Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Con Trai Ta

Chương 9: Chấn Thương





Edit: Aniie
**************************
Có lẽ là do bị Hạ Hầu Song này đến nháo một trận làm cho cảm xúc dao động, lần này Lăng Tử Tịch nôn đến phá lệ lợi hại, rất có kinh thiên động địa chi thế.
Vu Khư Tông, sau núi, trong động băng.
Nơi này là cấm địa, người có tu vi yếu nếu tiến vào động băng nháy mắt liền sẽ hóa thành băng.
Chỉ thấy bên trong băng động bốn vách tường đều bị băng bao trùm, những bức tường băng phát ra hàn khí màu trắng ở khắp động, nghiễm nhiên đây chính là thế giới băng tuyết.
Ngồi ở giữa băng động là một nam nhân khí thế, trên người tản ra khí hàn băng mát lạnh nhưng so với băng thuần thiên nhiên trong băng động không kém cỏi một chút nào mà chỉ có hơn, cùng hàn khí băng trong động mờ mịt ở bên nhau.
Đương Quy ở một bên co rúm lại dùng một tấm hỏa phù, nếu không có hỏa phù, hắn lập tức sẽ bị lạnh chết ở chỗ này.
Hỏa phù ấm áp truyền đến, Đương Quy mới cảm giác dễ chịu một chút, ngẩng đầu nhìn chủ nhân nhà mình, điều kiện ở băng động so với băng thất Phương Hành Điện của chủ nhân càng nguy hiểm, chủ nhân lựa chọn ở chỗ này tu luyện, thật sự là đã hạ quyết tâm muốn đột phá đệ tứ trọng Hóa Tuyền cảnh.
Chỉ là…… Đương Quy hơi hơi nhíu lông mày.
Chủ nhân lần này đột phá, tựa hồ so lúc trước có vẻ lâu hơn.
Mấy ngày này, tựa hồ như có chuyện gì hoặc là người nào tới quấy rầy chủ nhân có vẻ như đều giống nhau.
Ở trong khoảnh khắc Lăng Tử Tịch nôn mửa Bạch Mặc Hành mở mắt.
Hắn nhìn xuyên qua đôi mắt của phân thân Giang Oanh, thấy được bộ dáng bị nôn mửa tra tấn kịch liệt của Lăng Tử Tịch.
Lúc này, ngoài động băng truyền đến một giọng nói trong trẻo nữ tính.
“Mặc Hành sư huynh, Mặc Hành sư huynh……!” Một thanh âm của nữ tử truyền đến, chỉ thấy nữ tử này một thân mặc váy lụa viên ruốc màu hồng, đầu đội thất bảo châu lưu li thoa, trên tay mang vòng ám kim lả lướt, mọi thứ đều là pháp bảo bất phàm.
Đi theo phía sau nàng là một đám nữ tiên hầu, mênh mông cuồn cuộn hướng băng động mà đến.
Đương Quy trộm giương mắt nhìn Bạch Mặc Hành, phát hiện chủ nhân nhà mình không có bất kì phản ứng gì.
(Tất nhiên, ảnh chỉ có phản ứng với Tịch babi thoi)

Trong lòng Đương Quy hiểu rõ, cũng không có đi ra ngoài.
“Mặc Hành sư huynh mỗi ngày đều tu luyện, ta cảm thấy thật không thú vị, ngươi bồi ta đi dạo được không?” Sắc mặt cùng thanh âm của nữ tử đều mang theo chờ mong.
Đương Quy nhíu nhíu mày, hiện giờ chủ nhân đang ở thời điểm tiến vào Hóa Tuyền cảnh, mọi người đều tránh không quấy rầy, chẳng lẽ Ngữ Lan tiên tử không biết sao?
Một chủ một phó đều không muốn ra ngoài cửa náo động nữ nhân đang ồn ào, thật lâu sau, Đương Quy cho rằng Ngữ Lan tiên tử đã đi rồi, nhưng mà không nghĩ tới, âm thanh Ngữ Lan tiên tử lại truyền tới: “Mặc Hành sư huynh, ngươi bồi ta đi chơi được không!”
Nhìn chủ nhân vẫn không nhúc nhích, Đương Quy hít sâu một hơi, đi ra khỏi sơn động.
