Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 47:




Bởi vì bị thương khắp người, chân trái lại gãy, Phùng Tiếu liền bắt đầu phát sốt.
Cô trước giờ chưa từng sốt cao đến mức này, cả người giống như lên men, quả thực mệt đến không chịu được, nằm như thế nào cũng không thoải mái, hận không thể đập đầu vào tường, đập đến hôn mê.
Cô không ngừng xoay người, tới lúc xoay ra ngoài mới phát hiện Tống Giác đang nhìn mình, tâm tình hắn thực không tồi, khóe miệng thậm chí còn treo nụ cười.
Dựa theo cốt truyện viết, gia hỏa này tựa hồ có chút biến thái, thời điểm vui vẻ nhất hẳn là lúc mới giết người, hoặc là tra tấn xong người hắn không vừa mắt?
Phùng Tiếu tâm tắc nhắm mắt lại.
“Cô tỉnh.” Tống Giác thản nhiên nói.
“Không, anh nhìn lầm rồi.” Phùng Tiếu nhắm mắt lại nói.
“Cô một ngày liền không ăn gì, không đói bụng sao?”
“Đói…… Anh có đồ ăn sao?” Hiện giờ miệng cô đắng nghét, cái gì cũng không muốn ăn, hơn nữa quá mức đói, kỳ thật cũng không còn cảm giác được gì.
Tống Giác nhướng mày, vô cùng ngạc nhiên với việc cô tự nhiên thoải mái hỏi đồ ăn từ một nam nhân xa lạ như hắn.
“Không có.” Hắn cười nói.
“Nga.” Phùng Tiếu thực lạnh nhạt, cô biết gia hỏa này sẽ không cho cô đồ ăn mà.
Cô không biết vì sao hắn phải ngụy trang thân phận nhặt cô về, bất quá mục đích của hắn khẳng định chỉ có một, chính là vì lăn lộn cô, tự nhiên là cô muốn cái gì, hắn liền cố tình không cho cô cái đó.
Cho nên Tống Giác đây là tính toán đói chết cô sao?
Cách chết này giống như so với bị tang thi xé nát mà chết tốt hơn một chút?
Cô hé miệng, khống chế dị năng đưa nước vào miệng. Nước dị năng tạo ra cũng không tồi, vị ngọt thanh thanh, giống như sơn tuyền mát lạnh.
Tống Giác nhìn bộ dáng vui vẻ thoải mái này của cô liền cảm thấy chướng mắt, hắn dùng một chút dị năng tinh thần công kích cô.
Phùng Tiếu cảm giác được như là có một cây châm đâm tới *thức hải của mình, cô cả kinh, trực tiếp ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.
(*Thức hải: khu vực tinh thần trong đầu mỗi người, anh Giác là đang dùng dị năng công kích tinh thần/ thần kinh Tiếu Tiếu á)
Tống Giác trong lòng thoải mái, bộ dáng này mới đúng!
Phùng Tiếu hành động theo bản năng, bất quá cô rất nhanh liền nhớ tới, tang thi vương có dị năng tinh thần, có thể thông qua tinh thần lực công kích người khác, cô vừa nãy hẳn là bị hắn tấn công đi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Phùng Tiếu lại mềm mại nằm trở về, trong lòng yên lặng mắng một câu: Vương bát đản!
Tống Giác lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn đi đến trước mặt cô, dùng con ngươi đạm sắc nhìn chằm chằm Phùng Tiếu: “Quên mất hỏi cô tên gì? Sau này có tính toán gì không?”
“Phùng Tiếu.” Phùng Tiếu lười biếng liếc hắn một cái, nở một nụ cười lành lạnh, “Tính toán à, đại khái là chờ chết.”
Tống Giác vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của cô có chút kỳ quái, Phùng Tiếu nói xong liền nhắm mắt lại, hoàn toàn không định hỏi lại hắn chút gì?
Bộ dáng dầu muối không ăn của nữ nhâ này thật làm người chán ghét a!
