“Thư kí Mạc, Bạc tổng gọi cô kìa.” Thư kí Chung ôm khuôn mặt dào dạt xuân tình xuất hiện.
“Được, đợi một lát.”
Mạc Linh đã quen với xưng hô của Chung Nhật Khải, bảo hắn đổi cách gọi hắn thà chết không chịu, cô đành tùy ý hắn. Dọn dẹp bàn lại một chút, lưu lại tài liệu xong cô mới đứng dậy.
“Linh, cẩn thận với cái tên đó đấy.” Đồng Thanh vẫn nhớ thân phận hiện tại, cắn răng nói.
Nếu hắn rời khỏi Mạc thị thì hắn có thể kế nghiệp cha hắn, tiếp quản Đồng thị, không cần kiêng dè mà đi theo cô, nhưng ở lại đây làm một nhân viên quèn thì được ngồi gần bên cô hơn, giữa hai quyết định khó khăn này, hắn luôn không biết nên làm thế nào.
Đi hay không đi, đó là một vấn đề.
Mạc Linh tất nhiên không biết Đồng Thanh rối rắm chuyện gì, gật đầu với hắn liền đi theo Chung Nhật Khải.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
“Bạc tổng, ngài gọi tôi?” Mạc Linh lịch sự lên tiếng.
Mạc Linh tác phong nhanh nhẹn, bước chân tới cách bàn làm việc của Bạc Ngưng Thần khoảng một mét liền dừng lại. Từ vị trí này có thể giúp cho khoảng cách hai người không quá xa nhưng cũng không đủ để hắn vừa vươn tay là chạm đến cô, rất an toàn.
“À, không có gì, muốn hỏi em đã hoàn thành thiết kế cho thương hiệu mặt hàng mới nhất của chúng ta chưa?” Bạc Ngưng Thần hai tay chống cằm, cau mày nhìn bộ dáng đề phòng của cô.
“Bản thiết kế đó sao? Đã xong rồi, nhưng còn chờ tôi hoàn thành xong vài chi tiết nhỏ nữa sẽ cho ngài xem.” Nhắc tới công việc cô liền hưng trí bừng bừng, càng thêm cẩn thận.
“Sao em lại đứng xa như vậy?” Hắn không chút nào che giấu bất mãn.
Mạc Linh nhìn hắn một chút, lại nhìn khoảng trống giữa hai người, rất tự nhiên lại lùi thêm một bước.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.” Bình tĩnh cúi đầu.
“...” Bạc Ngưng Thần rất muốn nắm lấy cái tên vô tâm đối diện, hung hăng mà dày vò một phen, cho cô chỉ có thể yếu ớt dựa vào hắn “Giữa anh với em, chỉ có công việc thôi sao?”
“Không, quan hệ bạn bè, quan hệ hôn phu hôn thê chưa xác định, hẳn là như vậy.” Cô giơ hai ngón tay đối diện hắn “Tuy nhiên, việc công là việc công, việc tư là việc tư, tôi không chấp nhận việc bản thân bị quấy rầy chỉ vì ngài 'quan tâm' đến công việc của tôi.”
“Em thật là nhẫn tâm.” Hắn thở dài, nhưng tức giận đã bị một câu 'hôn phu hôn thê' của cô đánh bay tận chín tầng mây “Vậy được rồi, trưa nay chắc là em ăn cùng với bạn nhỉ? Tối nay gặp em sau.”
Bạc Ngưng Thần biết lấy lui làm tiến, đối với cô quá cường thế cô càng phản kháng quyết liệt, trái lại, dùng thái độ mềm mỏng dỗ dành cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đại khái thì Mạc Linh chính là loại người ăn mềm không ăn cứng đi.
Đối với lời nói của cô hôm nay, hắn đủ yên tâm rồi, tạm xem nhẹ cụm từ “chưa xác định” đi thì càng thêm hoàn mỹ.
Mạc Linh gật đầu, xoay người đi đến cửa. Khi vừa mở cửa ra, cô lại đột nhiên quay lại, mỉm cười.
