Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 17: Ấu Thơ Gặp Lại Bùi Nhiên





Ngay khi Ly Tương vừa chạm chân xuống đất, phiến lá dưới chân hắn vì bị dẫn linh khí vào đột ngột mà vừa đến nơi cũng lập tức vỡ vụn ra, may mà chưa vỡ giữa không trung.
Nhưng giờ phút này đây hắn chẳng còn để ý gì khác, cứ như kẻ mất hồn loạng choạng bước đi vào ngôi làng nhỏ ở núi Đông.
Dưới chân núi là thôn làng của phàm nhân sinh sống.
Khi còn là tu sĩ chưa Trúc Cơ, đệ tử trên núi vẫn hay xuống đây giúp đỡ, chỉ là về sau tu vi càng tăng, nhân quả càng dày, bọn họ cũng không còn dám tự ý xen vào chuyện ở phàm thế, thế là lại có một lứa đệ tử trẻ khác xuống thay.
Hồi Ly Tương còn chưa Trúc Cơ cũng theo người khác xuống núi như vậy.
Lúc ấy hắn chỉ là thiếu niên choai choai cái gì cũng muốn xen ngang, cái gì cũng muốn quản đến, bị các sư huynh khác mắng cho.
Bây giờ bước vào, trông thấy kết giới vây kín thôn, hắn bỗng hiểu ra có tu sĩ núi Thúy Vi ở đây vì vậy hắn moi khắp trong người mình, cuối cùng cũng tìm ra kiếm Ngọc Tán.
Ly Tương thu nhỏ thanh kiếm lại còn cỡ cây trâm rồi vấn mái tóc mình cho gọn gàng.
Sau khi nhìn lại, thấy mình sẽ không thể nào làm mất mặt sư phụ nữa thì hắn bỗng nở nụ cười giễu cợt.
Rốt cuộc mình sợ làm sư phụ mất mặt hay là vì không dám gặp lại Bùi Nhiên đây?
Hắn tần ngần hồi lâu, mãi đến khi thấy một sư đệ ngoại môn bước ra khỏi kết giới, vừa trông thấy hắn thì giật mình chắp tay hành lễ hắn mới nặn ra nụ cười khô khốc rồi đi vào trong ấy.
Kết giới của núi Thúy Vi xưa nay không ngăn đệ tử của núi lại.
Vừa bước vào, cảnh tượng bày ra trước mặt Ly Tương làm hắn sững sờ.
Cả một thôn làng trơ trụi trong khói lửa và đổ vỡ, những ngôi nhà đơn sơ như hứng chịu sự tàn phá nặng nề, lửa hãy còn bám riết cháy tí tách không thôi.
Rất nhiều người lớn đều nằm ngoài đường, trên người có mấy nhát chém.
Thoạt nhìn vũ khí cũng chỉ là búa rìu mà thôi, lẫn trong những thi thể người lớn đó là thi thể của trẻ con và tiếng khóc hờ.
Trông thấy đại sư huynh đỉnh Túc Phong đích thân đến nơi xem, người dẫn nhóm hôm nay vội vã đi tới chào hắn rồi kể sơ lại tình cảnh ở đây.
Lúc này Ly Tương đã bình tĩnh lại, hắn chăm chú lắng nghe sư đệ ngoại môn nói, chỉ gật đầu không tỏ vẻ.

Người kia cũng biết người tu vi như Ly Tương không dễ hé môi xen vào nên cũng nói luôn hướng giải quyết của mình là tìm quan phủ, hỗ trợ vây bắt tiểu trừ thổ phỉ, còn thi thể dân chúng vô tội cũng sẽ tìm cách an táng, đề phòng dịch bệnh, phái người đưa những người còn sống đến nhà người thân mình.
Ly Tương không khỏi đánh giá người này một phen: Làm việc quy cũ, tỉ mỉ, không khen mà cũng chẳng chê được.
"Sư huynh cũng không tiện nhiều lời, hôm nay sư huynh đến đây còn có việc khác, mọi người nên làm gì thì cứ làm đó đi."
Hắn phải nói rõ mình không hề có ý xen ngang hay giám sát sự việc lần này, tránh cho giữa các nhóm đệ tử có xung đột không hay.
Nhìn bả vai người kia thoáng buông thõng hắn biết mình không lo thừa.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, hắn rảo bước đi khắp trong làng.
Dù rằng Bạch Hạc chỉ nói nó mấy lời ngắn gọn nhưng hắn vốn có linh cảm thượng đẳng nên gần như mấy lời ấy chẳng chút mơ hồ.
Nương theo linh khí sứt mẻ của thần hồn từng chịu lôi kiếp nên bị tổn thương, rất nhanh hắn đã tìm thấy một căn nhà nhỏ trong làng.
