Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 48: Phồn Hoa Phong Kín Núi Sâu





"Lão Chương, Điệp Tín đệ cho huynh hôm đó chẳng may bị ướt rồi, pháp trận trên đó cũng đã bị hỏng, chỉ có thể truyền tin theo cách này.
Lệnh xuống núi của Trác Việt huynh đã xin được rồi.
Sắp tới sư huynh sẽ bế quan, có chuyện cứ truyền tin cho Thập Nhất.
Đại hội Thúy Vi ba năm sau, mong các đệ sẽ về núi."
Ly Tương ngồi dưới gốc lê trong viện mình tỉ mỉ viết mấy lá thư, lá thì gửi sang đỉnh Hoài Phong cạnh bên, lá thì gửi tới Yêu Châu cách ngàn dặm, lá lại truyền tới chỗ Chương Kha.
Từ sau khi trở về đỉnh Túc Phong, Ly Tương lại trở về là đại sư huynh chăm lo chu toàn hết thảy.
Sáng nay Tiết Tử Dung có lớp ở Võ Trường nên đã rời khỏi viện từ sớm, bấy giờ đại sư huynh mới dám bày biện bút mực ra viết thư.
Nếu để Tử Dung biết mình sắp bế quan vài năm, chỉ e là tiểu sư đệ này sẽ đòi theo mất.
Trời còn chưa vào thu nhưng vốn dĩ thời gian ở núi Thúy Vi chẳng có ý nghĩa gì, tháng sáu tuyết rơi hay mùa đông oi bức cũng là thường tình.
Bây giờ tán lê trong viện vẫn nở hoa, rơi xuống ngợp trời.
Ly Tương cẩn thận viết tên mình lên tấm giấy trắng rồi chấm một vệt mực to nơi góc giấy, sau đó hắn khảm phù chú lên để đảm bảo lá thư này chỉ có thể mở ra bởi người nhận, chỉ có lá cuối cùng không khảm phù chú lên.
Cuối cùng, hắn bắt đầu tỉ mỉ gấp mấy tờ giấy đó thành hình con thỏ đơn giản.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đá đã có bốn con thỏ ngồi ngay ngắn, đuôi chúng có một đốm đen xinh xắn.
Vốn dĩ sau khi trở lại từ Yêu Châu, việc hắn sốt sắng lo nghĩ cũng đã giải quyết xong, lẽ ra Ly Tương định bế quan ngay nhưng chính hắn cũng sợ gấp gáp quá sẽ khiến đứa sư đệ thành tinh của mình sinh nghi nên mới trì hoãn đến hôm nay.
Ly Tương từng có tiền án vì sức khỏe mà phải bế quan, về sau hễ hắn bế quan thì Tiết Tử Dung sẽ dính theo hỏi han.
Hắn không muốn phải giải thích dài dòng với sư đệ mình.

Thậm chí hắn còn tính toán, đến lúc mình xuất quan, sư đệ hẳn là đã Trúc Cơ, còn hắn nếu không may thì cũng đã kết đan, đến lúc ấy gặp lại cứ lấy bừa lý bế quan để vượt cảnh giới là được.
Ly Tương vừa nghĩ vừa bắt quyết đơn giản, ba con thỏ bắt đầu ngo ngoe rục rịch hai chiếc tai sau đó nối đuôi nhau nhảy vào những truyền tống trận trước mắt chúng.
Đến khi con thỏ thứ ba cũng mất hút trong đấy, ánh sáng của truyền tống cũng dần ảm đạm theo.
Con thỏ cuối cùng vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn, đôi tai nó cũng rung rung theo gió.
"Lát nữa Tử Dung về thì thay ta nói với đệ ấy." Ly Tương thì thầm với con thỏ giấy ấy.
Nói xong hắn đứng dậy đi ra sau viện.
Đệ tử bế quan thông thường đều là ở đầm nước sau viện mình.
Chỉ vài trường hợp mới bế quan ở chỗ đặc thù thành ra có đôi khi đệ tử sẽ bế quan ba năm, năm năm, sư trưởng cũng không quá để ý nếu người đột nhiên mất tích.
Dù sao tu sĩ vẫn lạc cũng sẽ gây ra động tĩnh không nhẹ, huống chi giữa sư đồ còn có mối quan hệ nhân quả khắng khít với nhau.
Con thỏ vẫn đứng đấy nghiêng đầu nhìn hắn.
Đúng lúc này, cửa viện kêu "kẹt" một tiếng.
Ly Tương nhận ra người đến là ai bèn quay mặt lại.
Hắn có hơi ngạc nhiên vì xưa nay Ly Nguyên Huyền sư thúc không đến Phù Uyển Cư bao giờ cả, huống hồ theo hắn biết sư thúc hắn lúc này đang bế quan trên đỉnh núi tuyết mới đúng.
Ly Nguyên Huyền vừa vào sân thì đi thẳng lại chiếc bàn đá dưới tán cây lê.
Ly Tương cũng quay lại đó hành lễ với sư thúc mình.
Ly Nguyên Huyền nhìn lướt qua con thỏ trên bàn đá.
Tu vi của y sớm đã cách một lạch trời với Ly Tương, y không cố ý nhìn nhưng cho dù Ly Tương có đặt cấm chế lên "bức thư" này thì nội dung thư này y cũng có thể biết đại khái huống chi đứa sư điệt này còn chẳng buồn đặt vào cấm chế che chắn.
Trông con thỏ chỉ như lá thư nhắn lại bình thường mà thôi.