Thật muốn vặn gãy cổ cô.
Không được, cô ta còn chưa cảm nhận được sợ hãi cùng hối hận, không thể để cô ta chết đi dễ dàng như vậy.
Tống Giác chìm đắm trong suy nghĩ, hoàn toàn đề phòng Phùng Tiếu: “Soái ca, anh thì sao?”
Tống Giác: “Trước mắt là tính toán báo thù.”
“Anh đẹp trai như vậy mà cũng có người gây thù ư?” Phùng Tiếu làm bộ kinh ngạc hỏi.
“…… Đúng vậy.” Thẩm Giác sâu kín nhìn cô.
“Kẻ thù của anh thật sự quá không thức thời a, nếu tôi là kẻ thù của anh, tôi khẳng định liền ngoan ngoãn tự đưa tới cửa, có thể chết trong tay soái ca như vậy, thực vui vẻ nha.” Phùng Tiếu Tiếu mị mị nói.
“……” Thật hoài nghi nữ nhân này đang đùa giỡn hắn.
Bất quá muốn chết ở trong tay hắn? Đó là không có khả năng, cách chết của cô hắn đã sớm quyết định, hắn muốn cô giống như đám đồng sự kia, sau khi bị dọa vỡ gan liền bị tang thi xé nát.
Thực chờ mong biểu hiện của cô khi phát hiện hắn là kẻ thù của mình, khẳng định rất thú vị.
Trạng thái của Phùng Tiếu rất kém, chưa nói được mấy câu, cô đã không ngừng ngáp, mềm mại ghé vào trên giường, nhịn không được hừ hừ hai tiếng.
Cái loại xương cốt đều khó chịu này quá khó chịu đừng rồi.
Bất quá cô cũng không muốn uống nhiều nước, bởi vì cô phát hiện, cô có chút nhớ thương WC a.
Đây thật sự là không cần mặt, thân thể này dù sao cũng là phàm nhân, ăn ngũ cốc hoa màu, có bài tiết bình thường.
“Cái kia, toilet ở chỗ nào?”
Tống Giác nhìn chân cô, lại nhìn khuôn mặt hây đỏ, cảm thấy có chút thú vị, hắn chỉ chỉ vị trí buồng vệ sinh.
Buồng vệ sinh cách Phùng Tiếu cũng không xa, chỉ tiếc cô hiện tại một chân không thể động, muốn đi qua cũng không dễ dàng.
“Anh có thể đỡ tôi một chút không?” Cô ngửa đầu xin giúp đỡ của hắn.
Tống Giác trên cao nhìn xuống, biểu tình lúc này của cô làm tâm tình hắn thực sung sướng, hắn mỉm cười lắc đầu: “Nam nữ khác biệt, cô tự đi qua đi.”
Nam nữ khác biệt cái con khỉ, còn không phải là ngươi cố tình nghẹn chết ta sao!
Phùng Tiếu ở trong lòng hung tợn mắng hắn, chỉ có thể chống đỡ đồ vật, thật cẩn thận nhảy lò cò.
May mắn phòng bên trong xe đồ vật rất nhiều, hơn nữa cơ bản đều là cố định, cô tuy rằng thực cố sức, nhưng cũng không đến mức té ngã.
Bất quá đi một chuyến WC trở về, cô cả người đều mệt hư thoát, bơ phờ bò lên giường, động cũng không muốn động.
Nhìn bộ dáng này của cô, khóe miệng Tống Giác sung sướng gợi lên.
Phùng Tiếu hôn hôn trầm trầm hồi lâu, chờ đến khi cô sắp ngủ mất, lại bị Tống Giác hung hăng lay tỉnh.
Phùng Tiếu lạnh lùng mở mắt, nếu hiện tại cô có sức lực, cô khẳng định sẽ đấm một quyền lên mặt hắn!
Tống Giác làm bộ không thấy được khuôn mặt khó chịu của cô, hắn ôn tồn lễ độ nói: “Tối rồi, chúng ta xuống xe tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống một chút.”
