Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 83: Không thể là em




P/s: Không muốn làm cách này đâu, mà thôi, kệ
~
P/ss: Truyện có nguồn gốc là Wattpad, mọi nơi NGOẠI TRỪ Wattpad, Diendan, ra đều là ĐĂNG KHÔNG XIN PHÉP (như, thich, metruyen, v..v..), đề nghị mọi người ủng hộ những nơi đã xin phép và tẩy chay những thành phần mặt dày, dù cho ta rất dễ tính nhưng không xin phép chính là không tôn trọng ta, cho nên thật ngại quá, đăng lên đây cho mọi người cùng biết ~ ai phản đối hay không thích ta làm thế này cũng không sao, ta không quan tâm, chửi gì cứ chửi, ta dỗi! QAQ~~
Sau khi đưa Mạc Linh về nhà, Hoàng Ngôn Đằng lấy lý do bận việc công ty, cùng với Khương Thành Quan đi trước.
Mạc Linh chưa nhận ra điều gì, gật đầu rồi quay vào nhà, cô muốn thử quần áo lần nữa, chọn xem nên mặc bộ nào thì hợp nhất đây.
Xe cả hai dừng lại trước cửa Mạc thị, Khương Thành Quan hậm hực bước vào trong, không chờ tiếp tân mở miệng liền hỏi trước.
“Bạc Ngưng Thần đang ở đâu?” Thanh âm rất khó chịu.
“Tổng giám đốc còn đang họp...” Nhân viên tiếp tân bị khuôn mặt như hung thần của hắn dọa ngây người, lắp bắp trả lời.
“Nói hắn mau đến gặp...”
“Cảm ơn, chúng tôi sẽ lên phòng chờ, nhờ cô báo với Bạc tổng một tiếng, Hoàng Ngôn Đằng đang chờ hắn.” Hoàng Ngôn Đằng cướp lời Khương Thành Quan, đẩy hắn đi vào trong thang máy riêng cho tổng giám đốc.
“Cái gì đây? Cứ nói thẳng là được rồi, đều là nam nhân cần gì vòng vo!” Khương Thành Quan khô khan hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là “phép lịch sự trong giao tiếp“.
“Hừ, có nói ngươi cũng không hiểu, yên lặng chờ đi.” Hoàng Ngôn Đằng khinh thường cùng tên trẻ con như Khương Thành Quan nói, phất phất tay tỏ vẻ “Ngươi là đồ ngốc“.
“Ngươi!!” Khương Thành Quan tức đến đỏ cả mặt, nhưng xét lại tình hình hiện tại không nên tự làm khổ mình, cuối cùng nhịn lại cái gì cũng không nói.
Vừa vào đến phòng tổng giám đốc, Khương Thành Quan hung hăng ngồi phịch xuống ghế sô pha lớn trong phòng, cả người đều tản ra áp suất thấp chứng tỏ hắn đang rất không vui.
Hoàng Ngôn Đằng mệt mỏi ngồi xuống ghế đối diện, ôm mặt từ chối cho ý kiến. Sao hắn lại phải đi cùng cái tên ngây thơ này chứ?
Thật ra cái tên suốt ngày giả ngu ăn đậu hũ như ngươi không có quyền nói người khác ngây thơ!! ←_← Đây là ai loạn xông vào a?
Không lâu sau đám người Bạc Ngưng Thần cũng vào đến. Mỗi người tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, vây quanh bàn trà nhỏ.
“Kết quả thế nào rồi?” Kanato Ken thần sắc ngưng trọng, hắn vẫn là có chút mơ hồ với Mạc Linh hiện tại.
“Còn thế nào nữa! Hoàn toàn không phải! Nữ nhân đó tuyệt đối không phải Linh!” Không chờ Hoàng Ngôn Đằng lên tiếng, Khương Thành Quan đã vỗ bàn giành nói trước, thái độ khó chịu không cần nhìn cũng biết.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh dị thường.
“Quả nhiên...”
Người lên tiếng đầu tiên là Lâm Hoài Nam, hắn đưa tay xoa cằm, vẻ mặt trầm tư nhưng tuyệt không có kinh ngạc.
“Là thật sao?” Đồng Phù hỏi lại lần nữa.
“Là thật, nữ nhân đó không phải là người chúng ta biết.” Hoàng Ngôn Đằng khẳng định.
“Nếu là vậy... Linh nhi hiện tại đang ở đâu?” Kanato Ken đưa ra nghi vấn.
Lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
“Hay là Linh bị bắt đi khi chúng ta không chú ý?” Đồng Thanh không xác định lắm về việc này.
“Không có khả năng.” Bạc Ngưng Thần lập tức phủ định.
Trong suốt thời gian cô hôn mê, họ luôn phân công canh chừng cô, chưa từng để cô một mình, làm thế nào có khả năng bị bắt đi.
Đồng Thanh cũng biết điều này không khả thi, tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.
“Ta thấy...” Châu Quang Khải từ đầu không lên tiếng chợt mở miệng “Linh hiện tại, rất giống với trước khi em ấy rơi xuống hồ.”
Không khí nháy mắt trở nên quỷ dị.
Không ai nói nữa, nhưng trong đầu bọn hắn đều suy nghĩ về việc này. Rất nhanh đã có một đáp án có thể giải thích tất cả sự kì quặc này, nhưng đáp án này lại vượt qua khoa học mà con người luôn tin tưởng.
Linh, vốn không phải là Mạc Linh, mà Mạc Linh thật sự, hiện tại đang ở nhà, còn Linh, biến mất.
