Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 58: Nàng có muốn cứu ?




Vương Vệ Chi đã xảy ra chuyện!
Hắn rơi xuống tay Tế Uyên, đang bị tế luyện!
Lâm Thu nhanh chóng bắt giữ được hai tin tức này.
Giờ phút này, Ngụy Lương đã ôm nàng, lướt ra hơn ngàn dặm.
Hai bộ hỉ bào dày nặng hoa mỹ màu đỏ sậm đang bay phất phới trong gió, Lâm Thu nghiêng đầu xem Ngụy Lương, thấy trong mắt hắn vẫn còn một lớp băng, môi mỏng tinh xảo hơi hơi nhấp, ấn đường nhíu lại, nhìn không ra là biểu tình gì.
Phảng phất có chút không kiên nhẫn, có chút phiền lòng, có chút tức giận.
Lâm Thu bỗng nhiên nhớ tới cái tai tiếng nào đó của Ma chủ. Đều nói ma chủ coi trọng nương của Vương Vệ Chi, Hoàng Ngân Nguyệt. Nhưng giờ phút này Lâm Thu bỗng nhiên nhanh trí, cảm thấy thái độ của Ngụy Lương đối với Hoàng Ngân Nguyệt hẳn là giống y như hắn giờ phút này nghe nói Vương Vệ Chi xảy ra chuyện.
Lúc này, có phải sẽ biết được hắn cùng với một nhà Vương Vệ Chi có gì đó sâu xa?
Vương Vệ Chi…… Hắn còn sống sao?
Trong đầu Lâm Thu không khỏi hiện lên rất nhiều hình ảnh. Khi ở Bích Ba Đàm, nàng từng nhìn thấy trong ảo cảnh của người chết chi oán, Tế Uyên đã tế luyện những tu sĩ Nguyên Anh kia như thế nào.
Khủng bố, tàn nhẫn, cực kỳ bi thảm.
Quá trình kéo dài lại thống khổ, những tiếng kêu gào của những tu sĩ đó, những khuôn mặt như bị lộn trái lại, kéo dài xuống tận cằm, có thể cảm giác được đau đớn thống khổ đó căn bản không phải là thứ mà nhân loại có thể chịu được.
Lâm Thu không dám nghĩ thêm.
Nàng và Vương Vệ Chi giao tình nói sâu không sâu, nói cạn lại cũng không tính cạn. Trải qua chuyện ở Bích Ba Đàm, nàng đối với Vương Vệ Chi không khỏi có thêm chút đồng tình cùng thương tiếc. Nàng hy vọng hắn có thể vượt qua được cú shock này và trưởng thành lên, sau khi có đủ thực lực sẽ trả thù những cái kẻ gây ra tai hoạ đó.
Đến lúc đó, nàng cũng không ngại giúp hắn một tay.
Thiếu niên khí phách hăng hái, cuồng ngạo không kềm chế được, còn chưa trưởng thành ra bộ dáng trầm ổn đáng tin cậy liền bị vùi dập trêи tay ma đầu Tế Uyên kia, thực sự là quá đáng tiếc.
Nàng nhìn xa phía trước, hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt bốc ra một tia hung ý.
Nàng cũng không lưu ý đến Ngụy Lương đang nhìn nàng.
Được nửa ngày, sắc trời bốn phía rõ ràng đã tối lại khá nhiều, trong không khí nơi nơi chốn chốn đều phiêu đãng ra một màn sương đen dày đặc, một đỉnh núi dấu mình trong màn sương mù, từ xa nhìn lại, cây cối đều là màu xám tro.
Tịch Ma Lĩnh, tới rồi.
Ngọn núi này vốn dĩ âm u thiết lập đầy cấm chế, Ngụy Lương vốn muốn trực tiếp đáp xuống trêи đỉnh núi, không ngờ nó bị bao quanh trong sương đen, lại rậm rạp phủ kín cấm chế, tuy có thể trừ bỏ cực kỳ đơn giản, nhưng mấy lớp cấm chế kia một tầng lại nối tiếp một tầng, nếu gỡ thì như là lột hành tây, không ngừng nghỉ.
Dưới lớp cấm chế cất giấu vô số Oán lực U cơ, mỗi khi phá một tầng cấm chế, Oán lực U cơ liền sẽ điên cuồng xông ra tấn công, dùng tánh mạng ngăn trở bước chân Ngụy Lương. Cấm chế mới cũng sẽ nhanh chóng sinh ra, tuy rằng không kịp tốc độ phá cấm chế của Ngụy Lương, nhưng cũng cản được bước chân hắn một thời gian dài.
