Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 62: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (1)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Thời điểm Nhiễm Thất lần nữa có lại ý thức, thế giới kia đã đóng lại, cô trở về không gian tự do.
Trước mặt xuất hiện một cái giao diện.
【Sắp thu hồi lại giá trị tình yêu của kí chủ ở thế giới này】
Đinh —— thu hồi lại hoàn tất.
Sau khi bị hệ thống thu hồi lại hết giá trị tình cảm, Nhiễm Thất giống như lại trở về cái loại trạng thái hờ hững lãnh đạm lúc trước, tựa như ở thế giới kia của chỉ đạt được một loại tình cảm gọi là yêu, một khi bị lấy đi, cô lại biến thành cô của trước kia, một người thiếu thốn tình cảm, cái gì cũng không thèm để ý.
【Có muốn lựa chọn xóa bỏ ký ức hay không?】
Trong lòng Nhiễm Thất rất lạnh nhạt, đã không còn tình cảm, những cái ký ức kia đối với cô mà nói giống như đang xem một câu chuyện của người khác vậy.
Dựa theo lúc trước, cô tất nhiên sẽ không chút do dự mà lựa chọn chính xác, những ký ức này đối với cô mà nói đúng là rất vướng víu. Người nam nhân trong trí nhớ kia có tình cảm sâu đậm với cô thì thế nào, cô bây giờ xem ra, không có cảm giác nào, thậm chí cô còn cảm thấy chính mình trong trí nhớ kia hết sức ngu xuẩn. Đây không phải là cô, cô cho đến bây giờ cũng sẽ không có cảm tình cực kỳ bi ai như vậy, bản thân như thế quá lạ lẫm rồi.
Trong mắt cô trống trơn, bên trong không có một chút tình cảm gì, trên mặt lộ ra vẻ hờ hững. Sau khi bị rút đi tình cảm, trong nội tâm của cô không còn lưu lại bất cứ xúc động gì.
Hệ thống nhìn ở một bên có chút sốt ruột.
Chủ nhân à...Ngài đã đoán sai, làm như vậy đối với kí chủ căn bản là vô dụng mà...Không có những tình cảm kia, kí chủ vẫn khôi phục lại cái bộ dáng lúc trước...Cho dù có ký ức, một chút tình cảm vẫn không có, hiện tại xem ra, cô ấy còn muốn xóa những cái ký ức kia...
Nhiễm Thất đương nhiên không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt cô lạnh nhạt, chỉ muốn nhanh đến thế giới sau, hoàn thành nhiệm vụ, sớm một chút trở về thế giới ban đầu.
Ngón tay của cô đặt trên phím ấn, lúc đang chuẩn bị đè xuống, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như ngửi được một mùi hương bạc hà quen thuộc, thanh thanh lãnh lãnh, quá mức quen thuộc...Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lựa chọn không.
Cô không biết mình xuất phát từ cái tâm lý gì, mà giữ ký ức lại.
【Kí chủ, căn cứ vào điểm tích lũy hạch toán được sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, tôi sẽ vì cô mà phối hợp tìm một cái thế giới tương ứng.】
Đinh ——
【Nhiệm vụ chính tuyến: Trợ giúp quốc vương Đại Sở đương nhiệm đoạt lại quyền thống trị. Đồng thời, phụ tá hắn có thể đem quốc gia này phát triển thịnh vượng.】
Thế giới sắp mở ra ——
"Công chúa, ngài có khỏe không?" Một tỳ nữ bên cạnh nặng nề lo lắng mà nhìn cô, ngữ khí mang theo một chút nôn nóng hòa lẫn với âm khóc: "Bệ hạ, bệ hạ cũng thật là...Sao có thể đối với ngài như vậy chứ!"
Lúc này Nhiễm Thất đang ngồi ở bên cửa sổ, một tay chống đầu, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn về phương xa. Nghe thấy thế, cũng không thèm để ý mà phất phất tay với nàng ta.
Mặt của cô do mang bệnh mà trắng bệch, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt đến khủng bố, phối hợp với khuôn mặt yêu dã của cô lại lộ ra một loại xinh đẹp kinh tâm động phách khi mang bệnh.
"Không sao." Cô nhàn nhạt đáp, vẻ mặt không thèm để ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác cực kỳ lười biếng lại mỹ lệ cao quý. Mọi cử động của cô đều tản ra khí thế của một người thượng vị cao ngạo tự phụ, cứng cỏi khiến người khác không thể bỏ qua.
"Nhưng..." Tỳ nữ kia còn muốn nói điều gì đó, nhưng bị ánh mắt quay lại nhìn của Nhiễm Thất dọa cho sửng sốt.
Ánh mắt kia cực kỳ băng lãnh, lạnh tựa như không mảy may có một độ ấm nào, lại khiến cho đáy lòng nàng ta có cảm giác lạnh cả người.
Nàng ta cả kinh, mãnh liệt quỳ trên mặt đất, run rẩy dập đầu mấy cái: "Nô tỳ...Nô tỳ chỉ vì cảm thấy công chúa...cảm thấy oan uổng..."
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó nghe đươc người trên giường thờ ơ mà trả lời một câu: "Cảm thấy oan uổng cho ta?"
Sau đó, cằm của nàng ta bị người kia mãnh mẽ nâng lên, nàng ta bị buộc phải nhìn cô, trong mắt hiện lên đầy sự sợ hãi cùng hoảng hốt. Nhiễm Thất nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói ra: "Ngươi cũng xứng?!"
Tiếp đó, Nhiễm Thất buông nàng ta ra, nhìn nàng ta nằm rạp trên mặt đất không ngừng ho khan, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Trở về nói cho Lý Thục Nhi, muốn chơi cái gì thì bổn cung phụng bồi! Chỉ hy vọng hậu quả nàng có thể gánh nổi!"
Tỳ nữ đang nằm trên mặt đất nghe được như vậy thì cả kinh. Chẳng lẽ công chúa sớm đã biết rõ nàng ta là do Quý phi phái tới rồi sao? Không...Không có khả năng...Nếu như cô sớm đã biết rõ, vậy chuyện trước đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.