Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 49:




Tống Giác tự nhận là người đuổi giết vô cùng nhân tính, Phùng Tiếu đã tránh được bố trí hôm nay của hắn, hắn cũng sẽ không từng bước ép sát, mà là để cô hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.
Nguyên bản hơn một trăm người chen chúc trạm xăng dầu, lúc này chỉ còn lại bọn họ, thêm một An Nam cảm giác tồn tại yếu ớt, hết sức trống trải.
Phùng Tiếu nằm trên sô pha, vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn ra bên ngoài, phía xa ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng tang thi tru lên, còn lại đều là an tĩnh.
Có thể dùng tĩnh mịch tới hình dung.
Cô thở dài, nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ rồi sao?”
Tống Giác vốn là ngủ, bất quá hắn tính cảnh giác của hắn cực cao, cô mới vừa vừa lên tiếng, hắn liền tỉnh.
Bất quá hắn cũng không có trả lời.
Phùng Tiếu khóe miệng hơi hơi gợi lên, giả bộ ngủ đúng không?
Cô ngồi dậy, đôi tay cùng mông dùng sức, chậm rãi lết đến bên cạnh Tống Giác. Hắn nhắm mắt, hô hấp bình ổn, cực kỳ giống như đã ngủ say.
Phùng Tiếu ngồi dưới đất, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn Tống Giác, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Một giờ qua đi, hai giờ qua đi……
Tống Giác vốn định tiếp tục giả bộ ngủ, bất đắc dĩ ánh mắt của cô quá rõ ràng, trong thời gian ngắn có thể giả bộ, thời gian lâu rồi cơ bắp trên mặt lại có chút khó chịu.
Hắn mở to mắt, làm bộ vừa mới tỉnh ngủ: “Phùng tiểu thư? Cô như thế nào ngồi ở chỗ này?”
“Tôi ngủ không được.” Phùng Tiếu cười nói.
“Sau đó?” Cô ngủ không được cùng ngồi ở bên cạnh hắn có liên quan gì?
Nghiêm túc thở dài, khuôn mặt một vẻ “ngươi như thế nào ngốc như vậy, thế cũng nghĩ không ra”, cô giải thích nói: “Nghe nói ngủ sẽ lây, tôi ngủ không được, liền nghĩ qua nhìn anh, nhìn lâu có lẽ là có thể ngủ rồi.”
Tống Giác: “……” Đây là nơi nào tới ngụy biện?
Thấy hắn mang bộ dáng vô ngữ nhìn chằm chằm mình, Phùng Tiếu săn sóc nói: “Anh không cần phải để ý tôi, cứ tiếp tục ngủ là được, tôi chờ một chút có buồn ngủ liền có thể trở về ngủ.”
Tống Giác: “……”  Cô còn tính toán tiếp tục nhìn chằm chằm hắn? Đây thật sự là nữ nhân sao? Có thể hay không rụt rè chút?
“Phùng tiểu thư, tôi không thói quen có người nhìn chằm chằm tôi ngủ.” Hắn gằn từng chữ một nói.
“Anh không thể khắc phục một chút sao?” Phùng Tiếu hỏi.
Tống Giác bị cô đúng lý hợp tình chọc tức đến bật cười: “Phùng tiểu thư, tôi không thể.”
Phùng Tiếu uyển chuyển: “Vậy tôi không nhìn, anh tiếp tục ngủ đi.”
Tống Giác: “…… Phùng tiểu thư, giường cô ở bên kia.”
Phùng Tiếu đành phải lưu luyến không rời trở lại sô pha của mình, Tống Giác lúc này mới một lần nữa nằm xuống, một ý niệm nổi lên: Nữ nhân này sẽ không coi trọng hắn đi?
Hắn cười lạnh một tiếng, coi trọng hắn, cũng coi như ánh mắt  không tồi.
Hắn nhắm mắt lại.
Mười phút, nửa giờ, một giờ……
Tống Giác bực bội mở mắt ra, hắn mất ngủ!
Mà người một giờ trước sống chết nói không ngủ được muốn nhìn hắn, vừa mới trở lại giường, liền ngủ rồi, hiện tại càng là ngủ bất tỉnh nhân sự.
Thật muốn kêu tới một đám tang thi, để các tang thi vây quanh cô, đánh thức cô, xem cô về sau còn dám mất ngủ hay không?
Các loại ý xấu ở trong đầu Tống Giác bồi hồi một lúc, bất quá nhìn đến khuôn mặt an tĩnh ngủ say kia, khác hẳn với lúc tỉnh, biểu tình cô lúc ngủ siêu cấp ngoan, bộ dáng không hề phòng bị, khiến cho người khác sinh ra một tia không đành lòng.
Hắn cuối cùng không có làm.