Ngoài lớp cấm chế, yên tĩnh không tiếng động.
Tâm Lâm Thu chậm rãi chìm xuống đáy cốc.
Nữ ma nhân báo tin kia nói, tiếng kêu của Vương Vệ Chi vừa lớn vừa thảm thiết.
Giờ phút này lại là một mảnh yên lặng, có phải nghĩa là hắn đã bị Tế Uyên luyện hoá thành công?
Sau khi Ngụy Lương phá hơn trăm tầng cấm chế, kiên nhẫn cũng hao hết, mang theo Lâm Thu lướt xuống dưới chân núi.
Mỗi một bước rơi xuống, đều phảng phất như có huyền cơ ẩn sâu.
Lâm Thu biết hắn đang tìm kiếm cái cấm chế then chốt.
Hai người vòng tới vòng lui, xoay quanh từ trước ra sau Tịch Ma Lĩnh.
Rừng rậm tối tăm, sương đen mịt mùng, đá tảng và bùn đất hôi thối, bia mộ ngả nghiêng …… Từng trận gió âm u thổi quét qua, vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Tâm Lâm Thu vẫn luôn chìm xuống.
Cuối cùng, Ngụy Lương ngừng lại ở một cái bia mộ màu đen đang nửa khép nửa lộ.
Hắn quay đầu đi, nhìn nhìn Lâm Thu, ngữ khí bình tĩnh: “Nếu Vương Vệ Chi đã chết, nàng có khóc hay không ?”
Lâm Thu suy nghĩ một lát, trả lời: “Chắc là sẽ không. Trong lòng ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.”
“Ừ.” Hắn nâng chân chân, không chút để ý mà đạp xuống bia mộ màu đen trước mặt, nói, “Nếu đã chết, cũng là hắn tự tìm, chẳng trách ai.”
Khi giọng nói phát ra, bia mộ đen dưới chân cũng theo tiếng mà vỡ ra!
Sương mù dày đặc phảng phất như bị kinh sợ, kêu lên”Chi chi” thật kỳ quái, nhanh chóng lui về hướng hai bên, một con đường nhỏ trong rừng lộ ra, uốn lượn đi thông vào trong núi.
Bước chân Ngụy Lương không nhanh không chậm, tốc độ tiến lên lại cực nhanh.
Oán lực U cơ sôi nổi tụ tới, dùng tánh mạng muốn ngăn cản bước Ngụy Lương.
Lâm Thu quăng ra bốn đóa hoa sen nhỏ màu vàng nhạt, giục Nghiệp Liên, đem Oán lực U cơ chạm vào hoá thành một chùm bột phấn mài xám đen bay bay bồng —— Oán lực U cơ không phải ma nhân, mà thuần tuý là linh thể của oán niệm.
Ma tộc thích giết chóc thích thấy máu, nhưng cũng sẽ không làm mấy chuyện bát nháo. Bọn họ giống như là dã thú chưa khai linh trí, đi săn là vì bản năng. Trong mắt Lâm Thu, đây cũng không xem là ác, ác chân chính là ma chướng. Cho nên nàng vô cùng tình nguyện giải trừ thống khổ cho bọn họ, cũng không truy cứu bọn họ từ trước đến nay có từng tạo sát nghiệt hay không.
Nhưng ma tu như Tế Uyên vậy thì không giống. Bọn họ vốn không phải ma, vì theo đuổi sức mạnh mà dẫn ma chướng nhập thể, dùng vô số thủ đoạn tàn khốc để hại sinh mạng người khác, làm cho người bị hại thể nghiệm sự thống khổ cùng tuyệt vọng đến cực hạn, kϊƈɦ phát ra oán khí để tăng tu vi của chính mình.
Thủ đoạn hành sự như vậy, chỉ mỗi chữ “Tà” hay “Ác” cũng không đủ hình dung được.
Cho dù có được hút hết ma chướng, người như Tế Uyên vậy sẽ thu tay lại sao? Sẽ không. Loại ác ma này, nên đến địa ngục đợi đi.
Càng đi về phía trước, thế tiến công của Oán lực U cơ liền càng thêm dày đặc. Bên tai đều là tiếng của nữ tử gào thét, anh anh ong ong, ồn ào làm Lâm Thu đau đầu.
Tất cả những Oán lực U cơ này mỗi người đều không muốn sống, một lòng chỉ nhớ thương Tế Uyên đại nhân.