Phòng xe không thể nghỉ ngơi? Phòng xe không thể ăn? Cố ý muốn cô xuống xe, khẳng định có âm mưu.
Phùng Tiếu trong lòng minh bạch, suy yếu lắc đầu: “Không sức lực đi xuống, tôi liền ở trên xe ngủ đi, anh không cần phải để ý tôi.”
Trò hay đầu tiên đã an bài tại chỗ nghỉ, hắn nơi nào chịu để cô tránh ở trên xe?
Lập tức, hắn xốc lên chăn, đem Phùng Tiếu ôm xuống xe, một bên còn hư tình giả ý nói: “Cô sinh bệnh, một người ở trên xe tôi không yên tâm.”
Phùng Tiếu nhìn hắn mỉm cười, trong lòng đều là *MMP.
(*Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, dịch thô ra tiếng Việt là “mịa-nhà-mày)
————
Bọn họ tạm dừng ở trạm xăng dầu, lúc này đã có vài nhóm người ở lại, ranh giới rõ ràng, mỗi nhóm một khu vực.
Người tuy rằng nhiều, lại không ai có hứng thú nói chuyện, đều chỉ là trầm mặc uống nước, ăn cái gì đó hoặc là nghỉ ngơi.
Thời điểm chiếc xe xa hoa màu trắng dừng lại, đám người trong trạm xăng đều nhìn qua, nặng nề nhìn chằm chằm chiếc xe kia.
Đội ngũ Từ Tri Diên gia nhập là một đội rất lợi hại, trải qua mấy ngày ở chung, quan hệ của cô với thành viên trong đội cũng không tồi, trừ bỏ hai muội tử thực không chào đón cô, mặt khác hết thảy đều hảo, ngay cả đội trưởng Mạc Thiệu Hồng, đời trước là cường giả lôi hệ nổi danh cũng thực thưởng thức cô.
Từ sau khi trọng sinh, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt, cho nên Từ Tri Diên thật cao hứng.
Nhưng khi nhìn người từ trên chiếc xe sang trọng kia xuống, vui sướng trên mặt Từ Tri Diên liền biến mất, lập tức bị kinh hoàng thay thế.
Tang thi vương? Hắn cư nhiên xuất hiện sớm như vậy?
Từ Tri Diên thiếu chút nữa hoài nghi là chính mình nhìn lầm rồi, nhưng mà cẩn thận quan sát một hồi, liền tuyệt vọng phát hiện, người này chính là vị tang thi vương kia, cho dù đời trước chỉ có thể nhìn vài lần từ xa, cô cũng vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Đời trước trong căn cứ cử hơn một trăm dị năng cao giai tấn công hắn, cũng chưa có thể làm hắn bị thương nửa điểm, ngược lại còn bởi vậy mà chọc giận hắn phát động tang thi tới vây thành, cô chính là chết ở trong trận vây thành kia.
Cho dù đã trọng sinh, nhưng nhớ tới cảm giác khủng bố trước khi chết, Từ Tri Diên vẫn như cũ nhịn không được có chút phát run.
Nhưng mà cô cũng nhịn không được muốn đi nhìn hắn.
Người nam nhân này thực lực khủng bố, lại cực kỳ tuấn mỹ, cử chỉ giáo dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng là tang thi, nhưng lại giống hệt nhân loại bình thường, hoàn toàn không có điểm nào giống tang thi cả.
Từ Tri Diên thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu không phải lúc trước nhân loại chọc giận hắn, nói không chừng hắn cũng sẽ không phát động tang thi vây thành.
Tang thi vây thành luôn là việc Từ Tri Diên lo lắng nhất, bất quá là chuyện mười năm sau, cô cho rằng có thể từ từ tìm cách.
Lại không nghĩ rằng, tang thi vương cư nhiên xuất hiện sớm như vậy.
