Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 65: Hiệp nghị mật




P/s: Có ai nhớ ta không? Ta đã trở lại rồi đây =)) Chương này viết có hơi gấp vì sợ mọi người quên mất ta rồi QAQ cho nên nếu có hơi kì thì mọi người bỏ qua nhé, tới phần bọn họ ở chung rồi từ từ chỉnh đốn lại, dạo này ta đổ đốn quá ( ̄3 ̄)
P/ss: Nhân tiện, có ai thi xong thấy hụt hẫng bỡ ngỡ chưa? Mau vào team của ta, chúng ta cùng nhau mắng đề thi ╮(╯▽╰)╭
Khi cô cùng bọn họ ngồi cùng một xe đến bữa tiệc thì mấy lão gia gia đang cùng nhau nói chuyện rôm rả rồi. Trong hội trường còn có mấy người lạ mặt, cũng mặc trang phục Nhật Bản truyền thống, đứng thành nhóm vài người đang bàn tán về cái gì đó.
Nhóm người Mạc Linh vừa bước chân vào thì đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người. Họ vừa quan sát vừa bàn tán, còn có mấy người lộ liễu tới mức chỉ trỏ cô.
"Xem kìa, nữ nhân đi cùng mấy thiếu gia đó là ai vậy?"
"Tôi biết cô ấy, là tiểu thư duy nhất của Mạc gia!"
"Hừm, khuôn mặt hại nước hại dân như thế, nghe nói lúc trước còn nhảy hồ tự tử nữa."
"Mấy hôm nay cô ta cùng với mấy thiếu gia kia đi gần lắm đấy, đừng có dây vào."
"Suỵt! Bọn họ nhìn qua đây kìa."
Đa phần người nói xấu cô đều là nữ nhân.
Mạc Linh cũng không thèm so đo, nữ nhân thôi, đặc tính ghen tị là không bao giờ bỏ được.
Khụ, cô cảm thấy cô càng lúc càng không giống nữ nhân.
Mạc Linh không để ý không có nghĩa là đám nam nhân bên cạnh cô không quan tâm, bọn hắn nghiến răng nghiến lợi, hung ác trừng mắt với đám người thiển cận kia, dọa cho bọn họ vội vàng tản đi.
Hừ! Cũng dám nói xấu nữ nhân của bọn hắn? Gan đủ lớn a!
Mạc Linh một đường đi thẳng đến chỗ mấy lão gia gia, cúi đầu mỉm cười.
"Gia gia."
"Ồ, con dâu, đúng là hồng nhan họa thủy a!" Kanato lão gia bật ngón cái, không có một chút đứng đắn của một lão nhân nên có.
"Lại nói nhảm cái gì vậy? Không đủ kiến thức còn thích nói văn hoa, phải là 'Khuynh quốc khuynh thành', hiểu chưa?"
Khương lão gia thừa cơ ở phía sau lưng cho Kanato lão gia một cái tát, rồi dường như không có gì lẻn qua bên cạnh Lâm lão gia đứng.
"Ai vừa đánh tôi vậy?" Kanato lão gia chỉ nghe thấy bốp một tiếng, lưng đau xót, phía sau liền không có người, tức giận rống lên "Chết tiệt! Là ông phải không, lão ngoan đồng?"
"Ông gọi ai là lão ngoan đồng? Nói có sách mách có chứng, tôi luôn đứng bên cạnh lão Lâm!" Khương lão gia không chịu thua kém rống lại "Đúng không, lão Lâm?"
"Ừ..."
"Hiện tại bảo lão bị điên lão cũng ừ thôi, các người đừng nháo nữa, thật mất mặt." Đồng lão gia phẩy phẩy tay.
"Con dâu này, một chốc nữa làm phiền con lên sân khấu nhé?" Châu lão gia vỗ vai cô.
Mạc Linh nghi ngờ nhìn Châu lão gia, lại nhìn về phía sân khấu đang trưng bày đầy nhạc cụ ở gần đó, cái hiểu cái không hỏi lại.
"Lên sân khấu để làm gì ạ?"
"Cha muốn em góp thêm tiết mục cho bữa tiệc hôm nay đó mà." Châu Quang Khải tự nhiên bước lại gần khoát vai cô, hơi cúi đầu, khi nói còn phả hơi nóng qua tai khiến vành tai cô chuyển hồng.
"Hay là em hát một bài đi, anh có thể đệm đàn cho em." Lâm Hoài Nam cũng lên tiếng.
"Tôi có thể chơi violon." Khương Thành Quan cũng muốn xoát tồn tại cảm.
"Đừng nói nhiều, một lát ai có thể lên thì cứ lên, nhưng con dâu nhất định phải hát!" Bạc lão gia ra lệnh.
"... Con hát rất dở." Mạc Linh ngượng ngùng.
"..."
"Không sao, giải trí thôi, sẽ không đến nỗi nào đâu." Kanato Ken biết cô dễ xấu hổ trước đám đông, nhưng thực ra giọng hát của cô cũng rất hay, khi cô khẽ ngâm nga vài câu hắn cũng có nghe thấy "Thả lỏng một chút, xem như kỉ niệm ngày gặp mặt các gia gia đi."