Ngữ Lan tiên tử nhìn thấy Đương Quy đi ra, trên mặt lộ ra vui mừng: “Đương Quy, Mặc Hành sư huynh đâu?”
“Chủ nhân đang tu luyện, Ngữ Lan tiên tử mời trở về đi.” Đương Quy khom khom lưng, tất cung tất kính nói.
Ngữ Lan tiên tử là cháu gái Đà trưởng lão, ai dám làm gì nàng đều gặp rủi ro.
Đương Quy nói xong câu đó, Ngữ Lan tiên tử lại không có động.
Sau một lúc lâu, Đương Quy ngẩng đầu lên: “Tiên tử……?” “A, nghe được âm thanh của ta Mặc Hành sư huynh nhất định tỉnh, Đương Quy, ngươi dám cản ta?” Ngữ Lan tiên tử ngữ khí mang theo ngang ngược, sắc mặt phẫn nộ.
(Chịu thật mà)
“Này……” Đương Quy trong lòng cả kinh, vẫn là nói, “Chủ nhân thật sự đang tu luyện.”
Chủ nhân tuy rằng tỉnh, nhưng vẫn cứ ở trong bế quan đột phá đệ tứ trọng cảnh, lúc này không được gây ra sai lầm mới là quan trọng nhất.
Bất quá…… Ngữ Lan tiên tử như thế nào biết chủ nhân tỉnh? Nàng lại nhìn không thấy tình hình bên trong……
“Giác quan thứ sáu của ta nói cho ta, Mặc Hành sư huynh nhất định tỉnh, Đương Quy, nhất định là ngươi ngăn cản ta không cho ta thấy hắn.” Ngữ Lan tiên tử không thuận theo không buông tha nói.
Thì ra là càn quấy……
Đương Quy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngữ Lan tiên tử, chủ nhân đang ở trong thời điểm mấu chốt, vẫn là mời ngài trở về đi thôi.”
Ngữ Lan tiên tử nhìn chằm chằm Đương Quy một hồi lâu, lại thấy Bạch Mặc Hành trong băng động đích thật là không có phản ứng, mới hừ một tiếng, lưu luyến không rời xoay người rời đi.
Bạch gia.
Mọi người nhìn Lăng Tử Tịch nôn mửa không ngừng, sắc mặt mỗi người khác nhau.
Chẳng lẽ Lăng Tử Tịch lại mang thai……?!
Bởi vì Bạch gia thái độ đối đãi với nguyên chủ cũng không tốt, nguyên chủ cũng không có đem chuyện mình mang thai nói cho Bạch gia biết.

Bạch gia trưởng lão cùng mấy vị đường huynh của Bạch Mặc Hành thần sắc đều trở nên phức tạp, Lăng Tử Tịch mang thai dù sao cũng là hài tử của Bạch Mặc Hành, ai biết việc này có thể hay không lại uy hiếp bọn họ! (Uy cái đầu mí ngừi á=V)
Hạ Hầu Song sắc mặt cũng thực xấu, trong lòng lại tự hỏi tự trả lời, nàng cảm thấy Lăng Tử Tịch căn bản không xứng manh thai hài tử của Bạch Mặc Hành.
(Má cũng có xứng đâu mà nói con tui)
Bạch gia gia chủ sắc mặt hơi mang theo chút vui vẻ, tuy rằng đối với chuyện Lăng Tử Tịch lúc trước sinh ba hài tử thật thất vọng, nhưng Lăng Tử Tịch dù sao cũng là mang thai huyết mạch của Bạch Mặc Hành, vạn nhất lại sinh ra một đứa bé nhân tài tư chất xuất chúng thì sao?
Giang Oanh ngơ ngác nhìn Lăng Tử Tịch nôn nghén, bất tri bất giác đi tới…… Lăng Tử Tịch nhất định là mang thai cốt nhục của chính chân thân hắn.
Bạch Mặc Hành một tháng trước trở về Bạch gia, cùng Lăng Tử Tịch kết hợp, Giang Oanh đều biết.
Giang Oanh đi đến bên người Lăng Tử Tich, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lăng Tử Tịch, nhìn bụng nhỏ của Lăng Tử Tịch, cảm giác trong lòng trở nên cực kỳ kỳ diệu.
