Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 43: Phồn Hoa Nhà Giàu Mới Phất





Sáng hôm sau, vừa mới sang giờ Thìn, cửa phòng của Tiết Tử Dung đã bị người đến gõ.
Ngày thường Tiết Tử Dung không hay dậy trễ.
Dù tối hôm trước có thức khuya đến đâu, hôm sau y vẫn dậy sớm.
Chỉ là đến nhà người làm khách, dậy sớm cũng không tiện ra ngoài.
Giận quá mất khôn, hôm qua y quên hỏi sư huynh mình ở đâu, mà ở Yêu Châu, Tiết Tử Dung cũng không tiện vươn thần thức dẫn linh của mình đi khắp nơi tìm người.
Tiếng gõ cửa này may thay giải quyết hết mọi rắc rối của y.
Khi y mở cửa ra thì thấy một cô bé áng chừng vừa lên mười, cô bé ấy có đôi mắt tròn xoe, tóc búi kiểu đuôi cá, trên người bận áo vàng nom rất dễ thương, sáng sủa.
Cô bé lễ phép thưa: "Tiết công tử, Ly công tử mời ngài qua bên ấy."
Nói xong cũng không đợi y đáp lại mà xoay người đi, Tiết Tử Dung thấy vậy thì vội đuổi theo sau lưng cô bé đó.
Đêm qua y không để ý kĩ, sáng nay nhìn lại mới thấy lầu Tùy Phong này bên trong cũng xa hoa quá mức.
Nếu như mỗi bước đạp lên đất Thủ Thiên là một bước đạp lên linh thạch thì mỗi bước đi trong Tùy Phong là một bước đạp lên vàng và vô số thứ sáng lấp lánh.
Yêu Tộc tương đối thích những thứ sáng lấp lánh.
Qua đến chỗ rẽ thứ hai, cô bé kia mới dừng lại trước một căn phòng: "Ly công tử, sư đệ người đến rồi."
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới nhận ra mình được sắp xếp ở cách xa sư huynh đến vậy.
Sau khi cô bé nói xong, trong phòng vang lên giọng nói vui vẻ của Ly Tương: "Vào đi! Vào đi!"
Cô bé đẩy cửa phòng ra rồi làm động tác mời vào với Tiết Tử Dung, sau đó bỏ đi.
Vừa nhìn vào phòng, Tiết Tử Dung đã nhận ra đãi ngộ của mình và đại sư huynh thật khác biệt.
Phòng của y như gian phòng trọ đơn giản, đồ vật tuy sang trọng, quý phái nhưng bày trí không nhiều.
Trái lại, căn phòng của sư huynh y rộng đến mấy gian, giữa các gian có rèm châu ngăn lại.

Trên bàn, trên tường đều có dấu vết ngọc châu tỏa sáng, thoạt nhìn như muốn chọc mù mắt người khác vậy.
Qua mỗi tầng màn châu đều có người kéo màn cho y, sau đó lại nhẹ nhàng hạ màn xuống, chẳng gây ra chút tiếng động nào dù trên màn toàn là những hạt ngọc.
Tiết Tử Dung không khỏi cảm thán trong lòng: "Nhà giàu quả nhiên hay ho thật."
Ly Tương ngồi tít sâu ở trong, thế mà ban nãy giọng hắn còn vang đến cửa, hắn là có dùng pháp trận nào đó.
Đúng là rộng rãi.
May mà Tiết Tử Dung quanh năm được rèn giũa, không làm mất mặt đệ tử môn phái lớn, không bày ra bộ dạng chiếu chưa trải lần nào đến thất lễ.
Y bước tới chỗ Ly Tương, chắp tay gọi: "Sư huynh."
Ly Tương đã thay đổi quần áo, không còn là bộ quần áo đơn giản của đệ tử Thúy Vi lúc rời núi mà đổi thành phục sức trang trọng: Áo trắng như lông chim hạc, bên trên còn thêu chìm hình hoa lê trắng, cổ áo, cổ tay áo đính lông sư tử đỏ, ngọc quán trên đầu cũng đổi sang loại bán trong suốt.
"Sặc mùi nhà giàu mới nổi." Tiết Tử Dung thầm kết luận.
May mà đại sư huynh y vóc người, khuôn mặt không kém cạnh ai nên mới không bị bộ đồ th ô tục này hãm hại.
Trái lại y ăn vận đơn giản, đi ra ngoài với sư huynh mình thì chả khác gì hộ vệ và thiếu gia hết.
Ly Tương thấy sư đệ mình ăn mặc đơn giản cũng không tỏ ý gì, chỉ kêu y qua ngồi cùng.
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới thấy trên đùi sư huynh mình có một cục lông trắng khẽ cử động.
Trên cục lông trắng be bé ấy có một chóp đen và mấy chóp đỏ.
Ly Tương đang cầm lược nhẹ nhàng chải khắp người cục lông đó, mỗi khi y kéo lượt hết một vòng, cục lông ấy lại run run, nom vẻ thì là đang nhắm mắt hưởng thụ thật sung sướng.