Lâm Thu thực sự có chút không hiểu, nàng nhịn không được hỏi Ngụy Lương: “Mị lực của Tế Uyên thật sự lớn như vậy sao? Vì sao lại có nhiều Oán lực U cơ khăng khăng một lòng vì hắn như vậy?”
Khoé môi Ngụy Lương hơi cong, khinh thường nói: “Trò của yêu quái thôi.”
Lâm Thu nhìn từng dòng U cơ không muốn sống mà nhào lên, vừa phiền lòng, vừa không hiểu chút nào: “Tình yêu nam nữ không đều rất độc chiếm sao? Đây là cái tà thuật hậu cung gì mà có thể làm vô số nữ tử vì hắn chịu chết?”
Ngụy Lương bỗng nhiên cúi người, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Phu nhân hình như đang ám chỉ, ta ‘ làm ‘ còn chưa đủ tốt, không đủ để phu nhân khăng khăng một lòng?”
Lâm Thu: “…… Ta không phải, ta không có.”
Nàng hoảng sợ ngượng ngập nói, cuối cùng thì mặt mũi cũng không còn buồn bực nữa. Ngụy Lương nhìn thấy, hơi hơi cong khoé môi lên một chút, ôm chặt nàng, bỗng chốc thực hiện thuấn di.
Một hang động u ám ẩm ướt xuất hiện ở trước mắt.
“Tới rồi.” Ngụy Lương rũ mắt nhìn Lâm Thu, trong mắt hơi có một tia lo lắng.
“Ta chuẩn bị tinh thần rồi!” Nàng kiên định gật gật đầu.
Lâm Thu xem như cũng có vài phần hiểu biết Ngụy Lương, nàng biết tại chỗ này, dưới tình huống này mà hắn còn có thể mở miệng đùa giỡn, tất là vì sắp sửa liền phải trực diện đối mặt với cảnh tượng thảm thiết nhất, hắn cố ý nói như vậy là muốn điều tiết cảm xúc giùm nàng.
Trong hang động âm u mờ mịt, màu đỏ của hỉ phục tràn đầy ánh sáng đàn di động, phảng phất như một dòng máu chảy ra từ thân thể đã khô cạn từ lâu.
Tay áo Ngụy Lương vung lên, hang động truyền đến một âm thanh rách toạt thanh thúy.
Hắn ôm lấy nàng bước vào trong động, phía sau lưng là băng sương lan tràn, phong bế cửa vào hang động lại, làm cho âm thanh rít gào của vô số Oán lực U cơ kẹt lại ở ngoài động.
Trái tin Lâm Thu như được treo lên, “Thình thịch thình thịch” ‘nhảy, phảng phất như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Bọn họ cứ xâm nhập vào hang động này như vậy, Tế Uyên nhất định đã sớm biết.
Hắn có thể đã chạy trốn rồi, chỉ để lại thi thể Vương Vệ Chi hay không?
Lâm Thu hít vào một ngụm thật sâu.
Hang động này mở rộng ra, bên trong còn rộng hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng.
Đi chưa được mấy bước, Ngụy Lương cùng Lâm Thu liền ngừng bên cạnh một vực sâu —— toàn bộ lòng ngọn núi Tịch Ma Lĩnh này như bị đào đến tận đáy, ma khí hắc ám nặng nề lan tràn, phảng phất nhưng muốn thẳng một đường thông tới địa ngục.
Một hơi thở tà ác cường đại từ phía dưới vực sâu tỏa ra khắp nơi, chỉ cần tiếp xúc liền làm cho nhân tâm kinh sợ.
“Khi ở Bích Ba Đàm, không phải chàng đã huỷ hoại huyết ngẫu của hắn rồi hay sao?” Lâm Thu ngạc nhiên nói, “Chỉ trong một thời gian ngắn ngủn vật, hắn sao có thể dường như càng mạnh hơn so với trước ?”
Sau trận chiến ở Bích Ba Đàm, Tế Uyên liền ẩn nấp hành tung. Chính đạo vẫn luôn luôn truy lùng hắn, nhưng trước sau vẫn không có kết quả.
Hắn căn bản không có cơ hội tạo ra một đại thảm án mới để tấn giai —— lúc trước khi hắn gây nên một hồi hạo kiếp cực kỳ bi thảm như vậy, còn phải mượn oán niệm ngập trời trong Bích Ba Đàm kia, phải tu luyện đại thuật Trăm Anh Hàng Huyết lên đến bảy thành. Hiện giờ Huyết Ngẫu đã bị hủy, hắn lại không có cơ hội giết hại nhiều Nguyên Anh tu sĩ đến như vậy, sao tu vi không những không lùi mà còn tiến tới?!