Lăng Tử Tịch chính là mang thai hài tử của chân thân, cũng chính là hài tử của mình, lại chẳng khác nhau chỗ nào đi?
Giang Oanh cảm thấy trong lòng mình giống có một ngọn lửa nhỏ nổi lên, cực kì hưng phấn, có một loại cảm giác muốn chiếu cố Lăng Tử Tịch cùng hài tử.
Nhưng mà không chờ Giang Oanh nghĩ quá nhiều, Hạ Hầu Song liền đánh gãy ý nghĩ của hắn:“A, Lăng Tử Tịch, ngươi mang thai, vì cái gì không nói cho Bạch gia?! Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ? Ta cảm thấy, phải đi tìm lang trung đến xem ——” (=))))
Hạ Hầu Song lời trong lời ngoài, đều là ám chỉ Lăng Tử Tịch không biết kiềm chế, mọi người nghe được đều nhăn mày.
Mặc kệ như thế nào, Lăng Tử Tịch mới vừa cứu Giang Oanh, Hạ Hầu Song liền tỏ cái loại thái độ này……
Trong động băng, Bạch Mặc Hành xuyên qua đôi mắt Giang Oanh nhìn nhìn thấy hành động của Hạ Hầu Song, đôi mắt không gợn sóng hiện lên một tia lạnh lẽo.
(Bây giờ mới biết vợ khổ như nào thì cx muộn rồi)
Đương Quy bị ánh mắt của Bạch Mặc Hành làm cả kinh giật mình một cái, Bạch Mặc Hành ngày thường tính cách thực đạm mạc, chuyện rất nhỏ cũng khó có thể ảnh hưởng hắn, càng đừng nói lộ ra ánh mắt như vậy.
Cho dù chỉ là một cái chớp mắt, luồng uy áp kia cũng làm Đương Quy có chút không thở nổi.
Nhưng Đương Quy không dám ra tiếng quấy rầy hắn, chỉ có thể âm thầm ngăn chặn tim mình đang đập nhanh.
Giang Oanh giúp Lăng Tử Tịch vỗ lưng, cảm nhận được tâm ý Bạch Mặc Hành động.
A, khối băng sơn vạn năm Bạch Mặc Hành cũng sẽ có thời điểm động tâm sao?
Nhưng trong lòng Giang Oanh biết là vì cái gì, Bạch Mặc Hành xuyên qua đôi mắt mình biết được chuyện Lăng Tử Tịch mang thai, mà Hạ Hầu Song —— lại bôi nhọ hắn như vậy.
Hài tử đương nhiên là của Bạch Mặc Hành.

Loại cổ độc chỉ có kết hợp mới có thể giữ lại mạng sống của Lăng Tử Tịch.
Mà mỗi lần kết hợp Lăng Tử Tịch lại không chịu uống thuốc tránh thai.
Kỳ thật Lăng Tử Tịch rất yêu Bạch Mặc Hành…… Giang Oanh hiện lên một tia chua xót.
Tiếp theo, nhìn mọi người trong phòng đều có thần sắc khác nhau, Giang Oanh khinh cuồng cười: “Được a! Đi gọi lang trung tới xem cho Tử Tịch đi!”
Hài tử nhất định là của Bạch Mặc Hành nên Giang Oanh đồng ý tìm lang trung tới xem, một phần là vì sự trong sạch của Lăng Tử Tịch, phần còn lại là quan tâm tới tình trạng của thai nhi.
(Phải chi chân thân mà được như phân thân thì đã hay)
Mọi người sửng sốt, không nghĩ tới người đồng ý lại chính là Giang Oanh, sau đó người Bạch gia liền đều cười rộ lên: “Được, được, liền gọi tới xem……”
Tuy rằng bất mãn Hạ Hầu Song nhiều chuyện, nhưng nhỡ đâu?
Lăng Tử Tịch trong lòng bực đến bội thực, một đám người trong phòng ồn ào làm hắn đau đầu, chỉ là nôn nghén thôi mà còn muốn tìm lang trung, Lăng Tử Tịch không nhịn được cảm thấy một trận phiền toái.
Tiếp nhận chén nước Giang Oanh đưa qua, Lăng Tử Tịch súc miệng một cái, sau đó Giang Oanh đỡ hắn ngồi xuống.