“Hừ, cho ngươi yên ổn ngủ một giấc.” Tống Giác oán hận nằm trở về.
————
Ngày hôm sau, Phùng Tiếu thần thanh khí sảng tỉnh lại, Tống Giác mất ngủ cả một đêm ngồi ở bên cạnh cô, tay phải giống như dùng sức kiềm chế, làm cô hoài nghi hắn có phải hay không đang nghĩ vặn gãy cổ cô?
“Ngủ rất ngon?” Tống Giác ôn thanh hỏi.
Phùng Tiếu lại từ hai chữ đơn giản này nghe ra sát khí, cô ngồi dậy: “Cũng không phải rất ngon, eo đau, chân cũng đau, thật là khó chịu.”
“Phải không?” Tống Giác thanh âm lạnh hai phân, cô vừa mới ngủ có ngon giấc hay không? Rõ ràng hắn cố ý tạo ra chút âm thanh, cô đều hoàn toàn không có nghe được, ngủ giống như lợn chết.
Cũng không biết cô thế này, trước khi gặp hắn làm sao có thể sống sót trong mạt thế tràn ngập tang thi?
Tống Giác vỗ vỗ trán, hắn quản cô lúc trước sống như thế nào làm gì đâu!
“Tỉnh liền dậy rửa mặt đi, hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta lên đường sớm một chút.” Hắn tốt bụng giúp cô sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Tống Giác là người thích sạch sẽ, cho nên hào phóng đưa cho cô nguyên bộ dụng cụ rửa mặt cùng một cái váy dài. Phùng Tiếu thân là dị năng thủy hệ, dùng nước tự nhiên là không hề tiết kiệm, ở trong toilet đánh răng rửa mặt, gội đầu tắm rửa, thời điểm ra tới thần thanh khí sảng.
Dị năng là thật sự dùng tốt, cho dù là một giọt nước, cô cũng có thể hoàn toàn khống chế được nó đổ nơi nào, không đổ nơi nào, cho nên chẳng sợ cô gội đầu tắm rửa lăn lộn hồi lâu, chỗ gãy xương cũng không hề bị ướt.
Tống Giác thấy tóc cô khô ráo, hắn nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị nói cái gì, nhưng lúc Phùng Tiếu tới gần, từ tóc cô bay đến một đợt hương khí, là mùi hương của dầu gội hắn đưa. Tống Giác nhìn kỹ tóc cô, khô mát xoã tung, rõ ràng là vừa gội qua.
Phùng Tiếu vào trong không tới một giờ, thời gian ngắn như vậy, căn bản k có thời gian khô tóc, kia cô là thông qua dị năng nhanh chóng làm khô?
Tống Giác nhướng mày, hắn nhớ rõ lúc trước xem qua tư liệu của cô, trên đó ghi rõ khả năng dị năng bình thường?
Có thể tinh tế đến mức dùng dị năng làm khô tóc, đây tuyệt đối không có khả năng người có dị năng yếu làm được, ngay cả dị năng giả cao cấp hiện giờ cũng không thể.
Là sai chỗ nào?
“Tống tiên sinh?” Phùng Tiếu kỳ quái nhìn hắn, “Không phải nói muốn lên đường sao?”
“Tới đây.” Tống Giác bước nhanh qua, hảo tâm nâng Phùng Tiếu dậy.
“Cảm ơn Tống tiên sinh.” Phùng Tiếu không khách khí dựa vào trong lòng ngực hắn, cô so với hắn lùn rất nhiều, chỉ đứng tới bả vai, dáng người cao lớn nhẹ nhàng liền có thể bao bọc lấy cô.
Đương nhiên, tư thế này cũng khiến hắn có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô.
Tống Giác cúi đầu nhìn chằm chằm cần cổ mảnh khảnh, khóe miệng vẫn luôn treo một nụ cười quái dị.
Cổ cô non mịn như vậy, vặn gãy hẳn là rất thú vị.
Phùng Tiếu xoa xoa cổ, lạnh cả người, hỗn đảng này khẳng định lại đang nhớ thương cổ cô a.
Nhìn đến bày tay non mịn trắng nõn vỗ về cổ, Tống Giác trên mặt tươi cười càng nồng đậm.
Hắn khống chế tay cô, dùng tay cô vặn gãy cổ chính mình, này tựa hồ cũng không tồi.
Nghĩ như vậy, tay Tống Giác liền ngo ngoe rục rịch, rất muốn cảm thụ một chút xúc cảm bàn tay non mịn kia.
Phùng Tiếu tay mới từ trên cổ dời đi, đã bị Tống Giác đột nhiên bắt lấy, cô hoảng sợ: “Làm gì?”
