Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 61: Hội phụ huynh (1)




Đặt chân đến Nhật một lần nữa, Mạc Linh vui vẻ hồ hởi hết ngắm đông lại ngắm tây, kéo Khương Thành Quan xoay quanh một vòng mới chịu ngoan ngoãn chui lên xe, đến Kanato gia.
"Thật vinh hạnh được đón tiếp thiếu phu nhân trở lại."
Mạc Linh híp mắt nhìn nam nhân ăn mặc chỉn chu đối diện, trong mắt lộ ra ý cười như có như không.
"Lâu quá không gặp, Sento quản gia, tôi nhớ anh đến chết được!" Cô bước đến ôm lấy Sento quản gia một cái, cảm nhận được thân hình nghiêm cẩn kia cứng đờ trong chốc lát, ác ý cười.
Hừ, này thì thiếu phu nhân, anh mới là thiếu phu nhân, cả nhà anh đều là thiếu phu nhân!
Sento quản gia vẫn bảo trì mặt than, có điều nội tâm hiện tại đang không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Hắn nhất định sẽ chết mất!
Không thèm nhìn Sento quản gia hiếm khi thất thần, cô kéo theo Khương Thành Quan đi vào trong, trên đường cũng chào hỏi với mọi người. Vì đã có một khoảng thời gian ở chung nên cô và những người trong nhà vô cùng thân thuộc, gặp mặt nhau cũng không có gì gọi là ngượng ngùng, ngược lại với tính cách (giả) khí phách của Mạc Linh, cô còn cùng họ trò chuyện đến vui vẻ nữa là.
Một nữ nhân nhỏ nhắn đứng cùng một đám nam nhân tai to mặt lớn, nhìn kiểu nào cũng thấy kì quặc.
Khương Thành Quan từ đầu đến giờ không lên tiếng, chỉ âm thầm xem nhẹ hình ảnh hài hòa đến quỷ dị này.
"Linh nhi."
Mạc Linh nghe thấy có người gọi tên, thanh âm quen thuộc đến mức có nằm mơ cô cũng không quên được, lập tức không chút chần chờ nhào tới, nhảy lên ôm lấy người nam nhân vừa gọi.
"Ken!"
Kanato Ken thụ sủng nhược kinh, vội vàng đỡ lấy cô đứng vững, tránh cho cả hai làm ra hành động ngã xuống đất mất mặt, đồng thời không quên ôm lấy cô, nhẹ nhàng cười mặc cho cô dụi đầu vào cổ.
Chỉ một thời gian không gặp, con mèo nhỏ nhà hắn đã biết làm nũng rồi này. Có điều, cảm giác thật ra rất tuyệt.
Khương Thành Quan đứng nguyên tại chỗ nhìn tình cảnh gặp lại đầy cảm động trước mặt, cố gắng áp chế ngọn lửa đang không ngừng gào thét trong lòng, liên tục nhắc nhở chính bản thân mình, cô ấy là bạn gái của bạn thân hắn.
Tất nhiên hai người đang chìm trong thế giới riêng kia không hề chú ý tới bên đây có điều bất thường rồi.
"Em nhớ anh lắm ~" Mạc Linh dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, không tình nguyện buông tay.
"Anh cũng rất nhớ em." Kanato Ken mặc cô bám lấy, rất hưởng thụ thân mình mềm mại trong lòng mà vuốt vuốt tóc cô.
"Nói với họ tôi còn có việc, ngày mai sẽ đến bữa tiệc đúng giờ." Khương Thành Quan không chịu nổi nữa, nhắn với Sento quản gia một câu liền bước nhanh rời đi, có điều bước chân không ổn định đã thể hiện tâm trạng rối bời hiện tại của hắn.
Nhẹ nhàng buông Mạc Linh xuống, Kanato Ken nắm lấy bàn tay chỉ lớn hơn lòng bàn tay hắn một chút kia, cùng cô bước vào phòng khách.
Trong phòng khách như mọi khi là một đám nam nhân đang "trò chuyện thân tình", vừa thấy hai người bước vào, bọn họ lập tức đứng dậy xếp thành hai hàng, gập lưng song song với sàn nhà.
"Chào mừng thiếu gia, thiếu phu nhân trở về!!" Đồng loạt hô lớn.
Mạc Linh cảm thấy bản thân đã luyện thành thần kinh thô, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi tiếp nhận lời chào của bọn họ.
Ngồi xuống đệm, thưởng thức trà do Sento quản gia pha, cô lúc này mới nhẹ thở ra một hơi. A, cảm giác thật thư thái ~.