Chờ lang trung tới, trong phòng an tĩnh, lúc này mọi người mới có thời gian nhàn rỗi nhìn dung mạo Lăng Tử Tịch.
Chỉ thấy hắn bởi vì vừa mới nôn nghén quá kịch liệt làm sắc môi có chút tái nhợt, nhưng một đôi mắt phượng trương dương đẹp đến như vậy, khí chất của hắn lại cố tình có vẻ hắn thanh tú, hắn mặc một thân thanh y mộc mạc, lại không thể làm giảm đi dung mạo xinh đẹp của hắn một chút nào.
Tóc màu đen có vài sợi tán loại rũ ở trước ngực, eo manh một cái đai lưng màu xanh lá, mặt mày buông xuống, lông mi dài giống như thủy mặc.
Bởi vì do nôn nghén, còn có hiện lên một tia ốm yếu.
Thật là đẹp đến khuynh thành họa thủy*!
(*câu này cũng có thể hiểu là Tịch đẹp tới mức có thể gây ra mối họa mất nước vì ai cũng muốn đem Tịch về làm của riêng)
Lang trung khoan thai tới muộn, hướng vài vị nhân vật trọng yếu chắp tay thi lễ, mới đến bên người Lăng Tử Tịch bắt mạch.
Lăng Tử Tịch vươn cổ tay, lẳng lặng nhìn lang trung, chẩn trị một chút cũng tốt, hắn cũng muốn biết tình hình hài tử ở trong bụng như thế nào.
Trừ bỏ ngẫu nhiên nôn nghén, hắn thật sự sẽ xem nhẹ chuyện mình mang thai, xem nhẹ đứa nhỏ này.
Tuy rằng là hài tử của nguyên chủ, nhưng nếu hài tử xảy ra chuyện gì, Lăng Tử Tịch trong lòng cũng sẽ đau.
“Hài tử thế nào?” Bạch gia chủ hỏi.
“Hồi gia chủ.” Lang trung bắt tay dời đi, cung kính nói, “Mạch tượng này thật sự là đã mang thai một tháng, mạch tượng rất yếu, ta sẽ kê một chút thuốc điều dưỡng thai, uống vào rồi thì sẽ trở nên tốt hơn, chúc mừng Bạch gia lại có chuyện vui.”
“Ha ha…… Tốt!” Bạch gia chủ nghe được lời lang trung nói, cao giọng cười, tiếp theo nhìn về phía Lăng Tử Tịch, “Lăng Tử Tịch, ngươi dưỡng thai cho thật tốt, lần này tranh thủ sinh một hài tử thiên tư hơn người, vì Bạch gia……”
“Hài tử của ta thiên tư như thế nào, hơn người hay không hơn người thì có quan hệ gì cùng ngươi?” Không chờ Bạch gia chủ nói xong, Lăng Tử Tịch liền đánh gãy lời hắn nói, âm thanh hơi suy yếu lại mang theo một tia lạnh lẽo.

Cái vị Bạch gia chủ này chính là đầu sỏ gây tội, là kẻ đã hạ cổ nguyên chủ, hơn nữa còn muốn đem việc hạ cổ giá họa cho nguyên chủ.
Chuyện hắn hạ cổ cũng không có khác, cũng chỉ là vì Bạch gia có thể có con nối dõi thiên phú xuất chúng, rốt cuộc là với thiên tư của Bạch Mặc Hành Bạch gia có thể có thêm người kế thừa tốt nhất! Hắn là gia chủ, Bạch gia lại có hài tử có tư chất xuất chúng chẳng phải là vì giúp hắn vẻ vang?
Hơn nữa, nếu nguyên chủ thật sự không bị hạ dược, có thể bình thường sinh được hài tử có thiên tư xuất chúng chỉ sợ cái vị Bạch gia chủ này cũng sẽ không để cho hắn nuôi nấng.
Bạch gia chủ không phải thật sự yêu thương gì hài tử, mà bởi vì có thể giúp hắn vẻ vang nên mới yêu thương.
Mà ở trong lòng Lăng Tử Tịch, hài tử thiên tư xuất chúng thì như thế nào, thấp kém lại như thế nào —— hắn chỉ cầu mong hài tử khỏe mạnh, bình bình an an.
