Thắng về phía trước. Thắng bị mất đà ngã úp mặt xuống đất, Kiệt chèn gối lên thắt lưng Thắng, khóa chặt hai tay đối phương ra phía sau, căn bản đã vô hiệu hóa được đối thủ của mình, chờ đợi trọng tài đếm tới mười.
- Tám ... Chín ... Mười ... ! - Trọng tài đếm xong liền hướng tay về phía Kiệt, lúc này cậu mới buông tha cho Thắng, đứng lên nhìn xung quanh, phát hiện Sơn, Đoàn cùng các đồng chí cùng tiểu đội không ngừng hô tên mình, trong lòng cảm thấy có chút tự hào.
Kiệt và Thắng bắt tay xã giao với nhau, rồi Thắng khập khiễng bước ra phía sau thao trường, trong khi Kiệt hiên ngang tiến về phía hàng ngũ những người chiến thắng vòng loại đầu tiên, chờ đợi vòng đấu tiếp theo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Kiệt thuận lợi vượt qua ba vòng loại nữa, tiến thẳng vào vòng chung kết, mở ra hi vọng giành được giải nhất mang về cho tiểu đội mình.
Trọng tài ra hiệu cho hai thí sinh thi đấu vòng chung kết bước lên. Trải qua bốn vòng đấu, Kiệt đã quen thuộc với gương mặt của các thí sinh, cũng biết được đối thủ vòng chung kết của mình. Người đó tên Phú, cũng ở đại đội khác, ngày trước Kiệt chưa từng nghe qua bao giờ. Trong ba vòng đấu trước, Phú được Kiệt đánh giá là đáng nể nhất trong số các thí sinh, là người có thân thủ lanh lẹ, chỉ vài đòn là hạ gục được đối phương. Thi đấu với Phú, Kiệt cần phải có tinh thần cảnh giác cao độ, bởi chỉ cần Phú phát hiện ra đối phương sơ hở chỗ nào sẽ liên tục ra đòn vào chỗ đó, căn bản chẳng thể phòng thủ kịp, cũng là lí do mà các đối thủ của Phú ở vòng loại trước bị cậu ta đánh bại dễ dàng như thế.
Xung quanh vang dội tiếng gào thét cổ vũ dành cho Kiệt và Phú, hai người theo hiệu lệnh của trọng tài mà di chuyển ra giữa thao trường, bắt tay xã giao, sau đó đứng đối đầu với nhau, bình tĩnh đánh giá đối thủ của mình.
Hiệu lệnh bắt đầu vang lên, xung quanh dường như yên lặng hẳn đi, Kiệt và Phú không ai bảo ai, đồng loạt lao về phía trước.
Ngay khi Kiệt còn cách Phú nửa mét, cậu lập tức vung nắm tay bên trái ra đòn, khiến Phú giật mình vội đưa tay đỡ lấy bên trái, để lộ ra sơ hở phía bên phải. Kiệt không chần chừ một giây, đòn tay phải vung lên, hướng thẳng về phía ngực Phú mà đánh.
Bị trúng đòn vào ngực, Phú nhăn mặt lùi lại phía sau, Kiệt đã nhanh chóng áp sát tới cùng, liên tục nhắm thẳng vào ngực cậu ta mà ra đòn, khiến Phú chỉ có thể đưa tay che chắn trước ngực, vừa chống đỡ vừa lùi lại phía sau. Xung quanh tiếng gào thét cổ vũ ầm ĩ vang dội, ai nấy đều chứng kiến những đòn đánh quyết liệt mà mạnh mẽ mà bùng nổ, liên tục thúc giục hai người mau chóng hạ đo ván đối phương.
Kiệt cũng mong muốn hạ gục Phú, nhưng thể trạng của Phú quá mạnh, cậu ta vẫn chống đỡ được những đòn đánh mà Kiệt tung ra. Sau một hồi áp đảo Phú, hai tay Kiệt có chút mỏi rã rời, Phú căn bản không bị xi nhê gì, lúc này mới lấy lại thế cân bằng, bắt đầu đánh trả lại Kiệt.
Lúc này Kiệt mới bàng hoàng nhận ra, cậu đã mắc mưu của Phú. Đối thủ của cậu lần này có vẻ kiên nhẫn hơn nhiều, chỉ thủ thế cho cậu tung đòn, đến khi cậu hơi thấm mệt mới bắt đầu phản công. Những đòn đánh của Phú liên tục được tung ra, tuy thể lực Kiệt chưa bị bào mòn nhưng hai tay sớm đã mỏi đến rã rời, những đòn đánh không còn mạnh mẽ như ban nãy, chỉ có thể đưa tay đỡ đòn đánh của Phú hướng về phía mình.