"Đúng rồi, Ken, ngày mai anh tổ chức tiệc sao?" Mạc Linh nhớ tới chính sự, quay sang Kanato Ken, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Ừm." Kanato Ken chống tay, ngắm nhìn gương mặt trắng nõn của cô.
"Vậy hôm nay em có thể đi mua sắm chứ?" Cô đã sớm quen với thái độ thâm tình của hắn, cũng không thấy xấu hổ.
Kanato Ken nhìn cô háo hức như vậy, không muốn làm cô thất vọng cho nên dễ dành đáp ứng rồi.
"Một lát nữa đi, dùng bữa cơm cùng mọi người đã."
"Ừ!" Cô gật đầu, bắt đầu cùng đám nam nhân bên cạnh nói chuyện phiếm.
Kanato Ken vẫn lẳng lặng quan sát cô cười đùa cùng thuộc hạ, âm thầm cảm thán một hơi. Bảo bối của hắn đúng là mạnh mẽ, quả nhiên là ánh mắt của hắn quá tuyệt vời, chọn được người hoàn mỹ như cô.
Nghĩ tới đây, hắn câu môi, cả người đều trở nên ôn hòa không ít.
Còn về phần thuộc hạ của hắn thì đang gào thét sung sướng trong lòng, đều dùng ánh mắt vị cứu tinh nhìn cô đầy cảm kích. Thiếu phu nhân đúng là liều thuốc tốt nhất cho thiếu gia mà! Xem kìa xem kìa, thiếu gia cười một cái, bọn họ đều muốn sung sướng đến chết rồi!
Có thể nói quanh năm sống dưới hàn khí của Kanato Ken đã khiến bọn họ áp lực tới cỡ nào a.
Sau khi trải qua bữa cơm đậm truyền thống Nhật Bản, cô bỏ mặc hành lí đơn giản cho Sento quản gia xử lý, còn mình thì lại đi dạo vòng quanh, muốn tìm cho mình một bộ lễ phục xứng với Ken.
Khi cô hỏi hắn ngày mai muốn mặc lễ phục thế nào, hắn không chút suy nghĩ đã nói ngay: kimono.
Vốn là có Kanato Ken đi cùng, nhưng không hiểu sao cuối cùng hắn lại có chuyện, cô đành phải đi cùng với Torui - một thuộc hạ của hắn.
Này... để một nam nhân nhìn như phần tử xấu như thế này đi chọn kimono cùng cô, thật sự không có vấn đề sao?
Thôi, dù sao Torui cũng tốt, rất tin cậy lại hiểu ý cô, chưa từng khiến cô khó xử.
Mạc Linh cân nhắc một hồi, chợt thấy Torui bên cạnh cung kính cúi người với cô.
"Thiếu phu nhân, đây là nơi đầu tiên."
"Torui, anh không cần cúi đầu đâu, dù sao anh cũng hơn tuổi tôi rất nhiều..." Cô vội vàng đưa tay muốn đỡ Torui dậy, xung quanh cũng có người nhìn qua, che miệng nghị luận nho nhỏ.
"Không được! Đây là phép tắc của Kanato gia! Nếu thiếu phu nhân không hài lòng, tôi có thể chặt một ngón tay để tạ lỗi!" Torui hùng hồn nói xong, nghiêm túc đưa tay trái lên, tay phải còn có xu hướng muốn rút vật gì đó từ trong túi.
"A! Không cần! Anh xem như tôi chưa nói gì đi! Anh cứ tự nhiên... như bình thường là tốt rồi..." Ô ô ~ cô muốn khóc...
Mạc Linh cố gắng ngăn bản thân xúc động nhất thời mà che mặt chạy đi, giữ phong độ vốn đã ít nay càng thêm thiếu, bước vào bên trong.
Torui tất nhiên là tẫn hết trách nhiệm bước theo sau, đề phòng xung quanh như sợ chỉ cần sơ suất một chút cô liền gặp chuyện vậy.
"Hân hạnh được phục vụ tiểu thư." Nhân viên trong cửa hàng lịch sự bước đến, từ tốn hỏi, hoàn toàn không cảm thấy sự có mặt của nam nhân cao lớn đáng nghi sau lưng cô là có gì bất ổn.
Xem ra là nhìn nhiều liền quen đi. Cô cũng không chú ý nhiều, lập tức đi vòng quanh lựa chọn vài bộ quần áo, sau đó là một chuỗi tuần hoàn thay rồi lại thay.
Tạm không nói bên này cô đang bận rộn, bên Kanato Ken cũng không hề nhàn hạ.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ bày một bàn gỗ chữ nhật dài, xung quanh phòng treo đầy tranh thủy mặc cùng thư pháp, một số món đồ cổ tùy tiện đặt trong góc phòng, nhìn qua căn phòng đã rộng nay càng thoáng hơn.