“Vương Vệ Chi.” Mặt Ngụy Lương ngưng sương.
Trái tim Lâm Thu thót lại thật mạnh.
Ngụy Lương vừa nói xong, nàng cũng cảm giác được. Cái cổ hơi thở này tuy rằng tà ác đến cực điểm, nhưng lại mang cảm giác quen thuộc nhàn nhạt.
Không phải Tế Uyên, mà là Vương Vệ Chi!
Cho nên…… Vương Vệ Chi rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ngụy Lương ôm lấy nàng, thẳng tắp nhảy vào vực sâu không đáy trước mặt.
Hắn cũng không thi triển bất luận phép thần thông gì, chỉ là mặc kệ thân hình tự nhiên rơi xuống phía dưới.
Phía dưới, ẩn ẩn truyền đến tiếng gió.
Càng đi xuống, mùi tanh càng thêm gay mũi. Lâm Thu đem hoa sen nhỏ dùng để dò xét ném m xuống.
Dưới vực sâu vô tận kia, lại là một biển máu!
Tâm niệm Lâm Thu vừa chuyển, giục Nghiệp Liên, làm cho hoa sen nhỏ trinh thám của nàng thử rút ma chướng từ trong biển máu kia ra.
Không ngờ vừa tiếp xúc với máu, trong thức hải liền truyền đến đau nhức như kim đâm.
Hoa sen trinh thám của nàng, ngay lập tức liền phồng to lên và nổ tan tác!
Lâm Thu hít hà một hơi, không tự giác nâng tay lên che ư trán.
Ngụy Lương ôm nàng thật mạnh vào trong lòng, nói: “Đừng nhúc nhích, để cho ta.”
Lâm Thu: “……” Những lời này phảng phất như đã nghe qua ở nơi nào đó không lâu trước đây.
“Nếu nhìn thấy ảo giác, đừng kinh hoảng. Ta ở đây.” Thanh âm hắn vẫn thanh lãnh bình tĩnh.
“Chỗ này là chỗ nào?”
“Địa Chi Ngân.”
Địa Chi Ngân?
Càng đi xuống, Lâm Thu càng cảm thấy không thích hợp. Hai người đã rơi tới nơi mà hoa sen trinh thám của nàng mới vừa tiếp xúc đến biển máu, nhưng dưới chân vẫn chỉ có một màn đen tối.
Biển máu đi đâu mất rồi?
Ngụy Lương ôm lấy nàng, biểu cảm vẫn không chút để ý.
Hai người tiếp tục rơi tự do.
Lâm Thu có thể cảm giác được, khoảng cách với cái hơi thở tà ác khủng bố kia đang dần dần thu ngắn lại.
Nhìn theo cái chiều sâu này mà nói, chỉ sợ đã đi đến lòng đất rồi đi?
Nhưng mà nơi này độ ấm cũng không cao, vách đá phía sau vẫn vừa ướt vừa đen tối. Sau khi tu sĩ đạt đến Nguyên Anh, có thể có thêm một loại “thị giácl khác để nhìn thấy rõ vật trong bóng đêm ——
Thông qua nguyên anh trong cơ thể, cùng với cảm ứng linh khí dày đặc trong thiên địa, khi nhìn phía nơi nào, nguyên anh liền sẽ thu thập hết linh khí tương cảm rồi chuyển hoá thành tin tức, sau đó biểu hiện dưới dạng “thị giác”, hiện ra trước mặt tu sĩ.
Linh khí có thể cảm ứng được tất cả phương hướng cùng mùi vị, nói cách khác, tu sĩ Nguyên Anh chẳng những có thể nhìn được đoá hoa ở thật xa, còn có thể ngửi được mùi hương của nó, có cảm giác như sờ được đến cánh hoa.
Loại cảm giác này vừa nghe cảm thấy thực huyền ảo, kỳ thật chẳng qua là nhận biết thông qua nhiều loại linh khí mà thôi, giống như dơi có thể lợi dụng sóng siêu âm để dò xét địa hình vậy.
Lâm Thu ngửi ngửi, phát hiện trêи vách đá không có mùi lưu huỳnh.
Chẳng lẽ nói, nơi này cũng không phải thật sự là nơi dưới lòng đất?
Địa Chi Ngân, là cái gì?
Tiếng động bên dưới khi gần khi xa.
Giờ phút này, nàng đã bị Ngụy Lương ôm ở trước ngực, một cánh tay của hắn ôm lấy vai nàng, tuy động tác đơn giản nhưng lại cho nàng cảm giác vô cùng an toàn.