Thấy Tiết Tử Dung trố mắt nhìn, Ly Tương bèn xách hai chân trước cục lông đó lên.
Cục lông bất ngờ bị bế dậy, hai chân sau lơ lửng giữa không trung, nó kêu "chít, chít" ra chiều bất mãn, còn huơ huơ hai cái chân, mấy cái đuôi sau lưng cũng lắc lư theo.
Đúng, là mấy cái đuôi.

Trên mỗi cái đuôi có một chấm đỏ be bé.
"Đây là Thập sư huynh của đệ đó." Ly Tương nói, "Đáng yêu không? Hì hì hì."
Tiết Tử Dung nhìn cảnh trước mặt, không dám khen đáng yêu cũng không muốn làm Ly Tương thất vọng, y khô khốc nói: "Thập sư huynh quả thật đặc biệt."
Con cáo nhỏ bị Ly Tương phơi bụng ra cho người ta ngắm, nó làm điệu bộ chết cũng không sờn, không để ai sỉ nhục mà ra sức quẫy đạp.
Ly Tương thấy vậy bèn nói: "Lão Thập lại ngứa rồi, Tử Dung, đệ qua đây."
Tiết Tử Dung sáp lại gần hơn.
Ly Tương dùng một tay kẹp ngang ngực cáo nhỏ vào lòng, để nó đứng hai chân trên đùi mình, tay kia thì liên tục khều vào cái bụng hồng hồng của Thập sư đệ.
Hắn còn nháy mắt cho Tiết Tử Dung học theo.
Trong lòng Tiết Tử Dung biết hành động này quá ư là phạm thượng, nhưng thiếu niên tâm tính hiếu kỳ, cũng không thể nào mắt điếc tai ngơ khi thấy những thứ đầy lông thật dễ thương.
Thế là Tiết Tử Dung đưa tay ra chạm.
Con cáo nhỏ bị chọc nhột cả người, nó phẫn nộ đạp lên Ly Tương rồi phóng xuống đất, trước khi ngồi xổm xuống sàn, nó còn ngoái đầu dùng ánh mắt theo nó là tàn nhẫn nhất nhìn hai sư huynh đệ kia rồi mới từ từ hóa lại thành hình công tử phục sức hoa lệ như đêm qua.
"Hai người đủ rồi nha!" Thịnh Minh gào lên, "Đệ nhờ huynh chải lông chứ có cho huynh sờ bụng đâu? Huynh có biết…"
Hắn bỏ dở câu nói, khuôn mặt đỏ phừng, chắc là giận lắm.
Ly Tương như ngộ ra cái gì, hắn vỗ đùi đánh "đét" một cái rồi cười: "Hị hị, sư huynh sai rồi.
Sư huynh xin lỗi đệ."
Thịnh Minh vẫn còn thở hồng hộc nhưng vẫn cố bày ra bộ dạng "không tính toán với sư huynh", hắn nói: "Đêm qua lâm thời đổi chỗ ở, huynh thấy trễ quá nên không làm phiền đệ, lát nữa huynh bảo người đưa đệ sang chỗ khác."
"Gian phòng đó ổn rồi, Thập sư huynh không cần đổi.
Nhưng nghe huynh nói vậy, vậy ra đêm qua hai vị sư huynh thức đến khuya à?" Tiết Tử Dung hỏi.
Ly Tương quyết đoán lờ đi câu hỏi chết chóc kia, hắn quay sang hỏi Thịnh Minh: "Đồ huynh dặn đệ đã lấy đến chưa?"
Thịnh Minh thức thời a dua theo.
Đêm qua hắn quấn lấy sư huynh mình "ôn chuyện xưa", ôn tới gần sáng thì Ly Tương chịu hết nổi đá hắn ra khỏi phòng.
Sáng nay vừa qua giờ Mão y hắn đã ngậm theo lược ngọc, hóa hình cáo trắng chạy lon ton đến ồn ào đòi đại sư huynh chải lông cho, còn làm đỏm khoe chín chiếc đuôi của mình.
"Đệ cho người đem về Tùy Phong rồi." Nói xong y quay sang nói với bồn cây bên cạnh, "Kim Ngư, đem chiếc hộp gỗ màu đỏ vào đây."
Hắn nói bằng giọng điệu nhỏ nhẹ.
Ngay sau đó, trong bồn cây vang ra tiếng: "Vâng, thưa thiếu chủ."
Hệt như hai người đang đứng đối diện nhau vậy.
Sau khi bàn giao với bồn cây xong, Thịnh Minh quay lại nói: "Đệ đã chọn người có kinh nghiệm về vũ khí để họ đích thân rèn thanh kiếm này đó, lưỡi kiếm dùng thiếc trắng, chuôi kiếm khảm Tử Ngọc, ngay cả viên ngọc trên kiếm tuệ cũng là Hồng Ngọc thuần khiết."
Muốn bao nhiêu quý phái có bấy nhiêu quý phái, muốn bao nhiêu xa hoa có bấy nhiêu xa hoa.