Xung quanh bàn gỗ có bảy lão nhân, nhìn qua đều đã ngoài tứ tuần, bộ dáng không giận tự uy, chỉ ngồi quan sát nhau nhưng khí thế lại không hề giấu diếm đối chọi gay gắt. Ở phía sau bọn ông có tám người, đều là một bộ im lặng chịu đòn.
Cuối cùng là lão nhân mặc áo trắng trước phá tan thế cục bế tắc.
"Như vậy, không ai chịu nhường ai đúng không?" Lão nhân nhìn lướt qua đám hậu bối của mình, thấy được trong mắt họ là sự kiên định hiếm khi xuất hiện.
Không ai trả lời, nhưng hành động đã nói lên tất cả.
"Như vậy, lão Đồng tử, ông nói chúng ta nên làm gì đây?" Lão nhân áo trắng hất cằm với lão nhân áo đen đối diện.
Lão Đồng bị ném đề tài khó cho mình cũng không giận, ngược lại bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
"Lão Bạc màu, ông nổi danh sáng suốt, ông nói đi." Dưới sự chờ đợi của mọi người, lão Đồng ném câu hỏi cho lão Bạc đang nhâm nhi bánh ngọt.
"Ồ? Tôi chỉ biết ăn bánh, đừng hỏi tôi, lão Châu lục, ông tới!"
Lão Châu phe phẩy quạt, bị điểm tên cũng không rối loạn, hướng mắt sang lão nhân ngồi ngay ngắn nhưng hai mắt thì đang nhắm lại.
"Này lão Lâm, đừng ngủ nữa, nói một câu xem."
"Ừ..." Đáp lại là một âm dài.
"Thôi được rồi, chuyện này không có gì để nói, con bé đã là người của con trai tôi rồi, các người còn ở đó đòi hỏi chuyện gì?" Lão nhân mặc kimono đưa tay đẩy kính, liếc nhìn đám nam nhân trẻ tuổi đang rục rịch bên cạnh, nhàn nhạt nói.
"Cái gì? Ông nghĩ như thế là cướp được con bé sao? Tôi nói cho ông biết nhé, lão sâu róm, con trai tôi cũng thuộc hàng cực phẩm, chỉ cần nó cố gắng, con bé nhất định sẽ là con dâu của tôi!" Lão Hoàng bạo gân xanh, đập bàn cả giận nói, áo trắng phiêu phiêu khí thế mười phần.
"Hừ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ gọi tôi như thế, Hoàng điểu!" Lão Kanato cũng không chịu yên, hai ba câu hai người liền có ý định đánh lên.
Chỉ còn mỗi một lão nhân nhìn qua ôn hòa dễ gần, đưa tay chải vuốt chòm râu nhỏ dưới cằm, lão từ tốn đưa ra ý kiến.
"Hay là đợi tới khi con bé đến, các người mới từ từ nghĩ sau đi, bàn chuyện chính sự mà nhân vật chính không ở, tự trọng của các người ở đâu hả?"
"Hừ, ông đừng nghĩ mình thoát được, mau buông mấy hòn đá trong tay ra, lúc nãy là ông bắn tôi phải không?" Lão Kanato vứt luôn thái độ lạnh nhạt của trưởng bối, căm giận trừng mắt với lão Khương đang giả mèo khóc chuột.
"À à, được lắm, tàn nhưng chưa phế nhỉ? Tiếp chiêu của ta!" Lão Khương lập tức đứng dậy, hoàn cảnh hỗn loạn không chịu được.
"..." Đây là đám hậu bối vẫn đang quỳ bên cạnh.
"#&@;:!:%;@&@'!&#%£¥£¥£=€{{{¢=®®^'='^~£¶¢∆" Đây là một đám trưởng bối đấu đá nhau.
"Hắt xì!"
"Thiếu phu nhân, khăn đây ạ!" Torui hùng hồn nói, hai tay vẫn là nhẹ nhàng dâng khăn tay trắng tinh.
"... Cảm ơn." Mạc Linh tự nhủ trong lòng, thói quen là tốt rồi, thói quen là tốt rồi...
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hơi loạn nhỉ?
Độ nhí nhố của một đám lão nhân là thứ mà các nàng không bao giờ hiểu được, cho nên, xin đừng hỏi ta vì sao lại có chi tiết các bậc phụ huynh đánh nhau này.
Khụ, đại khái vì tâm lý thất thường đi, thông cảm cho ta, học nhiều quá, đầu óc loạn cào cào ←_←.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.