Bạch gia chủ bị Lăng Tử Tịch nói như vậy liền sửng sốt, Lăng Tử Tịch luôn luôn suy sụp vậy mà dám ngỗ nghịch với hắn như thế, dám nói chuyện với hắn như vậy?!
Bạch gia chủ không khỏi tức giận, hiện tại đang ở trong bầu không khí xấu hổ lại thấy Bạch Tiểu Ly nắm tay Bạch Tiểu Tri khập khiễng bước vào.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hai đứa nhỏ, Bạch Tiểu Ly bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy lại không một chút nào luống cuống, âm thanh trong trẻo: “Cha, chấn thương của Tiểu Tri lại nghiêm trọng phải làm như thế nào mới được?”
Lăng Tử Tịch nghe Bạch Tiểu Ly nói xong không khỏi một trận khẩn trương, sau đó hắn nhìn về phía Hạ Hầu Song cùng một nhóm tiểu công tử Bạch gia cười lạnh một tiếng, Tiểu Tri nhà hắn bị thương, bây giờ chính thời điểm tính sổ!
Vì thế Lăng Tử Tịch đi tới trước mặt Bạch Tiểu Ly cùng Bạch Tiểu Tri ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt và giọng nói mang theo đau lòng nói: “Vết thương ở chân lại đau? Cho cha nhìn xem……”
Lăng Tử Tịch xốc vạt áo Bạch Tiểu Tri lên, sắn ống quần hắn lên, liền lộ ra đầu gối bị thương của Bạch Tiểu Tri.
Chỉ thấy đầu gối Bạch Tiểu Tri bị thương đến xanh tím một mảnh, đích thực so dĩ lúc trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, làm người khác nhìn thấy trong lòng liền run sợ.
Đều do mình không có dược liệu tốt làm thuốc trị thương cho Tiểu Tri mới làm vết thương của Tiểu Tri nghiêm trọng thêm, Lăng Tử Tịch ở trong lòng tự trách đồng thời cũng giương mắt nhìn về phía nhóm tiểu công tử đã làm Tiểu Tri bị thương cùng với Hạ Hầu Song.
Nhóm tiểu công tử bị Lăng Tử Tịch nhìn đến trong lòng thấp thỏm, bởi vì chột dạ đều sôi nổi lui về phía sau một bước, Hạ Hầu Song trong lòng bất an, nhớ tới Lăng Tử Tịch ngày đó nói sẽ không để yên mọi chuyện như vậy, Hạ Hầu Song sắc mặt trở nên khó coi.
“Đây là có chuyện gì……?” Bạch gia chủ sắc mặt không vui hỏi.
Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tri bế lên trở lại trên ghế ngồi xuống, để Bạch Tiểu Tri ngồi ở trên đùi mình.
Vu Khư Tông Hoa Phong Ảnh nhìn đầu gối bị thương của Bạch Tiểu Tri, hướng Bạch gia chủ mở miệng nói: “Đầu gối đứa nhỏ này hẳn là bị linh lực đả thương, không giống như té bị thương.”
“Đúng, đúng, lão hủ nhìn thấy cũng không giống.” Bạch gia chủ hướng Hoa Phong Ảnh lộ ra một cái tươi cười, “Lão hủ đang muốn điều tra thử chuyện này.”
Giang Oanh nhìn miệng vết thương trên đầu gối Bạch Tiểu Tri, có chút đau lòng, lấy thuốc trị thương từ chỗ Hoa Phong Ảnh, bản thân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc trị thương cho Bạch Tiểu Tri.
*****************************
Lời của editor: Tiếc nhỉ, Tiểu Hoàng Oanh lại chỉ là một phân thân và cũng kiểu nửa na9 nửa na8 ấy =))), nói tht nếu được chọn một trong 1 trong 2 người phu quân lạnh lùng không quan tâm tới vợ con và phân thân tốt bụng ấm áp biết qtam chăm sóc thì tui sẽ chọn phân thân...!(.
ᴗ .).
Góc spoil: Công sắp xuất hiện và gặp lại vợ và con của mình nhưng chương nào thì chưa rõ!
Hãy bấm vote để hóng cảnh Bạch gia (Công) bị (chính mình) Công vả mặt!!
(Hết chương 9).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.