"Ừm." Mạc Linh cuối cùng vẫn là gật đầu, cô không muốn khiến bọn họ thất vọng.
Đồng Thanh đứng cách Mạc Linh xa nhất, lặng lẽ nhìn mấy nam nhân tuyệt hảo vây quanh cô, tâm trạng dần chùng xuống.
Cô luôn được những nam nhân có kinh tế có quyền lực bao quanh, Đồng Thanh từng tự hỏi mình rất nhiều lần làm thế nào hắn lại có thể thích cô được, và liệu hắn đã thích cô đến mức có thể bất chấp cùng một đám người đặt ra hiệp nghị chưa, nhưng dù hỏi bao nhiêu lần đi nữa, kết quả hắn vẫn thừa biết.
Không thể nào.
Chưa nói tới vấn đề vai vế, tình cảm của hắn đối với cô vẫn còn trong giai đoạn nảy mầm, dễ dàng lung lay vô cùng. Hắn cũng hiểu rõ tính cách nhu nhược của mình, cho nên hắn không dám như họ, đến gần cô, mạnh mẽ ép cô chú ý tới mình.
Đồng Thanh không tiếng động nở nụ cười, dường như đang tự giễu chính bản thân mình. Có vẻ, mối quan hệ "đồng nghiệp nữ" lúc trước còn khiến hắn thoải mái hơn việc theo đuổi cô như hiện tại.
"Nhi, em không sao chứ?" Đồng Phù nhận ra Đồng Thanh đang trầm tư, có chút lo lắng hỏi.
"Không việc gì, chỉ là suy nghĩ vài chuyện linh tinh." Đồng Thanh khoát tay, như vừa giải quyết được một vấn đề rối rắm nào đó, nhẹ thở ra một hơi.
"Ừ được rồi, một lát nữa cùng anh hợp tấu được chứ?"
Đồng Phù vẫn còn nhớ thời điểm hai người còn nhỏ, thân thiết như bao cặp anh em bình thường khác, cùng nhau học mọi thứ, kể cả nhạc cụ cũng thành một tổ hợp tuyệt vời.
Đồng Thanh nhìn vẻ mặt chờ mong của anh trai, chần chừ một lúc mới gật đầu. Vẻ mặt chờ mong của Đồng Phù khiến hắn không cự tuyệt được, lời nói tới bên môi cũng nghẹn trở về.
"Tốt lắm, đều là anh em còn khách sáo cái gì, đều lên hết đi, hôm nay nhất định phải biễu diễn thật đặc sắc mới được!"
Đồng lão gia luôn chú ý tới bên này, vừa thấy Đồng Thanh gật đầu lập tức cười lớn vỗ vai hắn, nháy nháy mắt hài lòng với Đồng Phù đối diện. Điều ông cảm thấy ngạc nhiên là cậu con trai tính tình lãnh liệt cũng không từ chối sự thân thiết của ông, chỉ là thân hình cứng đờ một chút, mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn về một nơi khác.
Hướng ánh mắt cậu nhắm tới là nữ nhân đang không ngừng đưa bánh ngọt trong bữa tiệc vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ xuýt xoa, không quan tâm hình tượng cùng mấy lão già nói nói cười cười, hào sảng khí phách.
Đồng lão gia âm thầm vuốt mồ hôi. Tuy Mạc Linh rất tuyệt vời, rất đặc biệt nhưng ông cũng không ngờ cô lại được nhiều người quan tâm đến như vậy, như thể một ngọn lửa nhỏ nhưng luôn thu hút thiêu thân bay tới. Khụ, chi tiết so sánh này có chút kì quặc, là ông nghĩ sai đi.
"Linh, đến lúc rồi, lên sân khấu thôi." Bạc Ngưng Thần rất chờ mong được thấy cô tỏa sáng trên sân khấu, cảm giác này hoàn toàn chưa từng xuất hiện khi hắn đối mặt với mấy vị ca sĩ tự cho mình là nhất kia.
"A, tới rồi sao? Đợi em một lát!"
Mạc Linh lấy khăn tay lau đi vết bánh ngọt trên môi cùng trên tay, cũng không để ý tới việc son môi vừa bị cô mạnh mẽ lau đi, bước nhanh theo bọn họ lên sân khấu.
Chỉ cần hát một bài thôi, nhất định cô sẽ làm được mà.
Mạc Linh âm thầm nắm tay, làm động tác cố lên với bản thân mình, kiên trì nâng chân, dưới sự theo dõi của mọi người phía dưới, bước lên sân khấu lớn.
Ô, sao đột nhiên cô lại có cảm giác tự hào như là ngôi sao nổi tiếng vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Hây yô
~Ngâm giấm lâu như vậy, mọi người còn nhớ ta sao?
Ta rất nhớ mọi người a, sau này chúng ta sẽ tiếp tục cùng đồng hành tới cuối đường chạy này nhé =w=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.