Xúc cảm so vời hắn nghĩ còn tuyệt vời hơn, bất quá tay này cũng quá nhỏ, Tống Giác chậm rì rì buông cổ tay cô ra, khom lưng một phen bế lên: “Tống tiểu thư, cô đi quá chậm, chúng ta phải nắm chặt thời gian.”
Ha hả, nắm chặt thời gian thì ngươi vừa mới bắt ta tay làm gì? Đừng tưởng rằng ngươi nói sang chuyện khác, ta liền sẽ bị ngươi lừa gạt cho qua.
Phùng Tiếu ở trong lòng phun tào, mặt ngoài lại làm bộ bị hắn lừa, nhu nhu thuận thuận dựa vào trong lòng hắn, ôn nhu nói: “Cảm ơn Tống tiên sinh.”
Mặt cô nhẹ nhàng dán trên ngực hắn, Tống Giác có điểm không quen, bước đi nhanh hơn, không quá vài giây liền trở lại trên xe, đem cô đặt ở trên giường.
Phùng Tiếu kéo chăn bao lấy chính mình: “Tôi xem Tống tiên sinh tối hôm qua giống như ngủ không được tốt?”
Tống Giác nhịn xuống cười lạnh, hắn ngủ không ngon còn không phải tại ai kia sao!
Phùng Tiếu Tiếu dung đầy mặt hỏi tiếp: “Cho nên Tống tiên sinh muốn hay không cùng nhau lên giường ngủ thêm?”
Tống Giác: “……” Nữ nhân này lại đang đùa giỡn hắn?
Không biết sống chết, Tống Giác ở trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại ôn thanh nói: “Phùng tiểu thư không cần phải để ý vào tôi, cô là người bệnh, cô nghỉ ngơi liền hảo.”
Phùng Tiếu tựa hồ có chút tiếc nuối: “Vậy tôi tiếp tục ngủ, Tống tiên sinh xin cứ tự nhiên.”
Không bao lâu, Tống Giác lại nhìn Phùng Tiếu đã ngủ mất, ngồi ở trên ghế giận dỗi.
Sớm biết như vậy, hắn liền làm bộ đáp ứng cô, chẳng lẽ một nữ nhân như cô thật sự còn dám cùng hắn ngủ?
Bất quá Phùng Tiếu nói ngủ sẽ lây, những lời này có lẽ là đúng, Tống Giác trong lúc mơ mơ màng màng nhắm mắt nghĩ.
————
Xe vững vàng chauyj, có tang thi vương ở đây, các tang thi đều sẽ tự động tránh lui, nếu là đường đi bị chặn lại, các tang thi còn sẽ qua tới hỗ trợ dọn dẹp đồ vật, cho lên xe đi với tốc độ cực nhanh.
Tống Giác lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện bên ngoài đã là buổi chiều, lần nhắm mắt này, thế nhưng ngủ tới bốn năm giờ.
Hắn sắc mặt cổ quái nhìn về phía cô gái vẫn đang ngủ trên giường, hắn đã rất lâu không có ngủ thời gian dài như vậy.
“Nữ nhân này……” Tống Giác lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở mép giường Phùng Tiếu, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô, hắn nâng tay, hướng cổ cô chậm rãi bò qua.
Thời điểm Phùng Tiếu ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được có bàn tay to vẫn luôn sờ soạng chung quanh cổ mình, rất ngứa, cô không kiên nhẫn chụp bay, trở mình lại tiếp tục ngủ.
Tống Giác nhìn bàn tay bị đánh, trên mặt biểu tình ý vị không rõ.
Tối hôm qua sau khi bị tang thi đàn tập kích, đám người Từ Tri Diên không ngừng lái xe, thẳng đến khi chạng vạng mới dừng lại tại một căn biệt thự
“Đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tới phụ cận bệnh viện thăm dò, bệnh viện tư nhân này tương đối hẻo lánh, bên trong hẳn là còn có không ít thuốc men.” Từ Tri Diên nói.
“Ngươi nói có thuốc liền có thuốc a?” Mạc Viện Viện lại tiếp tục dỗi.
Mạc Thiệu Hồng không có biện pháp với em gái, chỉ có thể tự mình cùng Từ Tri Diên xin lỗi, Từ Tri Diên cũng không để trong lòng, kiếp trước trong đội ngũ Mạc Thiệu Hồng cũng không có Mạc Viện Viện và khuê mật của cô ta, hai người sau này hẳn là sẽ chết, cô cũng lười cùng người mệnh không dài so đo.
Đương nhiên, bởi vì hành vi của hai người này, cô cũng không tính toán cứu bọn họ.
Nhưng mà nhớ tới tối hôm qua tang thi đột nhiên tập kích, Từ Tri Diên liền lo lắng sốt ruột, cô vô cùng khẳng định, tang thi đàn tối hôm qua là tang thi vương làm ra, tuy rằng cô không rõ, hắn vì cái gì muốn làm như vậy.