Tiết Tử Dung nghe Thập sư huynh mình nói thì sợ xanh mặt.
Với cái kiểu bày trí ở đây và cách hắn phối đồ cho đại sư huynh mình, thanh kiếm này e là không khác gì chim công đực khoe mẽ hết.
Ly Tương thì ngược lại, thoạt trông có vẻ rất hài lòng, hắn nói: "Đúng là mấy chuyện này giao cho đệ là yên tâm nhất.
Tử Dung cũng sắp Trúc Cơ rồi, huynh phải tặng cho kiếm tu số hai đỉnh Túc Phong thứ tốt nhất, chi phí đệ không cần lo, huynh đây có dư."
Kiếm tu số một Túc Phong, thậm chí là số một Thúy Vi và Tứ Địa này trong hàng ngũ tiểu bối đã thuộc về Kiều Trác Việt, điều này không một ai phản đối.
"Không, không.
Đây là quà người làm sư huynh này tặng.
Nhờ có Tử Dung, đệ không còn là người nhỏ nhất Túc Phong." Thịnh Minh nói rồi quay sang bắt lấy tay tiểu sư đệ mình, cảm thán, "Tháng ngày bị các sư huynh, sư tỷ chèn ép cuối cùng cũng qua."
Tiết Tử Dung quyết định giấu riệt chuyện mọi người ở đỉnh Túc Phong cưng chiều mình ra sao, tránh làm cho Thập sư huynh mình thêm thương tâm.
Ly Tương nghe vậy thì tỏ vẻ không vừa ý: "Bọn huynh đến đây ăn chùa, uống chùa cũng không ngại, nhưng để đệ tiêu tốn nhiều thứ vào bảo kiếm thì người làm sư huynh này không làm được."
Thái độ Ly Tương kiên quyết đến lạ khiến cho Tiết Tử Dung nảy sinh chút suy nghĩ kỳ quặc.
Y cứ cảm thấy đại sư huynh như đang sắp xếp hậu sự.

Bậy.
Bậy bạ.
Bậy bạ hết sức.
Thấy Ly Tương kiên quyết đến vậy, cuối cùng Thịnh Minh cũng bằng lòng thu số linh thạch khổng lồ của đại sư huynh mình.
Đúng lúc này thì có người vào phòng, hẳn là Kim Ngư.
Kim Ngư là cô bé có đôi mắt to tròn đưa Tiết Tử Dung sang đây khi nãy, bây giờ cô bé ấy lại bê chiếc hộp gỗ sang.
Chiếc hộp gỗ đỏ ấy thoạt nhìn còn to hơn cả Kim Ngư, thanh kiếm hẳn cũng không phải thứ nhẹ gì cho cam nhưng cô bé vẫn bê chiếc hộp đi thật dễ dàng.
Đến nơi còn nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, không gây ra tiếng động nào rồi mới lui ra.
Hẳn nhiên người này tu vi, ngoại công cũng không tầm thường.
Tiết Tử Dung nhìn chiếc hộp phô trương này, trong lòng thầm mặc niệm, chấp nhận số phận từ nay về sau y sẽ phải dùng thanh kiếm chói mù mắt kia.
Có khi mấy trăm năm sau, khi y trở thành phong chủ một đỉnh, nhắc đến y người ta sẽ chỉ nhớ đến thanh kiếm màu mè lòe loẹt.
Ly Tương hoàn toàn không nhận ra vẻ đau khổ trong lòng Tiết Tử Dung.
Hắn bật nắp hộp lên chắn mất tầm mắt sư đệ mình rồi trầm trồ: "Quả nhiên là thứ quý hiếm."
Tiết Tử Dung không dám nhìn sang.
Ly Tương nghĩ y ngại bèn giúp y xoay chiếc hộp sang.
Thịnh Minh đắc ý nói: "Sao? Thích không?"
Tiết Tử Dung hít sâu, đối diện với thực tế tàn nhẫn đó.
Bên trong chiếc hộp gỗ được lót bằng gấm vàng, thế nhưng thanh kiếm đặt trong hộp lại mang một vẻ chói lóa nhưng vẫn rất khiêm nhường: Lưỡi kiếm ánh lên màu bạc, chuôi kiếm Tử Ngọc hơi tối màu khiến thanh kiếm càng thêm vẻ lạnh lùng, cô độc.
Duy chỉ có kiếm tuệ gắn Hồng Ngọc như có sự sống, sinh động rực rỡ giúp xua tan đi sự quạnh quẽ, lạnh lẽo trên thanh kiếm.
Thanh kiếm hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tiết Tử Dung và của đại đa số người, không có gì khác lạ, kỳ dị cả, thậm chí y còn nhìn ra nếu có thanh kiếm này trong tay, dù kẻ tu vi kém cỏi cũng có thể trấn áp người khác.
Luận vũ khí, thanh kiếm này đã chiến thắng.
Tiết Tử Dung thở phào nhẹ nhõm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.