Cánh tay của Kiệt vốn đã đánh đấm đến mỏi rã rời, nay lại còn phải đưa lên chống cự đòn đánh của Phú giáng tới, nhất thời Kiệt cảm thấy tay mình có chút tê liệt, mất cảm giác.
Một đòn đánh của Phú giáng tới, nhắm thẳng vào hai tay của Kiệt, đòn đánh đó quá mạnh, lực đánh lớn khiến cho cánh tay mà Kiệt giơ lên thủ thế đập ngược vào trán cậu. Động lượng từ cú đánh kia truyền qua cánh tay Kiệt quá lớn, khiến cho cậu nhất thời cảm thấy choáng váng, cánh tay mất cảm giác buông thõng xuống dưới, cậu chới với lùi lại ra sau, hoa mắt chóng mặt nhìn Phú.
Kiệt nhận thấy tình hình của mày sắp không ổn tới nơi, chỉ có nước dùng chiêu cuối cùng mà Đoàn đã chỉ dạy cho cậu, như vậy mới có cơ may thắng được Phú.
Phú nhanh như cắt lao về phía Kiệt, tung đòn quyết định định hạ gục cậu. Cậu vội ngửa người ra sau tránh né, gồng hết sức lực về phía hai cánh tay chống xuống đất, lợi dụng sơ hở phần thân dưới của Phú, duỗi chân đá thẳng về phía mắt cá chân Phú.
Ấy vậy mà Phú kịp thu thế đánh của mình lại, nhanh chóng đưa tay xuống dưới, đỡ được chân của Kiệt trước khi cậu đá trúng mắt cá chân của Phú.
Kiệt điếng người, cậu sực nhớ ra chiêu này mình đã triển khai ở các vòng đấu trước, Phú đương nhiên đã biết rất rõ chiêu thức này của cậu, đồng thời cũng nghĩ ra được cách đối phó với nó. Lúc này đây Phú bắt được chân của Kiệt, cậu ta nâng chân của Kiệt lên ngang tầm ngực cậu ta, dự định bắt Kiệt trồng cây chuối, khiến cậu biến thành trò hề cho cả doanh trại cùng theo dõi.
Kiệt nghiến răng, nhất quyết không thể để mình thua nhục nhã đến như thế, khẩn trương lấy lại cảm giác ở hai tay, mượn bên chân bị Phú nắm giữ làm trụ, lấy hết sức mình nhún tay bật người lên một cái, cố nhảy khỏi người Phú.
Phú ngẩn người nhìn Kiệt, buông tay khỏi chân Kiệt. Sau khi được giải thoát, Kiệt khẩn trương đứng lên, mặt đối mặt với Phú.
Nếu hai tay không dùng được nữa thì dùng đến chân vậy, Kiệt không chần chừ một giây, liền vung chân đá thẳng về ngực Phú.
Phú kịp hoàn hồn, đưa một tay đỡ lấy chân Kiệt, một lần nữa khống chế được chân cậu. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Phú đã mắc mưu Kiệt đúng như dự đoán, cậu mượn lấy tay Phú làm trụ một lần nữa, chân còn lại nhún xuống lấy đà rồi nhảy lên, tung mình vào không trung, duỗi thẳng chân ra quét thành một vòng tròn đẹp mắt trên không, hướng thẳng một bên mặt Phú mà đá tới.
Toàn thao trường lặng yên trong khoảnh khắc, nín thở chờ đợi.
Phú bất ngờ trước đòn đánh của Kiệt, cậu ta đang bận khống chế một bên chân của Kiệt, nào ngờ tới Kiệt vẫn còn một chân nữa, khi chân đó đá tới mặt mình, cậu ta không thể nào chống đỡ, chỉ có thể trưng bản mặt ra hứng trọn cú đá đó mà thôi.
Cú đá trên không của Kiệt rất mạnh, lại trúng vào bên má của Phú, đủ gây chấn động cho cậu ta, khiến Phú hoa mắt chóng mặt, cuối cùng ngã ngửa ra đất, nhất thời không thể đứng lên được.
Kiệt từ trên không đáp xuống đất, sau hông truyền tới cảm giác tê tái. Cậu vội vàng đứng lên, nhìn Phú mệt nhọc nằm ra đất, đợi trọng tài đếm từ một tới mười.