"Con sắp bế quan sao?" Ly Nguyên Huyền vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh hỏi han, không có vẻ gì là để tâm đ ến cả, "Những đơn thuốc của Tô Mộc không còn công hiệu à?"
"Vâng, con chuẩn bị bế quan." Ly Tương trả lời câu trước, câu sau thì bỏ ngỏ.
Quả thật nơi hắn bế quan có thể tạm thời phong kín lại linh cảm của bản thân mình, xem như là một cách trấn áp.
Chỉ là bế quan càng lâu, tu vi càng tăng, hắn sẽ nhanh chóng bị đẩy tới bước kết đan.
Đối với người bình thường, kết đan là chuyện vui.
Nhưng với hắn mà nói, kết đan sẽ đẩy linh cảm lên đ ỉnh cao khác, cũng dày vò thân thể của hắn hơn.
Mà quá trình chịu lôi kiếp, thứ mà kẻ sở hữu linh cảm thượng đẳng phải gánh lấy không chỉ là mấy đạo sấm sét mà sự khuếch đại linh khí.
Người thường chỉ cần lắng nghe tiếng của linh khí hai ba phần thì hắn phải chịu đến sáu bảy phần: Linh khí của âm thanh của phiến lá lay ngoài ngàn dặm, tiếng nứt của vỏ trứng sâu dưới lòng đất sâu, tiếng chiếc kim thêu rơi xuống đất của người thợ ở phương xa… Hết thảy sẽ theo linh cảm truyền vào tâm trí, giày xéo hắn.
Hai việc này cứ không ngừng tác động qua lại, kiềm chế nhau.
Mà cả quá trình ấy, điều mà con sâu cái kiến như hắn phải thu nạp gần như vượt khỏi khả năng của tu sĩ kết đan.
Nếu là hắn của trước kia, bế quan dăm ba năm quả thật không lo gì, ra ngoài còn có thể nhảy nhót một phen, nhưng hắn của bây giờ đã Trúc Cơ viên mãn nhiều năm, chỉ cần hơi không để ý thì sẽ kéo tới lôi kiếp vượt cảnh.
"Đợi thêm ba năm nữa, sau khi bí cảnh Lạc Nguyệt mở ra con hãy suy xét có nên bế quan không." Ly Nguyên Huyền chậm rãi nói.
Trong mắt y là giếng xanh sâu thẳm lạnh lẽo, không chút gợn sóng.
Y không hề dùng ngữ khí khuyên nhủ hay răn dạy, chỉ như kẻ qua đường lơ đễnh nói một câu.
Đạo vô tình là vậy, để tâm đ ến vạn vật nhưng không thể để lòng vấn vương chi.