Chóp mũi là hơi thở của hắn lượn lờ, trán chống vào khuôn ngực kiên cố vững chải, tuy rằng cách một tầng y phục tinh xảo dày nặng, nhưng hơi ấm của hắn vẫn cứ vây quanh nàng, trong nháy mắt, Lâm Thu không khỏi nổi lên một cơn mệt mỏi cùng ý muốn ỷ lại không muốn xa rời, muốn cùng hắn cứ ôm nhau rơi xuống như vậy, thẳng đến địa lão thiên hoang.
Suy nghĩ đột nhiên ngưng lại.
Có cái gì đó ngoài ý muốn đột nhiên tiến đến.
Lâm Thu nghe thấy được tiếng gió. Nàng ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy một thi thể vô cùng to lớn, nặng nề hướng về phía hai người đánh úp lại.
Thi thể này giống như bị ngâm một vạn năm rồi. Nó không thối rữa đi mà giống như trương phồng lên, làn da bị căng đến trong suốt sưng múp, cánh tay lớn cỡ cả người Lâm Thu vậy. Bên dưới da là nước mủ bốn màu vàng, xanh, đỏ, đen.
Nó dang hai tay, mặt cúi xuống, dẫn theo hơi gió tanh tưởi hướng về phía hai người, khoảng cách càng lúc càng kéo gần.
Khuôn mặt sưng phồng lên đến mức ngũ quan mơ hồ không rõ, hai tròng mắt thật lớn gần như lọt khỏi hốc mắt, tràn qua hai bên trái phải, như là mắt chuồn chuồn.
Đột nhiên thấy một thứ ghê tởm khủng bố như vậy, phản ứng đầu tiên của Lâm Thu thế nhưng không phải là lo cho an toàn sinh mệnh, mà là cái thứ này ngàn vạn lần đừng đổ lên trêи người nàng nha !
“Ngụy Lương…… Đây là ảo giác sao?” Lâm Thu hít môt ngụm khí lạnh, túm túm xiêm y hắn.
“Không phải.” Âm thanh hắn từ lồng ngực truyền ra, có vẻ vô cùng trống trải âm trầm.
Trái tim Lâm Thu bỗng nhiên căng thẳng.
Nàng cảm giác được ngữ khí của hắn thực không thích hợp, vội vàng nâng mắt lên nhìn hắn.
Khi ánh mắt xẹt qua hầu kết của hắn, nàng nhìn thấy nó giật giật, thanh âm sâu kín từ trêи đỉnh đầu phiêu phiêu xuống dưới: “Ta mới là ảo giác a……”
Da đầu Lâm Thu “ba” một tiếng, muốn nổ tung.
Nàng nhìn thấy hắn nâng một bàn tay nổi lên đầy mạch máu màu đen, từng chút một bóp cổ nàng.
Trêи bàn tay đó là những móng tay cực dài, xoay kín cổ của nàng, móng sắc như kim loại ma sát vào với nhau, phát ra âm thanh làm người ê răng.
Nàng cũng không khỏi cảm thấy hít thở không thông.
Hắn cưỡng ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng nhìn thấy, trêи gương mặt tuấn mỹ vô song kia cũng đang phủ kín những mạch máu đen, chúng nó nhô lên từng sợi từng sợi như muốn xông ra khỏi da, chậm rãi mấp máy, làm người sợ hãi đến cực điểm.
Nàng không khỏi nhẹ nhàng hít ngược một hơi khí lạnh.
Hắn hơi hơi dùng sức, nàng dần dần thở không nổi, không tự giác mở miệng ra, trong cổ họng tràn đầy tiếng nghẹt hơi thống khổ.
“Ta như vầy…… Nàng sợ không.” Hắn hỏi.
Nàng thấy khóe môi hắn hiện lên nụ cười giả tạo. Nàng cảm giác được mạch đập bên gáy của mình đang nhảy lên lụp bụp, yếu ớt dần dưới những ngón tay của hắn.
‘ là ảo giác. ‘ Lâm Thu nói với chính mình, ‘ tin tưởng Ngụy Lương. ‘
Một khắc trước nàng còn dựa vào trong ngực hắn, nàng không tin có cái gì có thể cướp người từ trong lòng hắn ra được.
“Hử? Nàng có sợ không? Ta như vậy…… Nàng có sợ không?”
Hai bàn tay hắn tiếp tục co rút lại. Lâm Thu cảm thụ sâu nhất là tiếng ma sát ken két của mấy móng tay ở sau đầu mình. Rít lên như là dùng móng tay cào vào trong bảng đen vậy, làm người khó chịu.