Đáp án khẳng định này khiến bọn hắn ăn không tiêu, đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, cũng nhận được sự kinh hãi tương tự trong mắt nhau.
Linh của họ, có thể đã biến mất rồi...
Trong lúc bên này đang diễn ra một cuộc họp bí mật mang tính chất huyền huyễn, Linh nhi bên này lại đang nhìn Mạc Linh... tắm rửa.
Tuy là có chút biến thái, nhưng đây là do Mạc Linh đặt ra, Linh nhi phải luôn quan sát từng hành động cử chỉ của Mạc Linh, vì vậy mà ngay cả việc tư như tắm rửa hay... ừm, ba cái gấp của đời người ấy, cô đều được xem rất kĩ càng.
Không thể không nói, câu nói linh hồn thay đổi thì khí chất con người cũng thay đổi đúng là không ngoa, bình thường cô tắm rửa cũng đâu có gì lạ, nhưng sao nhìn Mạc Linh lại có cảm giác như đang xem phim có cảnh tượng cấm thiếu niên thiếu nữ chưa gắn mác 18 tuổi nhỉ...
Mà có lẽ ngay cả Mạc Linh cũng không biết mình bị rình coi đâu, nhìn bộ dạng thong thả hưởng thụ kìa, thật sự là ghen tị muốn chết a... Bao nhiêu ngày rồi cô chưa được tắm a? Đều nhanh quên rồi... QAQ~
“Màn hình đại nhân, ở đây có thể tắm sao?”
“...” Màn hình khẽ lắc lư, thể hiện sự phủ định của màn hình lớn.
“Thật là bất tiện, màn hình đại nhân à, ngươi cần thăng cấp rồi đó, nếu gặp phải người bị bệnh sạch sẽ chẳng phải ngươi sẽ bị... chết sao?~”
“...” Vì sao lại tạm dừng ở đó vậy... cảm giác nếu biết được nhất định sẽ mất đi cái gì đó...
Cô không ngừng than vãn ca cẩm, nhưng màn hình lớn ngoại trừ run run lên hay lắc lư một chút ra, cũng không có phản ứng gì khác, xung quanh vẫn một mảnh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng nước ồ ạt từ trong màn hình truyền tới.
“Thôi vậy, ta ngủ một chút, khi nào đến khúc hay báo ta một tiếng.” Cô nói xong liền cuốn chăn tiếp tục ngủ.
“...” Tỷ tỷ à! Ngươi vừa mới tỉnh dậy thôi mà, sao có thể ngủ được như vậy chứ hả!
Về phần Mạc Linh đã tẩy sạch cơ thể, dùng nước hoa thơm phức hun khắp người, cảm thấy mỹ mãn mới bước tới cửa, nhẹ nhàng kéo cửa ra một khe nhỏ, sau đó hài lòng nằm lên giường, dùng phong cách siêu cao quý siêu tao nhã nhắm mắt chờ đợi.
Mạc Linh cô không tin bọn họ trắng đêm không về! Mỹ nhân ở nhà, còn mang theo lời mời ý nhị như vậy, không vồ đến ăn sạch thì không phải đàn ông rồi.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, bọn hắn thật sự là trắng đêm không về, Mạc Linh cũng chỉ nằm đợi được một lúc đã ngủ quên mất, lăn lộn trên giường không còn chút hình tượng mỹ nhân nào.
..............................................
“Ai nha, đúng là siêu cấp mỹ nữ a, đi ngủ còn trang điểm như vậy, định dùng nước hoa tự sát hay sao?” Linh nhi nhăn mũi, châm chọc cười, phẩy phẩy tay chán ghét như thể mùi nước hoa đang quanh quẩn ở chóp mũi cô vậy.
“...” Đại tỷ à, đây gọi là ganh tỵ đó...
Màn hình lớn cảm thấy, cả cuộc đời làm chức năng truyền tin trong thời gian “thỏa thuận giữa hai linh hồn” của nó, gặp qua vô số loại người, có người biết mình đã chết thì đến hình còn không xem đã bù lu bù loa lăn lộn đầy đất đòi công bằng, có người lại lạnh nhạt ra vẻ tao nhã không màng sự đời nữa, dứt áo ra đi, nhưng loại người vừa xem phim một cách hưởng thụ còn vừa thể hiện ra hàng loạt biểu cảm phong phú như cô vậy, đúng là lần đầu tiên gặp.
Ngẫm lại, cũng là lần đầu tiên có người nghiêm túc “thưởng thức” nó như vậy, cho nên chiều cô một chút cũng được.
“Màn hình đại nhân, ngươi đang run kìa, có cần ta cho mượn chăn không?” Linh nhi tốt bụng đề nghị, nghĩ một hồi lại mở chăn ra, thô bỉ cười “Hay là ngươi vào đây với ta đi.”
Nó nghĩ lại rồi, chiều chiều cái rắm a!
Tác giả có lời muốn nói:
Ây, khi nào mới hết đây, sao càng viết càng thấy dài thế này ô ô ô ~~ QAQ
Nhân tiện, từ mai ta bắt đầu đi làm rồi, ta sẽ tranh thủ ra truyện vào sáng hoặc là khuya, nói chung đừng ai hối nhé, ta cũng muốn nhanh kết nhưng mà cái tay nhanh hơn cái đầu, đầu muốn kết mà tay thì vẫn đánh chữ vèo vèo =))
Tuôi chán lắm rồi! Tuôi bỏ việc!
(o≧口≦)o≪≪≪
Đi ăn khuya ~ ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.