"Quả thật con không ôm ý định cầu may.
Con chỉ cần gắng đến lúc Chi An bình an Trúc Cơ là được." Ly Tương nói.
Hẳn nhiên Ly Nguyên Huyền không hề ngạc nhiên, y cũng không có ý định tranh cãi làm gì.
Bùi Chi An còn chưa đến mười tuổi, nếu nó Trúc Cơ cũng cần mười lăm, hai mươi năm nữa.
Nhưng tu sĩ động chút là bế quan, một lần "bế" có khi mất trăm năm, hai mươi năm thì có là gì đâu.
Ly Tương nói như vậy đồng nghĩa với việc hắn chẳng ôm chút hy vọng nào nữa.
Giống như một người lo cho hậu sự mình xong thì an lòng nhắm mắt xuôi tay.
"Tử Dung sắp Trúc Cơ rồi.
Tuy còn vài năm nữa nhưng sư thúc chuẩn bị sớm, lát nữa đưa nó lên đ ỉnh núi bế quan." Ly Nguyên Huyền nói ngắn gọn mục đích của mình, "Nếu con cũng bế quan thì sư thúc sẽ hạ lệnh phong sơn."
Trước lúc Tiết Tử Dung Trúc Cơ sẽ theo Ly Nguyên Huyền bế quan để đảm bảo tinh lọc truyền thừa trọn vẹn, bù đắp lại thiếu sót lúc dẫn linh, chuyện này đã được nói từ đầu.
Ly Tương cũng rất mong ngày này sớm đến, ít ra sư đệ hắn sẽ không còn là kẻ ngốc của huyền môn nữa.
"Trúc Cơ sớm quá, liệu có như Trác Việt không sư thúc? Tử Dung chỉ mới mười lăm tuổi."
"Cần ít thời gian.
Theo sư thúc dự tính thì Tử Dung sẽ không Trúc Cơ sớm hơn Trác Việt đâu."
"Vậy con không bế quan nữa." Ly Tương quyết đoán đưa ra quyết định.
Ly Nguyên Huyền biết tính cách Ly Tương là như vậy.
Lòng đứa sư điệt này của y quá nặng: Nặng sơn môn, nặng sư đệ mình.
Ly Tương có thể vứt hết tất cả hy vọng xa vời về thú Tâm Tương nhưng sẽ sẵn lòng chống đỡ bản thân, giữa cơn đau tê dại cũng sẽ ngồi dậy tết tóc cho Đề Sương.
Có những đêm, khi cơn đau hành hạ mình đến chết đi sống lại, sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nghĩ vĩnh viễn là "không biết có dọa cho sư đệ sợ hay không" chứ không phải là "may mà mình còn sống".
Giữa bản thân mình và sư đệ, sư muội, lựa chọn của hắn mãi mãi là phần phía sau.
Ly Tương không chọn phong sơn, bởi vì bên ngoài còn một Chương Kha và một Kiều Trác Việt.

Vô duyên vô cớ phong sơn, hai đứa sư đệ kia của hắn nếu gặp chuyện thì sẽ ra sao.
Dù rằng tu vi Kiều Trác Việt chỉ thiếu một lôi kiếp nữa thì sẽ trở thành thánh nhân, nhưng hắn biết rõ sư đệ mình đầu óc giản đơn, quanh năm miệt mài tu luyện.
Nếu không vì Chương Kha, muốn Kiều Trác Việt xuống núi là chuyện khó vô cùng.
Ly Nguyên Huyền không nói gì trước việc Ly Tương thay đổi thái độ chóng vánh đến vậy.
Dù không gần gũi cùng các sư điệt nhưng tính tình bọn trẻ này ra sao, người làm sư thúc này biết cả.
Rất nhanh, khi Tiết Tử Dung về Phù Uyển Cư, con thỏ truyền tin cũng đã chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn đại sư huynh vui vẻ nhìn y theo Ly sư thúc bế quan.
Từ đầu tới cuối, Tiết Tử Dung chẳng có quyền chọn lựa.
Ngay đến cả câu hỏi ba năm sau có thể đứng trên đài tỉ thí cùng đánh ra bộ Túc Phong Khởi Thịnh với sư huynh hay không y cũng chưa kịp hỏi.
Cứ thế, tháng năm niên thiếu vốn sẽ ở bên cạnh sư huynh mình đột ngột bị cắt ngang.
Sau khi tiễn Tiết Tử Dung lên đ ỉnh núi băng, tận mắt nhìn tiểu sư đệ mình mang theo vẻ ấm ức, không cam lòng dần dần bị cửa động che kín lại, Ly Tương mới rời đi.
Hắn đi đón Bùi Chi An về lại đỉnh Túc Phong.
Nhưng chỉ ít ngày không gặp, Bùi Chi An lúc trước còn nấp sau lưng hắn không chịu tới gần Bùi sư tỷ bây giờ đã thân quen với đỉnh Hoài Phong hơn, đến người làm sư huynh như hắn nó cũng suýt không nhận ra, còn chạy đến nấp sau lưng Bùi Nhu đang mang vẻ mặt đề phòng, giương đôi mắt đầy sợ hãi nhìn hắn.
Ban đầu Ly Tương không quá để ý, hắn đón người về Phù Uyển Cư, thay Tử Dung chăm nom tiểu sư huynh này nhưng chỉ ba ngày, Bùi Chi An đã quấy khóc muốn về lại đỉnh Hoài Phong.
Thậm chí nó còn sợ hãi tránh khỏi tay Ly Tương.
Hết cách, Ly Tương đành đưa người về lại đỉnh Hoài Phong, hàng ngày cố chạy qua thăm nom.
Nhưng càng ngày, Bùi Chi An càng có vẻ xa cách với hắn.
Đến mùa đông năm ấy, Ly Tương thở dài khi nhận ra Bùi Chi An không phải sợ hãi hắn, chỉ là thuần túy muốn cách xa hắn một chút.
Từ đó Ly Tương chỉ âm thầm nhờ tiểu sư muội có quan hệ không tệ với Tử Dung đưa đồ lên đ ỉnh Hoài Phong thay hắn chứ không tự mình lên đó gặp người nữa.
Một năm sau, Tô Mộc xuất quan..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.