Đầu nàng có chút choáng váng.
Nàng không tự giác há miệng ra to hơn nữa, như là mấy con cá mắc cạn sắp chết, mồm há to thở gấp hút không khí nhưng lại không có không khí tiến vào phổi bao nhiêu.
Hắn cúi người, hôn xuống.
Môi trắng bệch, nụ cười dữ tợn, đôi môi há mở để lộ hàm răng đen thui cùng với lưỡi.
Hít thở không thông làm cho thân thể của nàng nhẹ nhàng run rẩy, nàng mạnh mẽ ấn xuống phản kháng của bản năng, nhắm hai mắt lại.
“Không sợ.” Thanh âm nàng như vỡ thành mảnh nhỏ, “Chàng trông như thế nào, ta đều không sợ. Chỉ cần là chàng, Ngụy Lương.”
Nàng không khép được miệng, hơi hơi phun lưỡi ra, cũng không biết hắn có thể nghe rõ tiếng mình nỉ non hay không.
Khi môi hắn rơi xuống trêи môi nàng, một dòng không khí mới mẻ bỗng dưng dũng mãnh xong vào phổi nàng, nàng kịch liệt ho khụ lên.
Trong đầu chợt như sáng rọi. Mãi đến giờ phút này, nàng mới ý thức được trêи cổ mình không có cái tay đen nhánh nào.
Nàng chỉ là bị rơi vào ảo giác, tự mình nín thở, tự cắt đứt nguồn không khí của mình.
Ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy trong mắt Ngụy Lương đồng thời có băng và lửa thiêu đốt.
Hắn vẫn một tay che chở vai nàng, tay áo bên kia vẫn không ngừng lay động ở trong gió. Mỗi khi xẹt qua một hình cung, liền có tiếng rách nát thanh thúy trong bóng đêm nổ tung.
“Hừ, đây không phải là ngươi tâm tâm niệm niệm muốn tạo ảo giác cho nàng ta hay sao, ngươi đánh ta làm cái gì? Đồ không có lương tâm, nếu không phải ta ra tay, cái tên huyết nhân nho nhỏ kia đã sớm chạy thoát rồi……” Một lời nói nhỏ nhẹ nỉ non tràn ngập toàn bộ không gian hắc ám.
Là một giọng nữ, mị hoặc đến cực điểm, làm da đầu người phát run lên.
“Muốn chết.” Giữa hai kẽ răng Ngụy Lương rít ra hai chữ.
Lâm Thu chưa bao giờ nghe Ngụy Lương dùng ngữ khí đáng sợ vậy nói chuyện.
“Hừ hừ, ta mới không thèm để cho m ngươi đánh đâu, hung dữ như vậy, muốn hành hạ thê tử sao? Tới đây nha, ta ở Thiên Chi Cực chờ ngươi trở về, phu quân tốt của ta, ngươi chung quy cũng muốn về với vòng tay của ta thôi…… Ta không ngại ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đâu, dù sao chơi chán rồi ngươi liền bỏ đi thôi……”
Ngữ khí ái vị đến cực điểm.
Một tiếng kim loại gãy cực réo rắt vang lên, giọng nữ đột ngột biến mất.
Lâm Thu còn chưa lấy lại tinh thần, mặt của Ngụy Lương đã dán thật mạnh lên.
Hắn cọ cọ gương mặt nàng, dùng lực lượng băng lạnh cường đại rót vào trong thân thể của nàng, giúp nàng phục hồi như cũ. Thanh âm hắn trầm thấp, đè nén tức giận, “Đừng tin.”
Lâm Thu đã điều tiết tốt hô hấp hấp, giọng nói nàng vẫn có chút khàn khàn, khi mở miệng nói chuyện, yết hầu khô héo có chút đau đớn, nàng cười nói, “Chàng đã nói, cưới vợ thực quá phiền toái, một lần là đủ rồi. Ta tin chàng.”
Ngụy Lương đối đãi nàng tốt bao nhiêu, mắt không mù đều có thể nhìn thấy được. Tuy rằng giữa nàng cùng Ngụy Lương tình cảm còn không tính quá thâm sâu, nhưng cũng không phải tùy tiện một người nhảy ra, dăm ba câu liền có thể châm ngòi.
“Ừ.” Hắn phảng phất cũng không biết nên nói cái gì, trong lồng ngực rầu rĩ phát ra một tiếng thở dài.