Tâm tình hắn lại nhộn nhạo từng cơn, Ly Tương hít thật sâu rồi đẩy cổng bước vào.
Trong sân, gà qué đều đã chạy tán loạn, hàng rào tre cũng ngả nghiêng.
Làng ở chân núi đơn thuần, hàng rào dựng lên cũng chỉ để phơi phóng, cho dây bầu dây mướp bò lên, trong sân hãy còn chiếc nón đan bằng lá chưa thắt vành.
"Đệ ấy thác sinh ở nơi yên bình," Ly Tương nghĩ, "chỉ là yên bình chẳng bao lâu."
Cửa nhà mở toang, nhìn vào có thể thấy cảnh tượng bên trong: Một người đàn ông ngã ra sau, tay còn cầm chiếc ghế, một người phụ nữ co rúm lại, bà ta ôm thứ gì đó trong lòng mình thật chặt, cạnh bên hãy còn bút lông, nghiên mực vung vãi.
Dưới chân bàn còn một người ăn vận kiểu thư sinh nằm đó, đôi mắt còn chưa kịp nhắm.
Hẳn là lễ đặt tên cho đứa trẻ trong nhà.
Vận mệnh quả thật là thứ làm người ta không thể trốn chạy, cho dù là đời trước hay đời này của Bùi Nhiên.
Ly Tương ngồi xuống cạnh người đàn bà đó, lật người lên.

Trong tay người đó là một đứa trẻ khuôn mặt đáng yêu đang mở to mắt, tay bé con còn kéo vạt áo của mẹ để mẹ đong đưa cho, mà trong tay còn lại là mảnh giấy nhỏ viết tên của đứa trẻ.
Ly Tương bế đứa trẻ thần hồn bị sứt mẻ kia vào lòng, đứa trẻ vậy mà cũng không sợ hắn, cười ti toe, còn huơ huơ tờ giấy.
Ly Tương Nhìn thoáng qua ba chữ ấy.
Quả là một trò đùa.
Hắn đứng dậy rồi dùng linh lực bao lấy ba cổ thi thể ấy di chuyển ra sân, cũng chẳng chào hỏi ai, cứ thế rút trâm Ngọc Tán ra ném xuống.
Cây trâm còn chưa chạm đất đã hóa thành thành kiếm dài.
Hắn đạp chân lên, như vệt sao sa lao về phía đỉnh Túc Phong.
Trong viện, trời vẫn tối đen, so với trời sao nơi phàm thế quả thật kém xa.
Tiết Tử Dung thả viên ngọc phát sáng vào cái đ ĩa đèn lơ lửng trong sân.
Nơi Ly Tương ở, thứ gì có thể thiếu chứ còn những thứ để soi sáng thì không bao giờ thiếu được.
"Huynh nghe nói đệ luyện Túc Phong Khởi Thịnh quen tay lắm rồi nhỉ? Đã bắt đầu luyện bộ khác chưa?" Thôi Bạch Hạc với Tiết Tử Dung tiếng có tiếng không chuyện trò.
Bây giờ đã là nửa đêm, không khí lạnh từ ngoài suối tràn vào, Tiết Tử Dung không khỏi rùng mình, chỉ có Thôi Bạch Hạc vẫn như chẳng có gì.
"Đệ đang luyện tư thế kiếm riêng lẻ.
Nhị sư huynh nói luyện quen rồi thì vào bộ kiếm mới sẽ thuận tay hơn."
"Nhìn đệ luyện kiếm huynh có hơi hoài niệm đó."
Thôi Bạch Hạc nói xong thì bỗng đưa tay cầm lấy thanh kiếm gỗ của Tiết Tử Dung, nhảy vọt ra sân.
Tiết Tử Dung kinh hồn bạt vía.
Dù rằng ngày thường Cửu sư huynh đi lại không có vẻ gì là bất tiện nhưng nó vẫn không khỏi sợ hãi.
Cơ mà chẳng sợ được bao lâu nó đã ngẩn ngơ nhìn Cửu sư huynh mình múa kiếm.
Rõ ràng trước mắt nó không phải là Cửu sư huynh tay trói gà không chặt mà thậm chí chiêu thức còn có phần tàn nhẫn, quyết liệt hơn Nhị sư huynh nữa cơ.
Thôi Bạch Hạc cũng không buồn quan tâm mình đã dọa Tiết Tử Dung ra sao, hắn vẫn vung đều tay, mũi chân xoay chuyển linh động, vừa đánh ra chiêu thức vừa nói: "Lúc nãy đệ hỏi huynh làm sao đại sư huynh theo mấy lời ấy mà tìm được Tứ sư huynh à?"
Tiết Tử Dung vô thức gật đầu.
"Ấy là trừ linh hồn huynh ấy có đánh dấu,..."
"Đánh dấu gì?"