“Thật ra, trong công việc, giữa anh với em còn có một cụm từ nữa, đó là quấy rối.” Hai chữ cuối cô gần như là cắn răng nói ra, liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, cô mới xem như yên lòng trở về.
Bạc Ngưng Thần bị thái độ bất ngờ của cô làm cho không phản ứng kịp, mấy giây sau hắn mới hồi thần, nhịn không được lớn tiếng cười.
Đáng yêu như thế làm sao hắn chịu được đây!
Dù Mạc Linh đã đi ra khỏi phòng nhưng dường như cô vẫn nghe thấy tiếng cười của hắn quanh quẩn bên tai. Ôm hai tai đỏ ửng, cô bước nhanh vào thang máy.
Trở về với địa bàn của mình, Mạc Linh thật sự thở phào một hơi. Đối phó với boss a, mỗi lần đều giết chết rất nhiều nơ ron thần kinh của cô, nếu mỗi ngày đều thế này cô nhất định sẽ về hưu sớm mất.
“Linh nhi? Em trở lại rồi à?”
Phía sau có tiếng người gọi lại khiến cô dừng chân, thuận theo nhìn về phía nữ nhân đang bước đến.
Người tới không ai khác ngoài vị nữ chủ vạn năng Bạch Liên Hoa của chúng ta, ngoài Bạch nữ chủ ra, trong công ty không có một nữ nhân nào gọi cô thân mật như vậy.
“Bạch Liên Hoa, cơn gió nào đưa cô đến đây vậy?” Mạc Linh mỉm cười, lịch sự gật đầu chào hỏi.
Cô để ý thấy Bạch Liên Hoa có gì đó không bình thường. Cùng một cách ăn mặc, cùng một bộ ôn nhu dịu dàng dễ đẩy ngã, nhưng cả người cô ấy như toát ra mị lực vô hình, sự quyến rũ ẩn ẩn hiện ra qua từng nét mặt cử chỉ.
Không thể nào, chẳng lẽ nữ chủ cũng có thể tiến hóa sao? Từ thiên sứ biến thành yêu tinh rồi?
“Em thật là xa lạ quá đó, lâu ngày không gặp, hình như em trưởng thành thì phải, nhìn em xinh đẹp hơn lúc trước nữa!” Bạch Liên Hoa tươi cười đầy mặt, thân thiết kéo tay cô.
“Ấy, thật sao?” Nữ nhân không bao giờ ghét bỏ lời khen, cô cũng không ngoại lệ “Cảm ơn.”
“Em có rảnh không? Chúng ta đi uống nước nhé, chị em mình cùng tâm sự?”
“Thật tiếc quá, hôm nay không được rồi, hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi, lần sau nhé.”
Thật ra cô cũng không quá ghét tính cách ngốc nghếch của Bạch Liên Hoa, cho nên đối với lời mời mọc của cô ấy, cô tỏ vẻ không cần phải từ chối.
“A... được rồi, vậy lần sau nhất định phải đi với chị đó! Chị thấy bộ dạng của em nhất định là có phiền não về tình yêu rồi, chúng ta từ từ trao đổi vấn đề này sau, nhé!” Bạch Liên Hoa cũng không ép buộc, chu môi hờn dỗi buông tay ra “Như vậy, không quấy rầy em nữa, chị đi trước.”
“Tạm biệt.” Không hiểu sao gần đây cô đột nhiên trở nên bận rộn quá nhỉ...
Khoan đã, Bạch nữ chủ vừa nói, cô có phiền não về tình yêu á?
Không đúng, cô đâu biểu hiện rõ rệt như vậy chứ...
Nghĩ tới đám nam nhân rảnh rỗi ở nhà, cô trầm ngâm, không nói gì ngồi vào bàn làm việc.
Chắc cô phải dành một ngày nghiêm túc ngẫm lại mới được, gần đây cô càng ngày càng không ổn đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ờm, thôi...
Thật ra...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chẳng có chuyện gì cả ~ hắc hắc ~ (๑>◡