“Thiên Chi Cực.” Lâm Thu nhẹ giọng hỏi, “Đó là…… nơi mà chàng từ đó tới đây sao?”
“Ừ.” Bàn tay Ngụy Lương nhẹ nhàng xoa mái tóc đen sau đầu nàng.
Thiên Chi Cực, Địa Chi Ngân.
Lâm Thu ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy cái thi thể nặng nề kia đang rơi xuống lúc nãy đã biến mất vô ảnh.
Ngay sau đó, nàng nghe được dưới chân truyền đến tiếng gió.
Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy đó là biển máu vô bờ, thế nhưng lại gần trong gang tấc!
Trêи biển máu này, có treo một người.
Cả người đỏ đậm, máu kϊƈɦ động ngưng tụ thành khuôn mặt anh tuấn, nửa trạng thái dịch nửa trạng thái cố định, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, người này đúng là Vương Vệ Chi.
Không, hắn đã không còn là người.
Đây là một Huyết Ngẫu, một con rối máu với bộ dáng của Vương Vệ Chi.
Tà khí tận trời, mùi máu tươi xông lên làm người muốn phát ngất.
Con ngươi Lâm Thu co chặt, khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm Huyết Ngẫu Vương Vệ Chi. Dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn, trong biển máu sóng gió bên phía dưới, có cái gì đang chìm chìm nổi nổi.
Tập trung nhìn vào, đúng là xác chết của Vương Vệ Chi.
Hắn ngẩng mặt lên trêи mặt nước, hai mắt tức giận mở to, khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm. Bụng có một lỗ thủng to cỡ miệng chén nhỏ đang hư thối, làn da trắng bệch khô khốc, trong cơ thể đã không con một giọt máu nào.
Nhưng hắn đến chết vẫn không khuất phục.
Trêи mặt hắn không có chút nào sợ hãi, đau nhức tra tấn không phá hủy được ý chí hắn, nhưng mà ý chí có kiên cường cũng không thể giúp hắn thoát khỏi kết cục tử vong.
Tế Uyên đang nổi bên cạnh xác chết của hắn.
Vẫn một thân xiêm y đỏ thẫm như cũ, trêи mí mắt không phải là phấn mắt màu đỏ tinh xảo như trước, mà là hai vệt máu cho ngón tay quẹt lên, từ mí mắt kéo dài đến trong tóc mai.
“A,
ha hả a……” Nhìn thấy Ngụy Lương, Tế Uyên liền cười dữ tợn, “Tha thứ cho mắt ta vụng về, vậy mà nhầm lẫn ma chủ đại nhân thành Kiếm Quân, thật là quá thất lễ!”
Ngụy Lương không thèm nhìn hắn, tầm mắt lạnh như băng, dừng lại trêи người huyết ngẫu Vương Vệ Chi Huyết.
Tế Uyên tà mị cười xấu xa: “Ma chủ đại nhân mượn xác hoàn hồn, chết đi sống lại, thân làm thuộc hạ, nhất định phải chuẩn bị một phần đại lễ, hiếu kính đại nhân nha!”
Nhìn thấy Lâm Thu trong lòng ngực Ngụy Lương, hắn không hề làm bộ làm tịch thể hiện ra ý “sợ hãi” như trước nữa, mà nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt lướt qua, không hề nhìn nàng.
Hắn không còn sợ hãi, là bởi vì Huyết Ngẫu đã đại thành.
Trong nguyên tác, khi Huyết Ngẫu đại thành, ngay cả Ngụy Lương cũng không thể chống cự. Huống chi nơi này không biết sao lại là biển máu ngập trời, có thể nói tình huống ở nơi quỷ dị này lại có thể gặp Huyết Ngẫu cùng thực lực Huyết Ma, năng lực của bọn chúng lại càng tăng vọt đến bao nhiêu.
Tâm niệm Lâm Thu vừa động, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này chính là ‘ Địa Chi Ngân ‘ sao?”
“Ừ, biên giới.” Ngụy Lương giống như lười nhác nhàn nhã, trong mắt lại đã hiện lên một tầng sương trắng.
Lời còn chưa dứt, liền thấy trêи mặt Tế Uyên đọng lại một nụ cười xấu xa, khuôn mặt tà mỹ trở nên cứng đờ, một khe hở băng sương chậm rãi từ trêи thái dương lộ ra.
Ngụy Lương vừa ra tay, đã dùng sát chiêu chí cường.
Người này đánh nhau là không để ý cái gì phong độ quân tử, nói động thủ liền động thủ. Tế Uyên cho rằng nhiều ít gì thì cũng phải cùng hắn nói hai câu tàn nhẫn, ai ngờ một câu chưa ra mà đã xuống tay tàn nhẫn rồi.