"Thần hồn bị thương tổn," Thôi Bạch Hạc cũng không phiền vì bị nó cắt lời, hắn giải đáp xong thì nói tiếp, "đại sư huynh chúng ta trời sinh linh cảm hơn người, là loại thượng đẳng trong số những người thượng đẳng.
Đối với sự vận chuyển linh khí ở thế gian này, dù là một tia linh khí mỏng manh của sâu bọ hay cỏ hoa huynh ấy cũng sẽ nhìn thấy.
Đệ đừng thấy Nhị sư huynh sắp ngang hàng với bậc trưởng lão mà lầm, năm ấy đại sư huynh vừa lên núi ít ngày là đã dẫn linh ngay.
Nếu không phải sư phụ kịp thời đề phòng chỉ e huynh ấy chớp mắt là đã Trúc Cơ rồi."
Người Trúc Cơ ở độ tuổi nào thì sẽ mang dáng dấp ấy mãi mãi nên sư phụ đề phòng cũng không sai.
Tiết Tử Dung nhủ thầm, nhưng dường như vẫn có điều không hiểu, nó hỏi Thôi Bạch Hạc: "Cái này đệ biết, Lục sư huynh có nói đó là làm ít công to, tu hành thông thuận nhưng tại sao huynh ấy đến giờ vẫn chưa kết đan?"
"Tử Dung à, bước càng xa trên con đường thông thiên này thì áp lực phải chịu càng lớn.
Người như đệ hay Tứ sư huynh chỉ phải chịu một hai phần, mà thứ huynh phải chịu, ít ra còn kém đại sư huynh mấy phần.
Làm ít công to, nhưng có còn…"
Hắn nói không ngừng mà tay chân cũng không hề gián đoạn, hơi thở cũng chẳng chút suy yếu.
Đây rõ ràng không phải là điều mà người quanh năm không nhấc tới kiếm có thể làm được.
"Đệ hãy nhớ, chúng ta tu hành là đã đi ngược lại lẽ trời, phải vùng vẫy trên con đường không lối về.
Đừng làm thêm bất kì điều gì trái lẽ thường nữa."

Hắn vừa nói vừa xoay người đâm kiếm về phía trước, mũi kiếm gỗ thô kệch vậy mà vừa vặn cắt ngang qua cánh hoa lê đang rơi xuống.
Tiết Tử Dung khi đó tám tuổi, nó gật đầu ghi nhớ điều vị sư huynh này nói.
Đúng lúc ấy, cổng lớn chợt bị người ta đạp mở, Tô Mộc xông vào trong sân, chưa tới nơi hắn đã gào: "Tứ sư huynh đâu?"
Cánh cửa đong đưa cọt kẹt chưa khép lại, Tiết Tử Dung lò mò đi ra đóng cửa.
Cũng không biết sư tỷ kia làm sao mà đèn trường minh treo đầy cửa nhưng ánh sáng lại chẳng lọt nổi vào trong sân.
Thôi Bạch Hạc nghe Tô Mộc hỏi thì nói: "Sao huynh biết."
Tô Mộc thở hồng hộc, hắn nói: "Đại… sư… huynh, huynh ấy… bảo huynh tới đây.
Nói đã tìm được… được người rồi."
Nói xong hắn tóm lấy hai vai của Cửu sư đệ nhà mình mà lắc.
Mặc dù đã biết Thôi Bạch Hạc không phải kẻ chân yếu tay mềm nhưng nhìn Tô Mộc lắc thế Tiết Tử Dung cũng đâm hoảng, nó vội kéo người ra, nói: "Đại sư huynh chưa quay lại…"
Ầm!
Nó vừa nói xong thì cánh cửa lại bị người ta đạp văng ra.
Tiết Tử Dung: "..."
Thấy Ly Tương chạy bổ vào sân, Tô Mộc nói: "Đó, thấy chưa, huynh biết là đại sư huynh sẽ về đây trước mà."
Vốn Ly Tương chỉ đưa tin để Tô Mộc tỉnh lại nhưng Tô Lục hắn quá rõ tính nết sư huynh nhà mình thành ra vừa nhận được tin thì vội vã chạy sang đây.
"Đệ ở đây thì hay quá! Đệ xem đi!"
Hắn vừa nói vừa đưa đứa trẻ ra.
Ly Tương không biết bế trẻ con.
Bây giờ hắn nâng đứa trẻ lên cao như người ta xách con thỏ vậy.
Suốt một đường hắn chạy vội về, dù có che chắn gió cho nó thì đứa trẻ cũng không thoải mái mấy.
Bé con một tuổi mới khi nãy còn cười tươi thì bây giờ run rẩy nhìn những người xa lạ đang châu đầu nhìn nó.
Không dưng, nó bỗng òa khóc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.