Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 3: Chạy trốn




P/s: Hình ảnh chỉ mang tính chất đỡ trống trải. -_-”
Mạc Linh bị đụng choáng váng, chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng ngược sáng.
Trực giác Mạc Linh nhắc nhở cô phải giả vờ!
Nhưng người trước mặt là ai nha! Cô phải đứng dậy xem kĩ đã!
Mạc Linh cố gắng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất đánh giá nam nhân trước mặt.
Vóc dáng cao ngất, hơn cô cả cái đầu. Cả người trùm kín như e sợ thiên hạ biết được khuôn mặt thật, loại người này, một là nhân vật lớn, hai thì chính là ngôi sao. Nhưng dựa vào mái tóc màu hồng đặc trưng, cô quyết đoán xác nhận, đây chính là kẻ Mạc Linh từng chết mê chết mệt - Châu Quang Khải, ảnh đế của Mạc thị Thu Nguyệt.
Với tính cách của Mạc Linh kia, chắc chắn sẽ không kiêng kị địa điểm mà nhào vào lòng hắn, nhưng với tính cách thích độc thoại nội tâm của mình, cô không làm được(tg: tự kỉ còn nhiều lời). Vậy chọn cách ẻo lả khác đi.
Châu Quang Khải bị Mạc Linh dùng ánh mắt lạnh nhạt đánh giá, cả người đều khó chịu. Kì lạ, rõ ràng bình thường mũi cô ta đều đánh hơi ra được hắn, sau đó không chút khách khí mà cọ mà bám (tg: đây là người được không, ngươi xem nữ nhi của ta là cún sao? CQK: đâu có sai! tg:...)
Một giây trước Mạc Linh còn dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, một giây sau liền chuyển thành thiếu nữ say tình, ẻo lả chuyển đến trước mặt Châu Quang Khải. (tg: nữ nhi, ngươi không làm diễn viên thật tiếc!)
“Khải! Anh đến sao không gọi em? Để em đón anh a!”
Quả nhiên, Châu Quang Khải trợn mắt nhìn cô, sau đó rõ ràng lùi lại, tránh xa cô ra.
“Tránh ra một chút, cô nghĩ mình đủ tư cách để hẹn hò với tôi sao?”
Mạc Linh dùng giọng mũi ủy khuất nhìn Châu Quang Khải, ra vẻ đau lòng.
“Khải, anh sao lại đối xử với em như vậy? Em có gì không xứng với anh?... Nếu em không đủ tư cách, vậy Bạch Liên Hoa cô ta càng không có tư cách đến gần anh!”
Mạc Linh nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía Bạch Liên Hoa và Bạc Ngưng Thần.
Châu Quang Khải ở trong nghề này bao nhiêu năm, leo lên được vị trí cao nhất này cũng không phải đơn giản, đối với Mạc Linh non nớt diễn trò, hắn liếc mắt liền nhìn ra được. Hơn nữa, dấu “...” khả nghi kia là do hết ý đi.
Nhếch môi, Châu Quang Khải muốn xem lần này kẻ kiêu căng này muốn làm gì.
“Vậy sao? Tôi nghĩ lại rồi, nếu cô chịu đi với tôi, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận cô.”
“... A ha ha, thật tốt quá! Nhưng em vừa bị cha gọi về gấp, tối nay em sẽ đến chỗ anh!”
Mạc Linh có chút ngoài ý muốn. Không ngờ Châu Quang Khải lại thản nhiên chấp nhận. Không phải hắn rất ghét cô sao? Ghét đến mức hại cô bị bọn xấu bắt được rồi XXOO đến phát điên.
Hừ, quả nhiên càng nghĩ càng cảm thấy hắn thật giả tạo.
Mạc Linh là kiểu người yêu thích cái đẹp, chỉ cần mỹ nhân nói một câu nhất định cô sẽ không từ chối. Nhưng đối diện cô là một mỹ nhân che kín mặt, tất nhiên cô cũng không cần phải ngại ngùng làm gì rồi.
“Được, vậy tối nay tôi đợi cô ở chỗ cũ.”
Chỗ cũ? Là nơi nào thế?
Cũng may tối nay cô sẽ lên máy bay đến Nhật, không cần phải đến “chỗ cũ” mà hắn nói, như vậy càng tốt, xem như thoát nạn.
Châu Quang Khải có chút bất ngờ nhìn Mạc Linh. Chẳng lẽ cô không biết đôi mắt cô hiện tại đang nói lên tâm trạng vui vẻ của cô sao?
Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ lại cô gái trước mặt.
Mạc Linh cũng thuộc dạng thanh tú dễ nhìn, làn da trắng nõn khiến hắn muốn nhéo một cái, mái tóc nâu mềm xoăn dài đến giữa lưng, đôi mắt tròn lấp lánh ý cười, cái mũi cao thẳng, miệng anh đào hơi hé mở mời gọi... Khoan đã, cái gì là “mời gọi”? Chẳng lẽ Châu Quang Khải hắn thiếu nữ nhân đến phát điên rồi sao? Đây là tiểu thư nổi tiếng chua ngoa đanh đá nhất thành phố đấy! Hắn lại đi ngắm cô ta sao?!
“Vậy... em đi trước, tối nay gặp lại anh sau!”
Mạc Linh nén rùng mình ném cho Châu Quang Khải vẫn đang đấu tranh nội tâm một cái hôn gió, sau đó lách người bước nhanh ra khỏi cửa.
Đùa! Thật là ớn lạnh! Uy nghiêm của một thục nữ cả đời cô đều bị hủy trong vài phút này rồi!
(Tg: nữ nhi, ngươi thật biết đùa, uy nghiêm thục nữ cái gì, ngươi có sao?
ML: tất nhiên! Còn phải cần ngươi nói sao?
Tg: xin lỗi, ta sai rồi, ngươi cứ tiếp tục.)
Mạc Linh không dám lại đi dạo lung tung, nhanh chóng gọi cho tài xế Đinh đến đón.
Trở về phòng, Mạc Linh nằm dài trên giường, mở máy tính tìm những địa điểm muốn đi. Nếu muốn đến Nhật đương nhiên phải đến thiên đường Akihabara rồi, còn có Nakano Broadway nổi tiếng nữa. Cô thề, nếu không càn quét hết nơi đó, cô sẽ viết ngược tên mình!
Tất nhiên, ai đó quá háo hức nên không nhận ra, từ khoảnh khắc cô bước chân đến Nhật, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn đến vô phương cứu chữa.
Đáng tiếc, đây là chuyện sau này, hiện tại cứ để cô vui vẻ một chốc đi.
Tác giả có lời muốn nói: Bạc Ngưng Thần và Châu Quang Khải lên sàn. Tiếp theo đến Nhật sẽ càng phấn khích hơn nha~ >wO

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.