“Tri Diên, cô làm sao vậy? Lạnh không?” Mạc Thiệu Hồng vừa quan tâm hỏi, ngay lập tức đưa tới ánh mắt căm thù của hai cô gái, một cái là em gái hắn Mạc Viện Viện, một cái là khuê mật Trần Lệ Bình của cô ta, hai người vẫn luôn có địch ý rất lớn với Từ Tri Diên.
Từ Tri Diên lắc đầu, tầm mắt nhịn không được lại nhìn qua hướng tang thi vương.
Tống Giác ôm Phùng Tiếu đi vào trạm xăng dầu, người còn lại cũng ôm đồ vội vàng dọn dẹp.
Ba người này thoạt nhìn thật kỳ quái?
Nhìn đến Tống Giác trong lòng ôm một nữ nhân, Từ Tri Diên thập phần khiếp sợ.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt kia, Từ Tri Diên càng ngạc nhiên: Đây không phải là nghiên cứu viên bị giáo sư Hàn đẩy ra làm kẻ chết thay sao? Hiện giờ cô ấy hẳn là đã bị tang thi vương giết đi? Như thế nào lại bị hắn ôm trong ngực?
Giáo sư Hàn tuy rằng đẩy ra người chết thay, nhưng vài năm sau vẫn là bị tang thi vương tra ra chân tướng. Giáo sư Hàn chết trong tay tang thi vương, tiền căn hậu quả của chuyện này cũng toàn bộ bị tuôn ra tới, tư liệu của viện nghiên cứu bị truyền khắp nơi, cho nên Từ Tri Diên ấn tượng thập phần khắc sâu.
Lúc ấy cô còn vì Phùng Tiếu thổn thức, một cô gái tốt đẹp như vậy, bị chính thầy của mình vu hãm, bị tang thi vương coi thnahf kẻ thù giết chết, trước khi chết cũng không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện khủng bố a, thật đáng thương.
Lúc này nhìn tang thi vương ôm Phùng Tiếu, Từ Tri Diên đều cảm thấy ảo tưởng vỡ tan.
Phùng Tiếu bị Tống Giác đặt mạnh lên đất, mông đều đau, cô dịch dịch mông đến ven tường, mềm mại dựa vào.
Đột nhiên cảm nhận được có người chăm chú nhìn mình, Phùng Tiếu liền nhìn quá, cùng một nữ hài tóc ngắn đối mắt.
Phùng Tiếu nhướng mày, đây không phải là nữ chủ trong cốt truyện sao?
Cô cười như không cười nhìn về phía Tống Giác, nam nữ chủ quả nhiên chính là duyên phận đậm sâu a, nam chủ tùy tiện tìm một chỗ, đều có thể gặp được nữ chủ sau khi trọng sinh.
Như thế nào càng nghĩ càng khó chịu đâu!
Tống Giác bỗng nhiên nhìn về phía Phùng Tiếu, trên người cô sao lại đột nhiên có sát khí?
Phùng Tiếu lại hướng hắn cười thực ngọt; “Soái ca, tôi đói đến không sức lực, có đồ ăn sao?”
Chút nữa cô muốn chạy? Tống Giác cảm thấy xác thật hẳn nên để cô ăn no, như vậy mới có sức lực chạy trốn.
Như vậy mới càng chơi vui.
Vì thế hắn mỉm cười nói: “Chờ một chút.”
“Anh đối với tôi thật tốt.” Phùng Tiếu cười càng ngọt.
Tống Giác ngồi xổm xuống, vân vê tóc cô, ôn nhu nói: “Cô về sau sẽ phát hiện, tôi so ngươi tưởng tượng đối với cô càng tốt.”
“Ha ha, tôi đã lâu không gội đầu.” Phùng Tiếu nói.
Tống Giác nháy mắt ném tóc trong tay
Từ Tri Diên cách đó không xa nhìn một nam một nữ “ve vãn đánh yêu”, biểu tình đều là mờ mịt.
Cô thật sự trọng sinh sao? Hay là cô xuyên qua một thế giới song song?
Bằng không tang thi vương cùng Phùng Tiếu rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên nữ chủ: Hoài nghi nhân sinh.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.