Mười giây trôi qua nhanh chóng, Phú vẫn chưa thể đứng lên, Kiệt đã chiến thắng được hạng mục võ đối kháng, nghiễm nhiên giành được giải nhất. Đồng đội của Kiệt như ong vỡ tổ, tràn ra thao trường, bao vây lấy xung quanh cậu, không ngừng chúc mừng, tung hô tâng bốc cậu lên tận trời xanh, cứ như Kiệt là một vị anh hùng cứu tinh nào đó của các chiến sĩ vậy.
- Mày giỏi thật đấy. - Sơn tự hào vỗ vai Kiệt.
- Đồng đội mày mà. - Kiệt hất cằm khoe khoang. - Không giỏi sao được.
- Đồng chí giỏi lắm. - Đoàn nói.
- Nhờ vào chiêu quét đất của đồng chí mà tôi mới giành được chiến thắng ấy chứ. - Kiệt nói. - Cảm ơn đồng chí nhiều.
- Xài một chiêu nhiều quá cũng không tốt, dễ bị bắt bài lắm. - Đoàn nói. - Cơ mà đồng chí cũng có tính sáng tạo đấy, chiêu cuối tung ra phải gọi là đẹp mắt, ai nấy nhìn cũng phải ngưỡng mộ, đến tôi cũng chưa chắc đã làm được.
- Học hỏi từ chiêu quét đất của đồng chí đấy. - Kiệt cười nói. - Có điều chuyển từ dưới đất lên trên không thôi.
Mọi người cười vang, không khí có chút sảng khoái vui vẻ.
Một lát sau, đám đông đột nhiên dàn qua hai bên, Phú đi tới trước mặt Kiệt, một bên mặt anh ta sưng tấy lên, có lẽ là do cú đá của Kiệt ban nãy. Kiệt cảm thấy có chút ăn năn, không đợi đối phương lên tiếng liền mở miêng trước :
- Xin lỗi đồng chí, ban nãy có chút hơi quá đà.
- Không sao không sao. - Phú xua tay, thân thiện cười nói. - Ban nãy đồng chí đánh tốt lắm, tôi phục đồng chí sát đất đấy. Sau này có dịp tỉ thí với nhau thêm một trận nữa nhé.
- Chắc chắn rồi, nếu như có dịp. - Kiệt nói.
- Này này, không được đánh nhau trong quân đội đâu đấy. - Tiểu đội trưởng của đơn vị Phú khẽ nhắc nhở.
- Lo gì, có dịp sẽ tỉ thí với nhau. - Phú nói. - Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn mà. Thôi tôi đi rồi, sau này gặp lại.
Nói rồi Phú đưa tay, ngỏ ý muốn bắt tay Kiệt. Kiệt bèn đưa tay lên đáp lễ, chợt cảm thấy cơn đau từ cánh tay truyền lên, nhất thời có chút khó chịu, nhưng vẫn phải giả vờ như không có gì. Đến khi Phú cùng đồng đội mình rời đi, xung quanh chỉ còn Sơn và đồng đội mình, lúc này Kiệt mới tỏ vẻ nhăn nhó khó chịu.
- Sao vậy ? - Sơn tinh ý nhận ra bạn mình có gì đó không ổn, bèn lo lắng hỏi.
- Nãy đồng chí Phú đánh vào cánh tay tao, giờ nó đau lên rồi này. - Kiệt than thở nói, nhận thấy hai cánh tay mình nếu buông thõng thì không sao, nhưng cứ nâng lên hạ xuống thì sẽ cảm giác nhức nhối đau đớn.
- Tay đau như vậy, lát nữa có thi đấu bắn tỉa được không đấy ? - Tiểu đội trưởng nhắc nhở.
Lúc này Kiệt mới nhớ ra là hôm nay cậu còn phải tham gia hạng mục bắn tỉa nữa. Tất cả các hạng mục thi đấu chỉ diễn ra vào buổi sáng, mà giờ đã hơn mười giờ. Thời gian gấp gáp như vậy, có khi tay chưa hết đau thì đã phải cầm súng đi thi rồi.
- Này. - Kiệt hất hàm hỏi Sơn. - Khi nào thì hạng mục bắn tỉa bắt đầu ?
- Mười lăm phút nữa. - Sơn trả lời. - Bây giờ di chuyển ra sân tập bắn luôn để còn chuẩn bị.
Kiệt nhủ thầm trong đầu, mười lăm phút nữa cánh tay cậu phải hết đau, để cậu còn phải thi đấu hạng mục bắn tỉa nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.