May mà bên dưới thân thể hắn là biển máu ngập trời, thân thể hắn bỗng nhiên rơi xuống, hóa thành một bãi máu đen đặc, thấm vào trong biển máu vô biên.
Đồng thời, Huyết Ngẫu động!
Chỉ thấy huyết ngẫu mang bộ dáng Vương Vệ Chi há to miệng, từ môi bắt đầu rung lên bần bật, dưới ảnh hưởng của rung động, thân thể nửa trạng thái dịch nhanh chóng hóa thành một cơn lốc xoáy hình người to lớn, lấy tốc độ mắt thường khó có thể bắt giữ, đột nhiên đánh úp về phía phía Ngụy Lương cùng Lâm Thu.
Ngụy Lương một tay nâng lên, chỉ thấy trước người Huyết Ngẫu không ngừng xuất hiện một kết giới băng sương tinh xảo huyễn mỹ, Huyết Ngẫu vừa đụng phải, kết giới liền rách nát, phát ra tiếng băng vỡ vựng thanh thúy.
Đồng thời, bên ngoài thân thể Huyết Ngẫu cũng ngưng đọng một tầng sương trắng.
Chỉ thấy cái miệng máu rung động liền ào ào lưu chuyển, trong khoảnh khắc, màn sương trắng tụ bên bên ngoài thân thể nó liền được giải trừ trạng thái đông lạnh.
Huyết Ngẫu dần dần tới gần.
Tế Uyên trong biển máu lại một lần nữa ngưng ra thân hình.
Lúc này đây, hắn đem cả người máu tươi đều nhét vào xác chết của Vương Vệ Chi.
Giống như “Vương Hàn Lệnh” bên trong bí cảnh của Hoang Xuyên khi đó, Tế Uyên hình thù kỳ quái vặn vẹo thân thể Vương Vệ Chi, hao hơi tổn sức lôi kéo lại thịt nát xung quanh cái lỗ to trêи bụng kia, phảng phất muốn đem thân mình tu bổ lại cho hoàn hảo.
“Ma chủ đại nhân ——” Tế Uyên kéo âm điệu thật dài, dùng giọng của Vương Vệ Chi nói, “Vốn dĩ, thủ hạ trung thành của ngươi, cũng chính là bổn tọa ta, muốn chế tác ngươi trở thành Huyết Ngẫu chủ, ai ngờ, giữa trời đất này vậy mà tìm không được hơi thở của đại nhân ngươi, bổn tọa cho rằng ngươi đã Quy Khư, còn thương cảm thật nhiều hết mấy ngày……”
Hắn làm bộ làm tịch quẹt quẹt mắt: “Nếu sớm biết ngươi đoạt xá Ngụy Lương, ta đây sao lại có thể nhìn trúng thân thể thứ nhãi nhép như Hoàng Ngân Nguyệt và Vương Dương Diễm? Cho dù phải trả giá cả tánh mạng Tế Uyên ta, cũng phải tới tìm ngươi bằng được. Hiện tại biết làm sao bây giờ, ta đành chọn Vương Vệ Chi, chỉ có thể cô phụ đại nhân, đưa ngươi đi chết nha!”
“À đúng rồi,” Tế Uyên vươn một ngón tay, chỉ chỉ giữa trán mình, “Tiểu tử này thật là ngu ngốc muốn chết. Bổn tọa chỉ là thả chút tin tức, nói Vương Dương Diễm đang ở Tịch Ma Lịch, vậy mà hắn lại đùng đùng chạy tới cửa, còn định giết cha, ôi thật là cười chết bổn tọa!”
Lâm Thu mím môi thật chặt, không để ý tới Tế Uyên đang lầm bầm, chỉ lưu ý trận chiến của Ngụy Lương cùng Huyết Ngẫu.
Bốn đóa hoa sen vàng nhạt nhỏ liên tục chuyển động bên ngoài cuộc chiến, thay Ngụy Lương cảnh giới, đề phòng bị Tế Uyên đánh lén —— tuy rằng Nguỵ Lương chưa chắc cần nàng hỗ trợ.
Nàng phát hiện, Ngụy Lương đối với con Huyết Ngẫu này, rõ ràng là thủ hạ lưu tình.
“Thu nhi,” hai tròng mắt hắn trắng bệch, thanh âm hơi có chút do dự, “Vương Vệ Chi còn một đường sinh cơ, nàng có muốn cứu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.