“Cũng không biết Phùng Tiếu có chuyện gì hay không?” Cô lẩm bẩm nói.
“Tình huống lúc ấy, chúng ta cũng không có thể giúp gì, cô không cần tự trách.” Mạc Thiệu Hồng an ủi.
Từ Tri Diên lắc đầu, cô nếu là muốn cứu Phùng Tiếu, kỳ thật là có thể cứu. Chỉ là bởi vì kiếp trước nghe được, Phùng Tiếu cùng tang thi vương có ân oán, cô không nghĩ đắc tội tang thi vương, cho nên không dám ra tay.
Nghĩ đến ánh mắt Phùng Tiếu trước khi rời đi, Từ Tri Diên liền không khỏi chột dạ cùng áy náy.
Từ Tri Diên còn đang tự trách, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Không bao lâu, nam nhân tây trang màu trắng ôm một người đi đến.
Người này, hình ảnh này, đều vô cùng quen mắt.
Từ Tri Diên nhịn không được cảm khái, này là duyên phận gì a?
Phùng Tiếu không lâu sau tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy Từ Tri Diên, cô phát ra đồng dạng cảm khái: Nghiệt duyên, nghiệt duyên a!
Cách chỗ cô nằm không xa, Tống Giác cùng Mạc Thiệu Hồng ngồi cùng nhau, một bộ trò chuyện vô cùng vui vẻ, thấy cô tỉnh lại, Tống Giác đi tới, cười nói với cô: “Ngày mai chúng ta theo chân bọn họ cùng đi bệnh viện tìm vật tư.”
Phùng Tiếu nhìn chằm chằm hắn vài giây, lại nhìn về phía nữ chủ, nữ chủ vẻ mặt cười khổ, rõ ràng là không muốn, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Bên kia, Mạc Thiệu Hồng đối Tống Giác đầy mặt đều là tán thưởng, rõ ràng là bị Tống Giác ngụy trang lừa.
Phùng Tiếu lại ngả xuống, hận không thể ngủ tiếp một giấc, mới không cần đi đối mặt với cảnh tượng cổ quái này.
Tống Giác lại giữ chặt cô, thân thiết ôm eo cô cười nói: “Cô ngủ cả ngày, không thể ngủ tiếp, ngủ tiếp lại đau đầu.”
“……” Phùng Tiếu cúi đầu cánh tay trên eo cô, dùng móng tay hung hăng bấm vài cái.
Tống Giác sắc mặt bất biến, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta muốn theo chân bọn họ đồng hành một thời gian, đứa em gái kia của Mạc Thiệu Hồng quá phiền, cô giả làm bạn gái giúp tôi chắn một trận, coi như báo đáp ân cứu mạng, thế nào?”
Lấy năng lực tang thi vương của ngươi, đừng nói là một Mạc Viện Viện, liền tính có một ngàn người đến làm phiền ngươi, ngươi đều có biện pháp giết chết bọn họ, nơi nào cần tiểu hoa chiêu giả làm bạn gái này a?
Phùng Tiếu trong lòng biết rõ mục đích chân chính của Tống Giác khẳng định không phải giống như hắn nói, bất quá cô vẫn là làm bộ không biết, cười trả lời: “Được a.”
Ở trước mặt nữ chủ làm bộ show ân ái, ngươi đây không phải là tự mình đưa tới cửa, chủ động giúp ta hủy đi ngươi cùng nữ chủ CP sao?
Ta lại nơi nào sẽ không đáp ứng đâu?
Phùng Tiếu một bên nghĩ, một bên nhìn Tống Giác ôn nhu cười.
Tống Giác liếc Mạc Viện Viện cùng khuê mật của cô ta một cái, hai nữ nhân kia thực ngu xuẩn, lại ngoan độc, biết Phùng Tiếu là bạn gái hắn, khẳng định sẽ đối phó Phùng Tiếu.
Để Phùng Tiếu cảm thụ sợ hãi đến từ tang thi, còn phải đối mặt với ác ý từ người khác, như vậy mới có thể làm cô toàn diện thể nghiệm cái gì gọi là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, giống như hắn lúc trước vậy.
Tống Giác một bên nghĩ, một bên cũng hướng Phùng Tiếu ôn nhu cười, bàn tay đặt trên eo cô, còn theo bản năng vuốt ve hai cái.
Hai người nhìn như tình ý miên man, chọc những người khác hâm mộ ghen tị không thôi, trên thực tế Phùng Tiếu lại đang ngầm véo hắn tay, cánh tay hắn đã có mười mấy vết véo.
Nhưng tay Tống Giác, lại trước sau không có buông ra.
Nữ nhân thật tàn nhẫn, nhưng xúc cảm thật sự là không tồi, Tống Giác nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.